← Quay lại trang sách

Chương 2167 Ánh sao lấp lánh, chàng là ràng buộc của đời ta! (2)

Chỉ với câu “Ánh sao rực rỡ, ràng buộc cả đời”, dù cho mai này quan hệ giữa hai người có thay đổi, có lẽ hắn cũng sẽ thủ hạ lưu tình.

“Phu quân, thiếp thân đã sớm đưa ra quyết định rồi, sẽ luôn chờ tin từ chàng.”

Nghe ra được ý sâu xa trong lời của hắn, Trác Mộng Chân lập tức đáp lại, giọng điệu vô cùng kiên định, trong mắt không một tia do dự.

“Quả là một nữ tu dám yêu dám hận.”

Hắn lần nữa ôm nữ nhân này vào lòng, mùi hương quen thuộc rồi lại xa lạ xộc vào mũi, ý nghĩ này bỗng thoáng qua trong đầu Lưu Ngọc.

Nồng nàn một lúc sau, Trác Mộng Chân điều khiển Pháp Bảo rời đi, hai gã tử sĩ Kim Đan đi theo phía xa bảo vệ nàng.

“Thị thiếp nhiều rồi, việc cũng sẽ nhiều thêm, không có lợi cho tu hành.”

“Sau này mấy vấn đề như vậy, vẫn phải cẩn trọng hơn một chút, không thể tùy tiện thu người.”

Nhìn tia sáng màu hồng nhạt khi Trác Mộng Chân rời đi, Lưu Ngọc lóe lên suy nghĩ này.

Thị thiếp dù thấp kém đến đâu thì vẫn có được danh phận, là nữ tu nương tựa vào hắn mà tồn tại, quả thực cũng là một phần trách nhiệm.

Trong mắt người bên ngoài, hai người tuy hai mà một.

Ở một mức độ nào đó mà nói thì, thiếp thân cũng đại diện cho mặt mũi và thái độ của bản thân, nên tuyệt nhiên không thể dễ dàng buông bỏ được.

Thị nữ thì hoàn toàn không thể so sánh được, chỉ là hạ nhân mà thôi.

Cho nên thị nữ có thể thoải mái nhận, nhưng thiếp thân thì phải chọn lựa vô cùng thận trọng.

Còn về phần đạo lữ, một vị trí mang danh người đứng đầu hậu cung, thì Lưu Ngọc vẫn chưa có ý định muốn có. …

Nửa tháng sau.

Võ quốc.

Tại một phường thị nhỏ, trong một khách điếm tu tiên.

“Chủ thượng, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”

“Năm mươi bốn năm trước, thuộc hạ với tu vi Kim Đan đã trở thành khách khanh của Hắc Cốt Tông, sau nhiều năm vờ tỏ lòng thành, cuối cùng cũng đã chiếm được phần nào lòng tin.”

“Theo tin tức đáng tin, thì hiện tại Bạch Cốt Ma Quân đang ở trong sơn môn.”

“Mượn danh nghĩa báo cáo tình hình nhiệm vụ, ngày mai thuộc hạ sẽ có thể dẫn thêm một người cùng vào trong động phủ diện kiến người này.”

“Chỉ cần chủ thượng hạ lệnh, ta có thể bắt đầu hành động bất cứ lúc nào, những người được cài vào đó, đủ khiến cho hộ sơn đại trận của Hắc Cốt Tông tạm thời tê liệt.”

“Nhưng đại trận trong động phủ của Bạch Cốt Ma Quân, do tu vi của chúng thuộc hạ quá thấp, nên tạm thời vẫn chưa nắm được chi tiết tình hình.”

“Chỉ biết nó có tên là “U Minh Hoàng Tuyền trận”, phẩm chất đạt đến tứ giai trung phẩm, dường như có tác dụng phân biệt khí tức tu vi của người đến.”

“Thế nên dù đã được triệu kiến, khi vào trong động phủ này, thì vẫn có nguy cơ bị bại lộ.”

Tên tử sĩ tu vi kim đan sơ kỳ, đầu đeo mặt nạ hắc xà, đang cúi người quỳ một chân, cung kính báo cáo.

Dưới sự ảnh hưởng của “Lưu Ly Hoặc Tâm thuật”, gã ta đôi lúc sẽ ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng phía trước, trong mắt lại mang theo sự cuồng nhiệt rợn người.

Như thể là một tín đồ điên cuồng, nhìn thấy được thần linh mà mình hằng tôn thờ giáng thế!

“Ừm.”

Phía trước có một nam tử mặc áo xanh, nghe xong nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn có đôi lông mày sắc nét và đôi mắt tựa ngôi sao, dáng người thẳng tắp trông khoảng hai mươi tuổi, giống như một thanh kiếm được mài sắc.

Nhan sắc của hắn nếu xếp trong các nam tu sĩ, được coi là một trong những người nổi trội nhất.

Người này đương nhiên là Lưu Ngọc đã thay đổi dung nhan.

Không muốn tiết lộ thân phận, khơi dậy sự thù địch và cảnh giác của những vị Chân Quân khác, đương nhiên phải cải trang một chút.

Vì vậy, trước khi lên đường, hắn đã dùng mọi cách để ngụy trang mọi thứ từ ngoại hình cho đến khí chất pháp lực của mình.

Cho dù là đại tu sĩ ở trước mặt, Linh Giác thần thức của gã ta cũng khó có thể nhìn thấu.

“Võ quốc” do Hắc Cốt Tông kiểm soát nằm ở phía Đông Nam của Thất Quốc Minh, cách Nguyên Yến quốc khoảng hai trăm bốn mươi ngàn dặm, không có quốc gia lớn nào khác trong phạm vi một trăm ngàn dặm.

Vì vậy, khi ra tay không cần lo lắng về sự xuất hiện đột ngột của một đại tu sĩ.

“Bạch Cốt hành tung bí ẩn, tu sĩ Kim Đan không thể phát hiện hành tung của lão ta, cũng không thể luôn canh giữ ở ngoài cổng.”

“Vậy không cần chần chừ nữa, ngày mai chúng ta hãy lập tức ra tay.”

“Bằng không bỏ lỡ cơ hội này, không biết cơ hội tiếp theo sẽ đến khi nào.”

“Tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, cho dù có chút thủ đoạn, bản thân cũng có thể ứng phó được.”

Ý tưởng này thoáng qua trong đầu Lưu Ngọc, sau khi nghe báo cáo, hắn quyết định ngày mai sẽ ra tay.

Tu vi của hắn đã đạt tới sơ kỳ đỉnh phong, thần thức bị động cũng được nâng cao.

Ngoài ra mấy năm nay vẫn chưa từng từ bỏ việc tu luyện “Tôn Thần diệu pháp”, thần thức trước đó đã tăng từ bốn trăm ba mươi dặm lên năm trăm dặm.

Phạm vi như vậy đã vượt qua phần lớn Chân Quân trung kỳ, chỉ có những Chân Quân trung kỳ đỉnh phong mới sánh được.

Suy cho cùng, mặc dù phạm vi thần thức của Nguyên Anh trung kỳ là từ ba trăm đến năm trăm dặm, nhưng giai đoạn giữa không thể đạt được chỉ trong một đêm.

Nếu không có Linh vật Nguyên Thần, chỉ có thể tăng lên một cách thụ động cùng với tu vi tăng lên và tốc độ tăng cực kỳ chậm.

Chỉ khi tu luyện đến trung kỳ đỉnh phong mới có thể đạt được cực hạn năm trăm dặm, nhưng phần lớn Chân Quân trung kỳ đều không thể đạt tới trình độ này.

Bởi vì tu vi của bọn họ vốn dĩ còn chưa đạt đến trung kỳ đỉnh phong, cũng không có tư cách đạt tới cảnh giới tiếp theo.

Dù có phải che giấu thân phận cũng không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình.

Lưu Ngọc còn có thể sử dụng sức mạnh luyện thể, phương pháp Nguyên Thần, thần thông Khô Uy…

Những phương pháp không được tiết lộ này nói chung đủ để giết chết một Chân Quân sơ kỳ đỉnh phong.

Dù sao khi thần thông “Khô Uy” được kích hoạt, Linh quang màu xanh chỉ là vật che đậy, lần này hắn vốn dĩ không cần sử dụng Linh quang màu xanh nên không cần lo lắng bị nhận ra .

Về phần luyện thể tứ giai, ngoại trừ một số thị thiếp và thị nữ, những người khác không có ai biết.