← Quay lại trang sách

Chương 2158 Ánh sao lấp lánh, chàng là ràng buộc của đời ta!

Nên suốt hơn một trăm năm này, Lưu Ngọc chưa từng cắt đứt đan dược, cũng thường xuyên trò chuyện thông qua ngọc bài truyền tin.

“…”

Vừa dứt câu, Trác Mộng Chân ngây người.

Trong giây lát, đôi mắt nàng bỗng đỏ hoen, khoé mắt ánh lên vệt nước, những uất ức vô tận trong lòng bỗng dâng trào.

Nhưng nàng là người cứng cỏi hiếu thắng, sao có thể dễ dàng để lộ vẻ yếu đuối ra ngoài được.

Trước lúc nước mắt trực trào, Trác Mộng Chân đưa tay ôm lấy Lưu Ngọc, sau đó nhanh chóng tiến lại gần hắn, không muốn để đối phương nhìn thấy dáng vẻ lúc này của mình.

Trong đồng tử đen láy như mực, bóng hình của một vị nữ tu chớp mắt đã phóng to lên.

Lưu Ngọc ngắm nhìn trên gương mặt thanh tú lạnh lùng, lúc này lại tô thêm vẻ quyến rũ động lòng người.

Có lẽ vì để phát tiết hết những uất ức trong những năm nay, cũng có thể là vì tình yêu đến một cách tự nhiên.

Lần gặp mặt này, Trác Mộng Chân nồng nhiệt lạ thường, cảm giác như cuồng loạn, bất chấp tất thảy, bất chấp địa lão thiên hoang vậy.

Mãi một lúc lâu sau, hai người mới tạm tách nhau ra.

“Phù.”

Hai mắt nhìn nhau, Trác Mộng Chân chỉ im lặng một lúc, sau đó hăng say đến gần hắn.

Lần gặp nhau này, nàng vô cùng chủ động, không màng đến thương tích trên người.

Rất nhanh, trong phòng đã vang lên những âm thanh lạ kỳ.

Thời gian dần trôi qua, mãi đến mười bốn canh giờ sau, mặt trời lần nữa lặn xuống chân núi phía Tây.

Lúc này âm thanh khó tả ấy mới từ từ lắng xuống.

(Chỗ này lượt bớt ba mươi ngàn chữ)…

Mười bốn canh giờ sau.

Bên góc giường trong phòng ngủ.

Hai người y phục chỉnh tề, Lưu Ngọc đưa tay ôm lấy Trác Mộng Chân, cả hai không ai nói gì, khung cảnh yên tĩnh nhưng lại ấm áp vô cùng.

Cả căn phòng ngủ chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở không cùng nhịp của họ, vang khẽ lên hoà vào không gian.

Giờ hợi, ánh sao êm dịu xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng, soi sáng lên cơ thể hai người, cảnh sắc bình yên đến khó tả.

Qua một hồi lâu, Trác Mộng Chân trong lòng hắn bỗng khẽ ngẩng đầu lên, nhìn trên cao lấp lánh sao đầy trời, đôi mắt nàng sáng ngời lạ thường.

“Ánh sao rực rỡ, chàng là ràng buộc cả đời của ta.”

Nàng cúi đầu bỗng thấp giọng nói.

“…”

Câu nói đầy bất ngờ này, khiến Lưu Ngọc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

“Năm mươi năm.”

“Trong vòng năm mươi năm, Lưu mỗ nhất định sẽ rước nàng về bên cạnh, được không?”

Hắn vô thức không dám nhìn ánh mắt đầy thất vọng đó của nàng, ngẫm nghĩ một lúc rồi trịnh trọng nói.

Để đưa ra được lời hứa này, Lưu Ngọc hiển nhiên không phải nhất thời bốc đồng, hắn đã suy nghĩ rất kỹ.

Với tốc độ tu luyện hiện nay, trong vòng năm mươi năm hắn nhất định có thể đạt tới Nguyên Anh trung kỳ, cũng là lúc nên giải quyết Hà lão ma rồi.

Nếu chỉ với một chiến diệt môn, mang theo cái uy của trận thắng lớn này, đủ để trấn áp tất thảy lời ra tiếng vào.

Lúc đó tuyên bố Trác Mộng Chân làm thiếp thân, sẵn tiện để nữ nhân này chưởng quản thế lực còn sót lại của Hợp Hoan Môn, hết thảy đều sẽ thuận lý thành chương, hợp lý rõ ràng.

Khi đó trong mắt những người bên ngoài, việc thu Trác Mộng Chân làm thiếp thân, cũng chỉ là vì để dễ dàng thâu tóm địa bàn Hợp Hoan Môn mà thôi.

Thời điểm công bố tin khác nhau, tín chất cũng sẽ khác nhau.

Sự bày tỏ tâm ý bất ngờ này, mặc dù khiến Lưu Ngọc có chút xúc động, nhưng lý trí của hắn đã thắng thế hơn, cuối cùng vẫn lấy lợi ích của bản thân làm trung tâm.

Đẹp, chỉ là cảm giác trong một khoảnh khắc mà thôi.

Chỉ có thực tại, mới là vĩnh hằng.

Nếu muốn chỉ với một trận đã có thể diệt tông, thậm chí là nuốt trọn cả Hợp Hoan Môn, thì không thể chỉ để tâm đến thực lực của Hà lão ma.

Còn phải suy xét đến sự kiềm hãm của Phiêu Tuyết Các, Thanh Hư Phái, Tàn Nguyệt Cốc.

Ba phái sẽ không muốn nhìn thấy cảnh thực lực của Nguyên Dương Tông ngày càng lớn mạnh, đến lúc đó chắc chắn sẽ bắt đầu lo môi hở răng lạnh, nên khả năng cao chúng sẽ nhúng tay vào.

Những điều này, đều là yếu tố cần phải xem xét, thế nên Lưu Ngọc khi chưa đến Nguyên Anh trung kỳ tuyệt đối sẽ không làm bậy.

Nếu không, chỉ đánh bại mỗi Hà lão ma, thì nỗi uy hiếp này sẽ tồn tại mãi mãi, và việc đấu pháp thắng thua cũng không có ý nghĩa gì.

Vì suy cho cùng, sau khi làm vậy, mọi công sức bản thân đã bỏ ra chẳng những không thu được ích lợi gì, thực lực của tông môn cũng không thay đổi được miếng nào.

“Thiếp thân đã biết rồi.”

“Phu quân, thiếp thân sẽ luôn chờ tin của chàng.”

“Nhưng… Đừng để ta chờ quá lâu là được.”

Nghe vậy, sự hụt hẫng hiện lên trong đôi mắt của Trác Mộng Chân.

Nhung khi nghe được thời gian chính xác, cũng xem như được an ủi phần nào.

Nàng nằm trong lòng hắn xoay người, đổi một tư thế thoải mái hơn, cả hai cứ như vậy yên tĩnh tựa vào nhau, cảm nhận khoảnh khắc tốt đẹp này.

Quả thật, nữ nhân này phải phản bội lại tông môn đã là một điều đau khổ uất ức lắm rồi.

Nên khi Trác Mộng Chân không chủ động đề cập đến, thì Lưu Ngọc cũng không chủ động hỏi nàng về tình báo của Hợp Hoan Môn, bắt nàng phải làm ra những việc quá khó xử.

Dẫu sao cùng với việc tu vi thực lực của hắn tăng cao, tất cả khó khăn cuối cùng rồi sẽ được giải quyết hết!

Ngày đó sẽ không còn xa.

Sau một hồi lâu ôm ấp nghỉ ngơi, do tâm lý muốn bù đắp cho nàng, nên Lưu Ngọc bắt đầu chỉ điểm một số vấn đề trong tu luyện cho Trác Mộng Chân.

Kiến thức tu tiên của hắn, những hiểu biết thâm sâu đối với con đường tu tiên, sau khi được chau chuốt lại trong trạng thái “Chí cao”, đã vượt xa đại đa số Chân Quân Yêu Vương.

Cộng thêm giờ thực lực của hắn đã ở trên cao, việc chỉ điểm cho Trác Mộng Chân quả thật dễ như trở bàn tay, có thể giúp ích thúc đẩy quá trình tu luyện hoàn thành cảnh giới Kim Đan của nàng rất nhiều.

Năm ngày sau.

Tại sườn núi Thông Thiên phong.

Trước lúc ly biệt.

“Sau khi về tông hãy an tâm tu luyện, đừng suy nghĩ lung tung, Lưu mỗ tôn trọng quyết định của nàng.”

Gió núi thổi qua, âm thanh hắc bào phần phật trong gió vang lên, Lưu Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay mình, lời nói đầy ẩn ý.