Chương 2165 Lưu mỗ thấy sắc không động lòng(4)
Đó chính là một trong những thị thiếp – Trác Mộng Chân, trưởng lão của Hợp Hoan Môn!
Bởi vì hai phe có quan hệ thù địch, sau khi trở về Thiên Nam, hai người ắt khó có thể quang minh chính đại gặp mặt nhau.
Nhưng dù sao cũng là thị thiếp của mình, mặc kệ không quan tâm cũng không phù hợp với phong cách thường ngày của Lưu Ngọc.
Không thể gặp nhau một cách quang minh chính đại, nhưng vẫn có thể bí mật hẹn hò, vậy nên trong những năm qua hai người đã gặp riêng nhau khá nhiều lần.
“Hừm.”
Trác Mộng Chân chỉ khịt mũi lạnh lùng, cởi mũ xuống.
Sắc mặt nàng lạnh lùng như sương lạnh, hai tay khoanh trước ngực, rõ là đang rất không hài lòng.
Ngay từ đầu đã nói rồi, sẽ không để mình phải đợi lâu mà.
Nhưng sau ba năm lại thêm ba năm nữa, rồi lại ba năm, ba năm nữa!
Hiện tại đã hơn trăm năm trôi qua, Lưu Ngọc đã trở thành Nguyên Anh lão tổ, nàng đã gần đến Kim Đan đỉnh phong, hai người vẫn chỉ có thể lén lút gặp nhau.
Trác Mộng Chân từ nhỏ đã là “thiên tài”, xuất thân danh môn, bây giờ nhìn về những Kim Đan chân nhân cũng xem như là cao thủ hàng đầu, ắt cũng có kiêu ngạo của riêng mình.
Về một mối quan hệ lén lén lút lút như thế này, làm sao không oán trách được chứ?
Chỉ là thái độ thể hiện bên ngoài của nàng tuy thờ ơ bất mãn, nhưng từ việc nữ nhân này đã đi hàng ngàn dặm chỉ để gặp mặt thì hiển nhiên có thể thấy rõ được thái độ thực sự trong lòng của nàng.
Bộ dạng dửng dưng lạnh lùng trước mặt, cũng chỉ là để trút giận mà thôi.
“Mộng Chân, nàng tới rồi à.”
Như thể không hề phát hiện ra sự bất mãn của đối phương, trên mặt Lưu Ngọc lộ ra nụ cười, bất chấp sự chống cự mà ôm nàng vào lòng.
Người sau giãy giụa một lúc rồi cũng không cự quậy nữa, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Nhưng khi hai cơ thể tiếp xúc gần nhau, hai trái tim cũng như thể dần xích lại gần nhau hơn, lớp băng trên mặt Trác Mộng Chân, dường như tan biến đi.
Lưu Ngọc thấy vậy nên cũng dùng vài lời nhẹ nhàng ngon ngọt an ủi.
Suy cho cùng thì quả thực hắn cũng là người có lỗi trong chuyện này.
Rõ ràng đã có năng lực thực hiện, nhưng hắn vẫn duy trì mối quan hệ lén lút vụng trộm này vì lợi ích của bản thân.
Chớp mắt đã hơn trăm năm trôi qua.
Để đền bù cho Trác Mộng Chân, thế nên trong nhiều năm. Lưu Ngọc đã gửi rất nhiều đan dược tam giai chất lượng cao, giúp nữ nhân này nhanh chóng nâng cao tu vi.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau, đã mười mấy năm về trước.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Trác Mộng Chân tựa hồ đã gầy đi rất nhiều, hoặc có lẽ là do xa lạ quá lâu, không còn cư xử ngoan ngoãn như hồi ở Trung Vực nữa.
Nàng vẫn mặc hoa phục màu vàng, cùng với sắc thái lạnh như băng, lại có một phong cách rất riêng.
Đúng thật là gặp gỡ sau chuỗi ngày xa cách còn mãnh liệt hơn cả lúc phu thê trẻ, người phụ nữ này đã ngàn dặm xa xôi mà đến đây, về tình về lý cũng nên an ủi nàng một phen.
Thấy thái độ của nữ tu trước mặt đã dịu đi, hắn nhìn khuôn mặt thanh tú lạnh lùng kia.
Trong lòng Lưu Ngọc khẽ rung động, rồi hơi cúi người xuống, đưa tay phải qua hai đầu gối của nàng, trực tiếp bế nàng như một công chúa.
Cùng với mùi hương ấm áp trong lòng, sải bước về phía phòng ngủ.
Dù có nói bao nhiêu lời cũng không bằng hành động cụ thể, hắn quyết định dùng hành động thiết thực để “thuyết phục” đối phương.
Thực sự không hề có sự phát tác của hậu di chứng công pháp.
Nhưng đây là để hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, có lợi cho hậu phương hòa thuận, ổn định, nên không thể xem Lưu mỗ hắn nổi sắc tâm!
“A…”
Đột nhiên chân rời đất, Trác Mộng Chân không khỏi phát ra một tiếng kêu khe khẽ, cảm nhận được một loại cảm giác vô trọng lực mãnh liệt.
Sau đó, nàng nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của mình, khẽ đánh vào ngực Lưu Ngọc.
Nhưng sức mạnh nhỏ nhoi này đối với Lưu Ngọc bây giờ mà nói, còn không đủ để gãi ngứa.
Vì vậy, hắn không hề dừng lại một giây nào, vẫn sải bước về phía phòng ngủ.
“Hừm…!”
Biết đối phương thể chất cường tráng, mang theo giọng mũi nặng nề, Trác Mộng Chân hừ một tiếng ngọt ngào, tay cũng không còn cựa quậy.
Chỉ là sau khi bình tĩnh lại, nàng nằm trên bộ ngực rộng lớn, lập tức được bao bọc bởi sự nam tính đặc trưng của một người đàn ông.
“Hừ…”
Trong vô thức, Trác Mộng Chân hít thở nặng nề hơn, cảm giác có hơi yếu ớt.
Hai vệt ửng hồng nhàn nhạt như hoa đào nở mùa xuân, lặng lẽ nở trên đôi má trắng nõn.
Sắc mặt lạnh lùng của nữ nhân này, không còn nhịn được nữa!
“Aiya…”
Ôm hương thơm mềm mại ấm áp trong lòng, Lưu Ngọc thuận tay làm một tràng pháp lực, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
Bước vào phòng ngủ, hắn khom người nhẹ nhàng đặt Trác Mộng Chân xuống, không hề mạo phạm người đẹp.
Họ tiếp xúc gần gũi với nhau, một mùi thơm thoang thoảng còn đọng lại trong mũi.
Lưu Ngọc khoan thai, nhìn thật kỹ Trác Mộng Chân, đối diện với một đôi mắt sáng ngời.
Trong đôi mắt ấy…
Đôi mắt hớp hồn này, hai màu trắng đen phân minh.
Ẩn trong đó là sự vui mừng khôn xiết khi cửu biệt trùng phùng, cũng là sự oán hận vì sự bạc tình của người trước mắt.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, tâm trạng phức tạp nhưng cũng vừa mãnh liệt của Trác Mộng Chân, được thể hiện ra quá rõ qua ánh mắt nàng.
Nàng đau khổ, nàng vùng vẫy, nàng chẳng thể rời xa hắn…
Nàng là một vị nữ tu Kim Đan có máu có thịt biết yêu biết oán, nàng gần ngay trước mắt đưa tay là có thể chạm đến!
Một bên là tông môn ân trọng như núi, một bên là phu quân ngày ngóng đêm trông, dù có chọn như nào thì cũng không thể làm toại lòng cả hai bên.
Những kinh hiểm kích động suốt chặng đường “kế hoạch Trường An”, khiến Trác Mộng Chân bất tri bất giác yêu thích cái ôm ấm áp, mê luyến say đắm cái cảm giác an toàn có nơi nương tựa này.
Nhưng lại phải vì thế, mà phản bội lại tông môn nàng đã sinh sống hơn trăm năm, phản bội lại những sư trưởng mà xưa kia quen biết không tồi.
Còn phải luôn ở trong Hợp Hoan Môn, mỗi ngày đều phải sống như kẻ giả tạo.
Đối với nàng hơn một trăm năm nay, mỗi giây mỗi phút đều là sự giày vò, chẳng ai thấu được nỗi cay đắng trong quãng thời gian này.
“Mấy năm này… Đúng là đã thiệt thòi cho nàng rồi.”
Nhìn thấy sự hận thù trong đôi mắt sáng đó, Lưu Ngọc bỗng khẽ thở dài.
Tuy khó mà thấu hết được nỗi lòng của nàng, nhưng ít nhiều hắn cũng hiểu được cái cảm giác đau khổ đó.
Biết được mấy năm nay đối phương sống không dễ dàng.