Chương 2135 Tề thiên thì sao chứ, cũng không thể bảo vệ được. (3)
Linh áp Nguyên Anh cường hoành, tràn ngập phạm vi hơn mười dặm, không khí đều gần như ngưng trệ.
“A - a - “
Năm sáu hơi thở về sau, sắc mặt Hoàng Mi khôi phục bình thường, bỗng nhiên khẽ nở nụ cười.
Việc đã đến nước này, hai người đã là phơi bày chân tướng, nếu như hôm nay thả hổ về rừng, mới thật sự là hậu hoạn vô tận.
So sánh cùng nhau, tổn thất một chút môn nhân đệ tử, lại đáng là gì?
Cùng lắm thì một lần nữa bồi dưỡng mà thôi.
Chuyện đến một bước này, cho dù lão muốn dừng lại, mấy tên đồng đạo đã kết xuống nhân quả, cũng sẽ không gật đầu đáp ứng!
Đủ loại suy nghĩ hiện lên, thấy dự định ép đối phương bước vào trận pháp đã tan tành, Hoàng Mi đã có dự định động thủ.
“Đạo hữu đã tới, cần gì phải đi vội vã đâu?”
Hoàng Mi cười nói.
Lời còn chưa dứt, Chân Bảo trường thương màu vàng lúc trước từng thấy, liền xuất hiện lần nữa trong tay lão.
“Vèo - “
Nương theo thanh âm nhỏ bé, trường thương màu vàng rời khỏi tay, đâm tới Trịnh Yên Nhiên đang lơ lửng cách người không xa.
“Phốc - “
Thanh âm lợi khí sắc bén vào thịt âm vang lên, Trịnh Yên Nhiên pháp lực bị phong ấn, không có chút sức chống cự nào bị trường thương đâm xuyên đan điền.
Trường thương xuyên qua, nàng ta cả người co rút, Kim Đan cũng bị vỡ nát trong chốc lát.
Lập tức, thân hình Hoàng Mi lóe lên, xuất hiện ở trước người Trịnh Yên Nhiên.
Vận chuyển pháp lực, một chưởng vỗ ở trên đỉnh đầu, trực tiếp đánh tan Nguyên Thần yếu ớt.
Nguyên Anh Chân Quân toàn lực xuất thủ, chỉ là một kích Trịnh Yên Nhiên liền ngay cả thi thể cũng sẽ không lưu lại, căn bản không cần hai kích.
Lão làm như thế tất nhiên là vì muốn hoàn toàn chọc giận Phó Thanh Sơn, khiến cho hắn làm ra hành vi không lý trí.
“Ách - “
Một tiếng hét thảm, còn chưa dâng lên đã đột ngột hạ xuống.
Nhận hai kích này, sinh mệnh khí tức của Trịnh Yên Nhiên nhanh chóng tiêu tán, thần thái trong mắt nhanh chóng ảm đạm.
Nàng há to miệng, tựa hồ vẫn muốn nói gì, nhưng lời chưa nói hết, cuối cùng không thể nói ra được.
Người từng ngày đêm mong nhớ ở trước mặt, cứ như vậy mà chết đi!
“Động thủ!”
Thi thể Trịnh Yên Nhiên bị tùy ý ném đi, nhanh chóng rơi xuống dưới, Hoàng Mi thần thức truyền âm cho ba người Lưu Ngọc.
Cùng lúc đó, lão thôi động Chân Bảo trường thương màu vàng trước một bước, công kích tới Phó Thanh Sơn bên ngoài hai mươi dặm.
“Thực sự là ân oán tình thù nhàm chán.”
“Trên bản chất, đơn giản là xung đột lợi ích giữa “Ngươi” “Ta” “Hắn”, lại nhất định phải tạo ra lý do đường hoàng.”
“Có điều là bản tính con người, không phải là dối trá như vậy sao?”
Thu được truyền âm, Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, trong lòng lóe lên ý nghĩ này.
Nhưng động tác của hắn không chậm chút nào, thôi động Lạc Nhật Kim Hồng thương, hóa thành một sợi kim mang phá không bay ra.
“Vù vù - “
Cùng lúc đó, sau lưng Phó Thanh Sơn cũng truyền tới động tĩnh, huynh đệ Phương Thị không tiếp tục ẩn giấu, từ phía sau cùng nhau giáp công mục tiêu.
Theo Linh quang Chân Bảo sáng lên, uy năng dao động kinh khủng tràn ngập khắp nơi, bầu trời đêm yên tĩnh thoáng qua một giây đã bị đánh phá.
Thấy không cách nào làm cho hắn ta ngoan ngoãn bước vào khốn trận, Hoàng Mi, Lưu Ngọc và huynh đệ Phương Thị, lập tức động thủ vây giết mục tiêu.
Ở giữa bãi cỏ, đối mặt với sự thật Trịnh Yên Nhiên đã bị đánh chết, thần sắc Phó Thanh Sơn bình tĩnh hơn so với trong tưởng tượng.
Hắn giống như là đã sớm ngờ tới loại kết cục này, nhưng vẫn cứ tới, chỉ vì để gặp được một lần cuối.
Đối cái ma đạo kiêu hùng này mà nói, Trịnh Yên Nhiên không chỉ là một nữ tu, càng là “Neo” duy nhất của hắn, đại biểu cho sơ tâm ban đầu.
“Tề thiên thì sao chứ, cũng không thể bảo vệ được.”
Trước thế công tiến đến, Phó Thanh Sơn yếu ớt thở dài, dâng lên một loại cảm giác vận mệnh không tránh khỏi.
Nếu như không nhập ma đạo, Phó Thanh Sơn cũng chỉ là một tên tán tu bình thường, căn bản không có khả năng tu luyện tới cảnh giới hiện tại.
Chỉ sợ hai người lúc này, sớm đã hoá thành cát vàng, hơn phân nửa chết ở trong quá trình một lần tìm kiếm tài nguyên.
Nếu như khoanh tay đứng nhìn, cũng sẽ lưu lại tiếc nuối vĩnh hằng ở đạo tâm, khó mà viên mãn.
Trên đường trường sinh, không có sự tồn tại của đối phương, ý nghĩa trường sinh cũng liền mất đi hơn phân nửa.
“Có lẽ, nàng chính là tử kiếp định sẵn trong vận mệnh của bản tọa.”
Mắt thấy thi thể Trịnh Yên Nhiên rơi xuống đất, Phó Thanh Sơn lại bình tĩnh đáng sợ.
Thân là tu sĩ Nguyên Anh, hắn nhìn như có rất nhiều lựa chọn, kỳ thật từ vừa mới bắt đầu liền không được chọn.
Cuối cùng, đi đến con đường vận mệnh an bài.
Trừ phi cam tâm làm một tên tán tu bình thường, vượt qua trăm năm nhân sinh ngắn ngủi.
Nguyên nhân chính là đi qua núi thây biển máu giết người không ghê tay, lúc nào cũng tính toán cặn kẽ, không thể tin được bất kỳ tu sĩ nào.
Phần tình cảm đã từng này, mới có vẻ càng trân quý.
Giờ này khắc này, dưới Linh quang Chân Bảo sáng chói, ma đạo kiêu hùng tung hoành thế gian mấy trăm năm này, lại cũng có một loại cảm giác nhỏ bé.
Hoặc là nói, trước vận mệnh khó lường, Nguyên Anh Chân Quân cũng là vô cùng nhỏ bé.
“Đổi lại bất luận là một tán tu nào, gặp phải Thanh Sơn lão quái, hơn phân nửa cũng sẽ đi đến con đường giống nhau.”
Thôi động Lạc Nhật Kim Hồng thương, trong lòng Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Lấy tư chất của tán tu, cùng với tài nguyên trong khả năng nắm giữ, nếu như từng bước tu luyện, chín mươi chín phần trăm trở lên đều đã đổ vào bình cảnh Trúc Cơ rồi.
May mắn đạp vào con đường tu tiên, thọ nguyên kì thực không khác với phàm nhân, thử hỏi tu sĩ phổ thông làm sao có thể cam tâm?
Nếu như chưa từng thấy qua quang minh, ta vốn có thể chịu đựng hắc ám!
Mà những kẻ kia, sinh ra đã ở đại tông môn, tu sĩ trong đại gia tộc, lại có thể tùy tiện thu hoạch được tài nguyên mấu chốt để tấn thăng.
Con đường tu luyện, thực sự dễ dàng hơn rất nhiều.
Thế giới này, khắp nơi đều là bất công vốn là không công bằng.
Cuộc đời một người, có vẻ như có thật nhiều lựa chọn, kỳ thật rất nhiều chuyện đã được quyết định từ lâu.
Một cộng một bằng hai!
Nhân tính cũng tương tự, nếu như kinh nghiệm cùng vị trí và hoàn cảnh giống nhau, tuyệt đại đa số người đều sẽ đưa ra lựa chọn giống nhau.