← Quay lại trang sách

Chương 2139 U hồn pháp tướng(4)

Bởi vì thôi động cổ bảo “U Hà Khải” đến cực hạn, có hiệu quả tăng cường lực lượng thân thể, hắn phán đoán chỉ bằng vào nhục thân cũng có thể chống đỡ một kích vừa nãy, cho nên mới có lựa chọn như vậy.

“Không tệ.”

Thu quyền đứng vững, Lưu Ngọc âm thầm gật đầu, tương đối hài lòng với lực lượng thân thể.

Điểm này, có ít người đã sớm biết.

Chỉ có điều thần thức hắn quét qua, quan sát rõ ràng tình thế giữa sân, lông mày lập tức hơi nhíu lại.

Phương Thừa Hỏa không kịp phản ứng bị thương không nhẹ, trong lúc vội vã một thân thực lực không phát huy ra được mấy thành.

Mà hai tu sĩ mặt nạ tập kích hắn, tu vi lại đạt tới Nguyên Anh trung kỳ.

Thấy huynh đệ tràn ngập nguy hiểm, Phương Thừa Sơn lập tức tới cứu viện.

Không ngờ, tu sĩ mặt trâu tu luyện công pháp Kim thuộc tính, công kích vô cùng lăng lệ, lại lấy một địch hai ép hai người vào hạ phong.

Mà một bên khác, Hoàng Mi và Phó Thanh Sơn giao thủ có động tĩnh lớn nhất.

Người này tu luyện công pháp Thổ thuộc tính am hiểu phòng thủ, nhưng đối mặt với đối thủ chiến lực đạt tới cấp độ đại tu sĩ, trong khoảng thời gian ngắn vẫn rơi vào hạ phong.

Phó Thanh Sơn thủ đoạn nhiều vô kể, đồng thời thế công vừa nhanh vừa vội, theo thời gian trôi qua, Hoàng Mi dần có xu thế chống đỡ không nổi.

“Tổng thể mà nói, tình thế đang từ từ bất lợi với phe mình.”

“Tư liệu cũng không chính xác, thực lực Phó Thanh Sơn này, hẳn là ẩn giấu đi không ít.”

“Cho dù không sử dụng bí pháp, có lẽ cũng có thể thắng được Hoàng Mi một bậc, bây giờ chiến lực tăng vọt trên phạm vi lớn, chỉ sợ Hoàng Mi không kiên trì được bao lâu.”

Thấy tình cảnh này, Lưu Ngọc nhíu mày.

Lấy tình thế bây giờ, hắn muốn thoát thân dễ như trở bàn tay, nhưng nhiệm vụ lần này cuối cùng sẽ phải thất bại.

Hơn nữa còn kết xuống tử thù với Phó Thanh Sơn, tương lai lại nhiều thêm một đại địch.

“Mặc kệ nguyên nhân như thế nào, nếu như đã kết thù, có cơ hội tất nhiên muốn không để lại hậu hoạn.”

“Như thế, mình liền không thể khoanh tay đứng nhìn.”

Nghĩ như vậy, ánh mắt Lưu Ngọc dần dần ác liệt, nhìn về phía tu sĩ mặt nạ rồng đang dây dưa với mình, trong ánh mắt cũng có thêm mấy phần sát ý.

Nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm?

Ý nghĩ này xuất hiện, hai tay của hắn nhanh chóng kết pháp quyết, vô số pháp lực tinh túy và tinh hoa khí huyết bay lên.

Hai màu Linh quang xen lẫn, chưa đến một phần mười giây, một quang ảnh màu xanh khổng lồ đã thành hình, ngạo nghễ sừng sững đứng trong bầu trời đêm.

Thanh Dương Tinh Vân!!!

Lưu Ngọc (Tinh Vân thể) song chưởng đột nhiên đẩy về trước, hai đạo cột sáng xanh đậm lúc này phá không mà ra, đánh tới tu sĩ mặt nạ rồng đang dây dưa không ngừng.

Thanh Dương Tinh Vân, cấu trúc chủ yếu từ pháp lực tinh túy và khí huyết tinh hoa, bất kỳ phương diện nào tăng lên, đều có thể gia tăng không ít uy năng.

Luyện Thể đột phá tứ giai, biên độ khí huyết tăng lên hết sức kinh người, uy năng Tinh Vân thể tự nhiên cũng có tăng trưởng tương ứng.

Lúc này chưa từng dẫn động linh khí thiên địa để tăng phúc, hình thể cũng đã gần một trăm sáu mươi trượng, dường như có thể so với thời điểm đánh giết Yêu Vương Ngao Lâm.

Nằm trong loại trạng thái này, hai đạo công kích tùy ý của Tinh Vân thể, uy năng đều vượt qua một vài pháp thuật tứ giai trung phẩm.

“Pháp tướng!”

“Không tốt, người này đúng là Thanh Dương lão ma!”

Nhìn thấy quang ảnh màu xanh to lớn, tu sĩ mặt nạ rồng tựa hồ nghĩ đến cái gì, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.

Có thể chém giết Yêu Vương cùng giai, loại thực lực này hắn kém xa!

Nhưng lúc này, hai đạo cột sáng xanh đậm oanh kích mà đến, quay người trốn tránh hiển nhiên không thực tế.

Rơi vào đường cùng, tu sĩ mặt nạ rồng chỉ có thể khống chế kim tỉ ba mươi trượng, cực kỳ chặt chẽ chặn ở trước người.

Sau một khắc, cột sáng xanh đậm đã đến.

“Ầm!!!”

Trong âm thanh nổ to cực lớn, kim tỉ Chân Bảo vỡ tan ngàn dặm.

Người trực tiếp chống đỡ, bay ngược hơn mười dặm, đụng nát một tòa Linh Sơn ở phương xa.

Đang lúc Lưu Ngọc vẫn muốn ra tay, chấm dứt tính mạng người này, trong thần thức lại mất đi tung tích của kẻ này.

Linh giác lan tràn qua, phát hiện tu sĩ mặt nạ rồng không biết dùng thủ đoạn gì, đã thoát ra cách xa trăm dặm.

Lại không để ý đến an nguy của cả đội, cứ như vậy bỏ trốn mất dạng!

Cảm thụ khí tức nhanh chóng đi xa trong linh giác, trong mắt Lưu Ngọc hiện lên mấy phần ngoài ý muốn, không nghĩ tới gặp chuyện không thể chống cự người này lại có thể quả quyết như vậy.

“Quả nhiên, đại trượng phu co được dãn được.”

Dưới mặt nạ, khóe miệng hắn khẽ nhếch.

Có điều là suy nghĩ một chút, hắn vẫn nhẹ lắc đầu, từ bỏ dự định truy kích.

So sánh với truy sát tu sĩ mặt nạ rồng, lúc này cứu viện cho Hoàng Mi, không thể nghi ngờ là quan trọng hơn.

Tốc độ xuất thủ của Nguyên Anh Chân Quân, cùng với tần suất công kích đều vô cùng cao, mỗi một hơi thở đều có chút “Dài dằng dặc”.

Chiến lực tăng lên đến cấp độ Đại tu sĩ, dưới sự công kích điên cuồng của Phó Thanh Sơn, người này không kiên trì được quá lâu.

Tầm mười hơi thở trôi qua, Lưu Ngọc vẫn luôn chú ý đến cuộc chiến của hai người.

Lúc này khí tức của Hoàng Mi dần dần hỗn loạn, linh áp so với ban đầu cũng đã giảm xuống non nửa, tiếp tục như vậy duy trì không được bao lâu.

Về phần “Phương thị song hùng”, so với Chân Quân tương đối phổ thông thì đúng là người nổi bật, nhưng ở trong Nguyên Anh hậu kỳ tranh phong, biểu hiện lại vô cùng bình thường.

“Có điều là Thanh Sơn lão quái này, quả thực can đảm hơn người, lại không bỏ chạy trước, còn có ý đồ đánh giết Hoàng Mi.”

“Lưu được núi xanh, không lo không có củi đốt.”

“Đổi lại là mình, tuyệt đối bỏ chạy trước tiên, ngày sau lại tìm cơ hội chậm rãi báo thù.”

“Xem ra ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng cái chết của nữ tu Trịnh Yên Nhiên, lại ảnh hưởng không nhỏ đối với kẻ này.”

Mắt thấy Hoàng Mi khó mà chống đỡ được, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Phó Thanh Sơn hành động lần này không thể nghi ngờ là có chút không khôn ngoan.

Đã bị đánh làm phản tặc, bất kỳ một tu sĩ Nguyên Anh nào đi ngang qua, đều có thể tham dự vây công.