Chương 2148 Tỷ lệ hoàn trả huyết mạch (2)
Mặc dù sinh linh này vào thời điểm đó có thể không có suy nghĩ phức tạp như vậy, nhưng ở một mức độ nhất định nào đó mà nói, quả thật là đã tuân theo logic như thế này.
Mà mối quan hệ không có huyết thống nào với nhau giữa các thành viên trong tộc đàn, việc người sau bỏ chạy bất chấp sự an toàn của tộc đàn cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Bởi vì hy sinh bản thân theo cách đó sẽ không mang lại lợi ích gì cho việc nối dõi huyết thống.
Mặc dù hy sinh một cách oanh liệt, tộc đàn có thể sinh sản tốt hơn nhưng huyết thống của chính mình lại bị cắt đứt thật sự.
Trong tộc đàn, khi không chảy cùng một dòng máu, lợi ích cá nhân không thống nhất với lợi ích của tộc đàn, thậm chí còn có thể xảy ra xung đột.
“Ta” và “ngươi” chứ không phải “chúng ta”, chết đi thì đã là chết đi thực sự.
Từ đó, kết hợp với thân thế là một đứa trẻ mồ côi khi còn sống của Phó Thanh Sơn, cộng với việc lão có những mơ mộng quá đẹp đẽ về thế giới trong những năm đầu đời, cả bước đường đi đến cực đoan sau đó, cũng đã có thêm một lời giải thích hợp lý.
Tất nhiên, chỉ có bản thân lão mới thực sự biết được chi tiết, còn Lưu Ngọc chỉ là suy đoán thôi.
“Vù vù”.
Nhìn quả cầu lửa màu xanh rực rỡ, Lưu Ngọc lắc đầu thôi không nghĩ nữa, sau đó nhất niệm gạt bỏ “Thanh Dương Tinh Vân.”
Khoảnh khắc tiếp theo sau đó, chỉ thấy từng tia Linh quang màu xanh đậm và đỏ sậm bay ra khỏi Tinh Vân thể khổng lồ cao hơn ba trăm trượng, nhanh chóng quay trở lại cơ thể hắn.
Hai luồng Linh quang này đương nhiên là “pháp lực tinh túy” và “khí huyết tinh hoa” của Lưu Ngọc.
Mất đi pháp lực tinh túy và khí huyết tinh hoa, Tinh Vân thể khổng lồ không thể tự duy trì được nữa, bắt đầu tan rã và tiêu tan từng tấc từng tấc một.
Mặc dù “Thanh Dương Tinh Vân” có thể được khuếch đại bởi Linh khí của trời đất, nhưng những Linh khí này chỉ là sự luyện hóa sơ bộ, đương nhiên không thể đưa trở lại cơ thể cùng một lúc, nếu không nó sẽ làm ô nhiễm Nguyên Anh và xác thịt.
Liếc mắt nhìn quả cầu lửa màu xanh, lượng ma khí khổng lồ bên trong đã dần biến mất.
Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, hóa thành một tia sáng xanh tím, trở về Thiên Vu sơn.
“Xào xào”.
“Bùm!”
tầng Cương Phong thứ tư, sau khi hắn rời đi được một lúc, đã truyền đến một tiếng gầm kinh hồn bạt vía.
Mất đi sự kiểm soát, quả cầu lửa màu xanh dài ba trăm trượng phát nổ.
Ngọn lửa màu xanh rơi tung tóe khắp nơi, giống như trận pháo hoa đẹp nhất, có thể đốt cháy cả Cương Phong!
Mặc dù đã có được bí thuật “Nhiên Huyết Hóa Thần” nhưng Lưu Ngọc rõ ràng sẽ không bao giờ dấn thân vào con đường ma đạo.
Có Tiên Phủ trong tay, hắn có thể luyện chế đan dược nâng cao tu vi, không cần tàn sát sinh linh để thu hút sự chú ý.
Hơn nữa bí thuật tuy hoàn hảo nhưng suy cho cùng vẫn có một số hậu di chứng, nếu quá lạm dụng vào việc sử dụng rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến sự thăng tiến ở các cảnh giới tiếp theo.
Trực tiếp chiếm đoạt máu thịt và tinh khí của người khác, cho dù thông qua hình thức lập trận pháp, có thể thực hiện việc chuyển hóa gần như hoàn mỹ, nhưng dù sao cũng không phải hoàn mỹ theo đúng nghĩa.
Lưu Ngọc không phải Phó Thanh Sơn, từ nhỏ hắn đã lớn lên trong tông môn, mặc dù cũng nhận thức được sự tàn khốc của Tu Tiên Giới, nhưng hắn không hề có lòng oán hận và không cam tâm đến tột độ như vậy.
“Thường xuyên sử dụng thật sự không có gì tốt, có thể sẽ ảnh hưởng tới việc thăng cấp trong cảnh giới tiếp theo.”
“Nhưng nếu như gặp phải cảnh giới khó, trì trệ mãi không phá được thì, có lẽ…”
Trong lúc bay, ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu hắn.
Trong con ngươi tối đen như mực, một tia âm u đọng lại. …
Hắn dốc hết sức bay theo truy sát Phó Thanh Sơn, nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cũng không cần phải gấp rút như vậy.
Lưu Ngọc duy trì tốc độ bay bình thường, ước chừng nửa khắc sau, Thiên Vu sơn đã trong tầm mắt.
Đưa mắt nhìn xung quanh, cổng núi của Huyền Âm Giáo đã có nhiều thay đổi.
Dưới sự chiến đấu của cấp độ Nguyên Anh, non xanh nước biếc không còn sót lại gì, đình đài lầu các biến thành đống đổ nát.
Mảnh đất hiền “lắm nhân tài” ngày ấy giờ chỉ còn là đống hoang tàn.
Tiếng gầm làm rung chuyển xung quanh, không biết tự bao giờ đã biến mất chẳng thấy nữa, chắc là chiến tranh đã kết thúc.
Thần thức của Lưu Ngọc sượt qua, hắn nhìn thấy vài bóng người trên đỉnh Thiên Vu sơn, hắn tăng tốc vọt về phía đỉnh núi.
Ba người trên đỉnh núi là Hoàng Mi, huynh đệ Phương Thừa Sơn, Phương Thừa Hỏa.
Lúc này dao động pháp lực của ba người họ vẫn đang lúc lên lúc xuống, Linh áp cũng giảm đi không ít, một trận đại chiến làm tiêu hao rất nhiều tinh lực.
“Thanh Dương đạo hữu!”
Nhìn thấy Lưu Ngọc xuất hiện, sắc mặt ba người họ lập tức thay đổi, đưa ánh mắt dò xét.
“Thanh Dương đạo hữu, kết quả thế nào?”
“Lão quái Thanh Sơn đã xong đời rồi đúng không?”
Lưu Ngọc vừa đáp xuống, Hoàng Mi đã tiến lên hai bước, háo hức hỏi.
Nhận thức được thực lực tiềm ẩn đáng kinh ngạc của Phó Thanh Sơn, lão cảm giác như có ánh sáng treo trên lưng, nếu như người này trốn thoát được lần này, e là sau này sẽ phải sống thấp tha thấp thỏm.
“Không phụ sự mong đợi của mọi người, lão quái vật Thanh Sơn đã bị Lưu mỗ đánh chết ngay tại trận.”
Lưu Ngọc khẽ chắp tay, sắc mặt bình tĩnh nói.
Vừa nói, hắn vừa lấy ra một viên Lưu Ảnh thạch, dùng pháp lực đưa nó bay về phía Hoàng Mi.
Lưu Ảnh thạch có thể ghi lại một số cảnh tượng, nhưng chỉ là những hình ảnh đơn giản không có âm thanh.
Nhìn thấy xác thịt của Phó Thanh Sơn bị hủy hoại hoàn toàn, ngay cả nhẫn trữ vật của lão cũng tự hủy, không có thứ gì chứng minh thân phận, Lưu Ngọc ắt phải dùng Lưu Ảnh thạch để ghi lại để làm bằng chứng cho thấy hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Nhưng mà những cảnh đó, đương nhiên đã bị chỉnh sửa.
Trong ảnh chỉ có Phó Thanh Sơn xuất hiện, biến thành tro bụi trong ngọn lửa màu xanh.