Chương 2124 Tru sát kẻ gian! (2)
Ghế bành chính xác là hai mươi tám cái, chứng minh Chân Quân từng tại này nghị sự, chí ít cũng có hai ba mươi người.
Có điều là lúc này, hơn phân nửa trên ghế bành đều trống không, chỉ có hai cái ghế bành liền kề, có hai tên tu sĩ nhắm mắt ngồi ngay ngắn.
Một người tu vi ở Nguyên Anh trung kỳ, bên trong từng tia khí tức tùy ý tản ra, mang theo Thổ thuộc tính rõ ràng, hiển nhiên là tu luyện công pháp Thổ thuộc tính.
Hắn ta một thân trường bào xám trắng, khuôn mặt cứng rắn dương cương, nhìn qua chừng bốn mươi tuổi.
Cả người ngồi trên ghế bành, như là một tòa núi lớn bám rễ sinh chồi, có loại uyên đình núi cao sừng sững chi thế, vô hình lại khiến người khác không dám xem thường.
Một người khác tu vi ở Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh phong, khí tức mang theo Hỏa thuộc tính rõ ràng, hiển nhiên là tu luyện công pháp Hỏa thuộc tính.
Cả người mặc trường bào hỏa hồng, ngay cả tóc dài đầy đầu cũng là màu đỏ, khuôn mặt nhìn qua hung thần ác sát.
Ấn tượng đầu tiên gây cho người khác chính là tính tình nóng nảy không có kiên nhẫn.
Hai vị Chân Quân này, mặc dù tạo hình cách ăn mặc khác biệt ngày đêm, nhưng khuôn mặt lại mơ hồ có chút tương tự.
“Phương thị song hùng?”
Toàn bộ Thiên Nam, Nguyên Anh Chân Quân cũng chỉ có vài người, Lưu Ngọc chỉ tùy ý quét mắt một vòng, trong nháy mắt đã nhận ra thân phận hai người.
Phương gia là tu tiên gia tộc truyền thừa xa xưa, các thời kỳ đều có Nguyên Anh kỳ lão tổ tọa trấn, lịch sử thậm chí còn lâu đời hơn so với Nguyên Dương tông.
Nhất là thế hệ này, một môn sinh ra hai vị tu sĩ Nguyên Anh, ở toàn bộ Thiên Nam đều có uy danh không nhỏ.
Căn cứ vào tư liệu, hai người là huynh đệ ruột do một mẹ sinh ra, đều là “Thiên Linh Căn” mấy trăm năm khó gặp.
Ca ca “Phương Thừa Sơn” là Thổ hệ Thiên Linh Căn, đệ đệ “Phương Thừa Hỏa” là Hỏa hệ Thiên Linh Căn.
Vừa xuất thế, đã được Phương gia lão tổ coi trọng ngay lúc đó, mang theo bên người tự mình dạy bảo.
Tuần tự Kết Anh, hai người huynh đệ liên thủ, đánh bại rất nhiều Chân Quân thành danh, khai hỏa uy danh hiển hách.
Bị Nguyên Anh lão quái khác, gọi đùa là “Phương thị song hùng”.
Nhanh chóng suy ngẫm một phen tư liệu của hai người, Lưu Ngọc thần sắc không đổi bước qua cửa, đi đến phía bàn dài hình bầu dục.
Hai người đều có tuyệt kỹ độc môn, đối với các Chân Quân khác quả thực khó chơi.
Chỉ có điều, hôm nay hắn thấy cũng vẻn vẹn là “Không tệ” mà thôi.
Nếu như nhất định phải phân chia rõ ràng, một người là Nguyên Anh tầng bốn, một người Nguyên Anh tầng ba.
Đoán chừng hai người hợp lực, mới có thể chống lại “Hà lão ma” trung kỳ đỉnh phong, còn khó có thể làm cho hắn kiêng kị.
Không thu liễm khí tức linh áp, Lưu Ngọc xuất hiện, tự nhiên cũng bị hai người phát giác.
“Lão phu Phương Thừa Sơn, bái kiến Thanh Dương đạo hữu.”
Thấy người tới tới gần, Nguyên Anh trung kỳ Phương Thừa Sơn đứng dậy, vừa chắp tay chủ động gọi.
Tổng thể mà nói, thái độ khá lịch sự.
Lưu Ngọc gần đây đủ loại sự tích, ở giữa Nguyên Anh Chân Quân, sớm đã không phải là bí mật gì.
Tuổi còn trẻ Kết Anh thành công, còn ngưng tụ ra “Pháp tướng” cực kì hiếm thấy, một trận chiến trảm Yêu Vương ở Hạo Nguyệt Thành.
Tu tiên không chỉ chém chém giết giết, Chân Quân tiềm lực cực lớn như thế, tự nhiên không cần thiết trở mặt.
Em trai Phương Thừa Hỏa, cũng là đứng dậy vừa chắp tay.
Hai người tuổi tác đều hơn ngàn tuổi, mặc dù đều là Thiên Linh Căn, nhưng cũng không hề biểu hiện sự kiêu căng.
“Bản tọa Thanh Dương, bái kiến hai vị đạo hữu.”
Đi tới trước bàn, Lưu Ngọc chắp tay đáp lễ.
Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, huống chi còn rất có thể là đồng đội, tự nhiên muốn duy trì bề mặt hài hòa.
Đơn giản bắt chuyện qua, xác nhận song phương đều còn không biết tình huống nhiệm vụ, rất nhanh trong điện lại lâm vào yên tĩnh.
Mặc dù là chống cự yêu tộc, tam đại liên minh buông xuống thành kiến mà hợp tác, nhưng thời kì bình thường lại là trạng thái đối kháng.
Kể từ đó, song phương tự nhiên rất khó kết thành thâm giao.
Muốn thâm giao cũng được, nhưng muốn phí tinh lực tài nguyên vì cái này, Lưu Ngọc đương nhiên sẽ không như thế.
Cho nên, duy trì sơ giao là đủ.
“Tính cả mình, nhiệm vụ lần này đã có ba vị Chân Quân.”
“Không tính trợ thủ, có thể so với ba người Mặc Mai đóng giữ Hạo Nguyệt Tiên Thành.”
“Nhiệm vụ này, chỉ sợ rất là không đơn giản.”
Tùy ý ngồi xuống, nhìn lướt qua Phương thị song hùng đối diện, trong mắt Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ sâu xa.
Nói như vậy, nhân số càng nhiều mang ý nghĩa độ khó càng lớn.
Nhiệm vụ lần thứ nhất của một vị tân tấn Chân Quân, chính là chí ít ba người cùng nhau tham gia, đã là tương đối khó khăn.
Nghĩ như vậy, hắn âm thầm nhíu mày, lập tức nhắm mắt chợp mắt lẳng lặng chờ đợi. …
“Bịch bịch “
Ước chừng khoảng một khắc đồng hồ, chỗ cửa điện lần nữa truyền đến tiếng bước chân nhỏ xíu, một cỗ linh áp Nguyên Anh từ xa mà đến gần.
Một tu sĩ màu da kim hoàng, ngay cả tóc cũng hiện ra một chút màu vàng, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt.
“Hoàng Mi Chân Quân?”
Trông thấy đạo nhân ảnh này, Lưu Ngọc ngược lại là có chút ngoài ý muốn.
“Thanh Dương đạo hữu, không ngờ tới ngươi và ta nhanh như vậy đã gặp lại.”
“Một phen năm đó, thật sự là một câu thành sấm!”
Liếc mắt thấy, Hoàng Mi cũng cảm thấy ngoài ý muốn, chợt mặt lộ vẻ ý cười chào hỏi.
Trong khoảng thời gian ngắn chém giết Yêu Vương Ngao Lâm, ký ức với hắn ta vẫn còn mới mẻ đây này.
Nếu không phải đối phương kịp thời giải vây, cuối cùng có thể nhận được thù lao hay không, vẫn là một điều không thể biết được.
“Hoàng Mi đạo hữu.”
Chung quy là người đã từng kề vai chiến đấu nâng cốc ngôn hoan, quan hệ quen thuộc không ít, trên mặt Lưu Ngọc cười một tiếng chắp tay trả lời.
Nhưng bây giờ còn chuyện quan trọng, tự nhiên không thể nói chuyện lâu.