← Quay lại trang sách

Chương 2146 Bí thuật “Nhiên Huyết Hóa Thần” (4)

Giây tiếp theo, đường chân trời lập tức thay đổi.

Trong không gian trước mắt xuất hiện vô số đốm sáng dày đặc và chồng chéo lên nhau.

Sự quan sát của hắn về thế giới, đã nhỏ đến cấp độ “Linh tử”.

Dùng Linh Giác “quan sát” Linh tử, đồng thời dùng một vài thần niệm có tính chất đặc biệt của tâm trí để can thiệp và tác động lên Linh tử.

Các Linh tử rất đặc biệt, bản thân hầu như không có bất kì thuộc tính gì, rất dễ “cộng hưởng” với nhau.

Vì vậy chỉ cần có thể nhìn thấy và can thiệp, thì việc sử dụng nó cho mục đích riêng của mình là tương đối đơn giản.

Tâm trí của Lưu Ngọc tập trung cao độ, sức mạnh thần thức của hắn bị nén lại và ngưng tụ đến mức cực điểm, chỉ khi đó hắn mới có một vài tính chất đặc biệt của thần niệm.

Dưới sự can thiệp của ý thần thức sau khi cô đọng, các “đốm sáng” chồng chéo trong không gian bị thu hút lại, sau đó cộng hưởng với nhau.

“Hừ.”

Đúng như Lưu Ngọc nghĩ, tầng Cương Phong thứ tư lập tức dậy sóng.

Vì bản chất Linh tử hầu như không có thuộc tính gì cả.

Vậy nên, chỉ cần hắn can thiệp nhẹ một chút, là có thể thông qua việc thay đổi tính chất của Linh tử, từ đó thay đổi thuộc tính của Linh khí.

Nhìn xung quanh, có một khung cảnh đồ sộ giữa trời đất.

Trong bán kính trăm dặm, vô số Linh khí đầy màu sắc bị thu hút nhau, nhanh chóng hình thành những “đám mây” đầy màu sắc.

Sau đó với một tốc độ cực nhanh, chúng lao về phía Lưu Ngọc đang đứng.

Khi tiến vào trong phạm vi ba dặm, những Linh khí đầy màu sắc rực rỡ giữa trời đất giống như thể được luyện hóa, tất cả đều chuyển sang màu đỏ lăn tăn mang thuộc tính Hỏa.

Lột xác biến thành màu đỏ, Linh khí của đất trời rộng lớn không hề ngừng nghỉ, lần lượt đổ vào “Thanh Dương Tinh Vân”, nhanh chóng phát triển Tinh Vân thể.

Những Linh khí ào ạt đổ về từ bốn phương tám hướng, và đều trải qua sự thay đổi này cùng một lúc.

Một trăm tám mươi trượng, hai trăm mười trượng, hai trăm năm mươi trượng…

“Ầm ầm ầm!”

Cùng với sự gia tăng của Linh khí trời đất, uy lực của Thanh Dương Tinh Vân cũng không ngừng tăng lên, cuối cùng đạt tới kích thước ba trăm trượng!

Uy thế lúc này hiển nhiên so với U Hồn Pháp Tướng thời kì đỉnh cao nhất phải gọi là ghê hơn nhiều!

Ngay từ thời Trúc Cơ Kim Đan, Lưu Ngọc đã có thể điều khiển Linh khí trong thế giới Tiên Phủ.

Lúc này sử dụng đương nhiên là dễ như trở lòng bàn tay, cũng không có chút cảm giác xa lạ nào cả.

Cách đó sáu mươi dặm, nhìn cảnh tượng ngoạn mục giữa trời đất, trong mắt Phó Thanh Sơn hiện lên một tia kinh ngạc.

Không ngờ Tân Tấn Nguyên Anh, Thanh Dương Lão Ma mới có chút danh tiếng, lại còn ẩn giấu con át chủ bài như vậy.

Nhưng cho dù thế nào đi nữa, hôm nay lão cũng không thể thoát khỏi cái chết, niềm kiêu hãnh tột độ trong lòng không cho phép lão mở miệng cầu xin sự thương xót!

Nhìn theo quang ảnh màu xanh đang từng bước dâng cao uy thế, sự bình tĩnh nhanh chóng trở lại trên mặt của Phó Thanh Sơn.

Nhìn thấy quang ảnh màu xanh trên bầu trời, một quả cầu lửa màu xanh lớn tầm ba trăm trượng dần dần được thành hình sau khi hấp thụ một lượng lớn Linh khí, khí tức rực cháy của thuộc tính Hỏa phả vào mặt.

Lão im lặng mỉm cười rồi đột nhiên nói:

“Thanh Dương, thật ra chúng ta cùng một loại người.”

Thời khắc này, giọng điệu của lão tràn đầy mê hoặc, tuy không phải cầu xin tha thứ nhưng dường như muốn dẫn dắt điều gì đó.

Nhưng, việc kiểm soát Linh khí trời đất tiêu tốn rất nhiều năng lượng, việc duy trì Thanh Dương Tinh Vân ở trạng thái này là một gánh nặng rất lớn đối với cơ thể và tinh thần.

Lưu Ngọc đã không còn kiên nhẫn, nghe lão chầm chậm nói hết những điều ấy.

“Dùng một kích này, để tiễn ngươi lên đường.”

Hắn vừa nói dứt lời, Tinh Vân thể to ba trăm trượng lập tức chuyển động.

Quang ảnh màu xanh đỡ ở hai bên cánh tay, như thể cầm quả cầu lửa màu lục có kích thước gần bằng cả cơ thể đổ về phía U Hồn Pháp Tướng và cả Phó Thanh Sơn.

“Ào!”

Với sự gia tăng Linh khí của trời đất, sức mạnh của quả cầu lửa màu lục đã vượt qua rất nhiều những pháp thuật cao cấp.

Ngay cả khi lão đang khai triển bí thuật ở thời kì đỉnh cao, Phó Thanh Sơn cũng khó mà chống cự chứ đừng nói đến lúc lão đang yếu nhất.

Lưu Ngọc đứng ở tại chỗ khoanh tay trước ngực, trên mặt không chút cảm xúc.

Lão ngơ ngác nhìn, chỉ thấy U Hồn Pháp Tướng vung chiếc rìu đen đang cố gắng giãy giụa, nhưng lại bị quả cầu lửa màu xanh do Tinh Vân thể nắm giữ nuốt chửng.

Quỷ ảnh hắc ám cao một trăm tám mươi trượng vỡ vụn bên trong quả cầu lửa, sau đó hóa thành vô số những ma khí rồi biến mất.

Ngay lập tức, những ma khí này tan chảy như những bông tuyết nhanh chóng tan ra trước sức mạnh và nhiệt độ vô cùng mạnh của quả cầu lửa màu lục.

Pháp tướng bị phá vỡ, sắc mặt Phó Thanh Sơn ngay lập tức tái nhợt, lão ho ra máu đỏ sẫm, ướt cả y phục.

Linh áp toàn thân cũng rơi xuống vực thẳm, suýt chút nữa rơi ra khỏi cảnh giới Nguyên Anh.

Tuy nhiên, không đợi người này điều chỉnh lại sức lực.

Cùng với từng vầng khí tức cực kỳ rực lửa, một bóng đen khổng lồ đã bao trùm lấy lão!

Trước khi bị quả cầu lửa màu xanh nuốt chửng, Phó Thanh Sơn đã điều khiển nhẫn trữ vật tự hủy.

Lão chỉ kịp để lại một câu, trước khi cơ thể biến mất trong quả cầu lửa khổng lồ, ngay cả tro bụi cũng không còn nữa.

“Những gì đã có, sau này ắt sẽ lại có nữa.”

“Những chuyện đã xảy ra, sau này ắt sẽ…”

Những lời này giống như một lời nguyền rủa, đọng lại rất lâu, như thể có ý nghĩa gì khác.

Ngoài chuyện ấy ra, trước khi Phó Thanh Sơn điều khiển nhẫn trữ vật tự hủy, lão còn ném ra một chiếc ngọc giản màu đen ngòm, cứ như thế mà rơi xuống.

Hài cốt của người này không còn nữa, Nguyên Anh cũng đã bị quả cầu lửa màu xanh nuốt chửng.

Tiếng gầm rú liên tục không ngừng dần dần biến mất trong vòng vài hơi thở, tầng Cương Phong thứ tư cũng từ từ bình tĩnh trở lại.

Nhìn ngọc giản màu đen, ánh mắt Lưu Ngọc chợt ngưng lại.

Tiếp đó, thân người của hắn xoẹt qua, cầm nó trong tay, thần thức thâm nhập vào dò xem thử.

“Nhiên Huyết Hóa Thần.”