← Quay lại trang sách

Chương 651 Hải Yêu Chi Dụ.

Một chưởng vỗ qua, vốn tưởng rằng sẽ trực tiếp xuyên qua, dù sao Lang Nha bổng của hắn có thể gây tổn thương cho hồn, chưởng còn kém một chút.

Kết quả đối phương thật giống như cố ý ngưng hồn thể, chịu một chưởng của hắn.

Hải Yêu Vương bị đánh vẫn là rất bình tĩnh: "Chúng ta đã thấy quá nhiều người bồi hồi giữa kiếp trước kiếp này. Có rất nhiều người cho là mình sẽ dùng kiếp này làm trọng, bài xích kiếp trước, thân bằng hảo hữu của bọn hắn càng là như thế. Nhưng mà lực lượng cùng vĩnh sinh, tuyên cổ hấp dẫn... Thời điểm tới gần, chân chính có thể kháng cự không nhiều."

Tần Dịch rất nhanh nhớ tới Diệp Biệt Tình.

Cư Vân Tụ nói, trước kia sư phụ không như vậy... Nhưng đại nạn buông xuống, cả người liền thay đổi.

Thời điểm tới gần...

Người có thể chịu được khảo vấn thật sự không nhiều.

Tần Dịch lần nữa nhớ tới trận đại hỏa Nam Ly kia, Minh Hà cũng là người toàn bộ hành trình mắt thấy, Tần Dịch tin tưởng, trận đại hỏa kia vĩnh viễn khắc trong lòng mình, cũng sẽ khắc trong lòng Minh Hà.

Nàng sẽ không thay đổi.

Loading...

"Thật sao?" Hải Yêu bình tĩnh nói: "Ta chính là oán linh không tiêu tan, chỉ cần bản thể Minh Hà vẫn còn, cho dù đó là Minh Hà đã tử vong không có linh tính, ta cũng sẽ không tiêu vong. Ta có thời gian rất dài, chậm rãi đợi, đợi đạo cô kia đến đại nạn, hoặc là đến thời điểm nguy cơ cực độ... Chủ ta cuối cùng sẽ trở lại."

"Chủ ta không phải vật gì đáng sợ." Hải Yêu thản nhiên nói: "Có nàng, mới có trật tự U Minh, bất luận một ít người căm hận cỡ nào, không hy vọng có nàng cỡ nào, cũng phải thừa nhận luân hồi đã rối loạn mấy vạn năm. Thật ra Vạn Tượng Sâm La đúc lại U Minh, còn chưa đủ tư cách, chỉ có thể khiến cho ngô không ra ngô khoai không ra khoai, giống như là ý đồ khôi phục một mảnh ốc đảo, cuối cùng lại làm thành một mảnh sa mạc không có linh tính. Chúng ta sở dĩ không muốn để cho bọn hắn tiếp tục, cũng là sợ làm chẳng ra gì, vấy bẩn danh tiếng của chủ ta."

Tần Dịch trong lòng khẽ động. Lúc trước nữ quỷ Bồng Lai Kiếm Các hẳn là bình yên chuyển thế a, U Minh sụp đổ không phải vẫn đồng dạng chuyển? Trong này có gì khác biệt sao?

Nghĩ tới đây liền nhịn không được hỏi: "Luân hồi rối loạn mấy vạn năm, ta vẫn là có nhìn thấy người khác bình yên chuyển thế... Không nói đến người khác, cho dù là bản thân Minh Hà, chẳng phải cũng chuyển thế thành công hay sao? Vậy loạn này thể hiện ở đâu?"

"Có thể thành công dù sao cũng là số ít, tuyệt đại bộ phận du đãng ở thế gian không thoát được, hoặc tụ thành oán linh, hoặc tan thành hư vô, chướng ngại lớn nhất của U Minh gián đoạn ngay ở chỗ này." Hải Yêu nói: "Đương nhiên, bản thể U Minh vẫn còn, cũng không biến mất, cũng sẽ có một bộ phận người vận khí tốt có thể thông qua pháp môn đặc thù tiến hành luân hồi, như nghiệp hỏa tinh lọc, cao tăng bảo vệ, ví dụ như vậy."

Nữ quỷ kia coi như là chính mình dùng nghiệp hỏa tinh lọc?

Hải Yêu Vương trầm mặc xuống.

Hải Yêu nói: "Tình cảm không có ý nghĩa, che mờ lý trí. Ngươi nên biết, lực lượng mới là tuyệt đối đấy. Ta biết rõ ngươi muốn cầu cạnh Vũ Nhân, Vũ Nhân có thể giúp ngươi cái gì? Nếu ngươi giúp chủ ta khôi phục, có thể nghĩ cách giữ lại ký ức kiếp này của nàng, để cho Minh Hà chi chủ nhận ngươi làm bạn, ngươi muốn cái gì đều dễ như trở bàn tay, đây mới là lựa chọn tốt nhất. Ngay cả Hải Yêu chúng ta cũng có thể để các hạ sai sử, chẳng lẽ không tốt hơn so với làm người ở rể khúm núm? Nếu như đợi chính nàng khôi phục, cũng chưa chắc có chuyện gì cho ngươi."

Thì ra là loại hấp dẫn này...

Tần Dịch nhịn không được bật cười, lại nói tiếp loại hấp dẫn này, còn so ra kém các ngươi ca hát đấy. Vì lực lượng? Cùng Minh Hà cùng Vũ Thường manh manh đát nhà ta so, có sức nặng gì?

"Nói hay lắm!"

Là thanh âm của Vũ Phi Lăng.

Hải Yêu Vương hoảng sợ quay đầu. Nàng lúc này có thương tích bên người, lại không phát hiện được người khác lẻn vào! Nếu Vũ Phi Lăng đột nhiên đánh lén, nàng chỉ sợ phải có đại phiền toái.

Tần Dịch quay đầu nhìn lại, đáy biển xa xa, sóng cả khẽ xao động, từ từ hiện ra thân ảnh của Vũ Phi Lăng.

Chỉ có một mình nàng lẻn vào, người khác kể cả Vũ Thường đại khái đều không thể như nàng lặng yên không một tiếng động mà lẻn vào Hải Yêu chi địa.

Vũ Phi Lăng là tới tiếp ứng Tần Dịch đấy. Trước kia xác thực thiếu chút nữa nhấc lên tộc đàn chi chiến, sau khi được Cửu đại vương hòa giải, vỗ ngực cam đoan Hải Yêu nơi đây sẽ không hạ sát thủ đối với Tần Dịch, các nàng chỉ có thể cho Cửu đại vương mặt mũi, tạm hoãn khai chiến. Nhưng cuối cùng không có khả năng bị người vỗ ngực nói một câu liền tin, Vũ Phi Lăng vẫn là tự mình lẻn vào, ý đồ nhìn xem tình huống.

Kết quả ngoài ý muốn nghe thấy đoạn văn cuối cùng của Tần Dịch, nghe vào trong lỗ tai mẹ vợ, vậy thật sự là nói có bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu thoải mái.

Hải Yêu Vương tức giận đến mức thân thể trong suốt đều đỏ lên: "Các ngươi đến hải vực của ta trộm đồ vật, còn có lý rồi?"

"Đó là đồ vật của ngươi sao?" Vũ Phi Lăng lạnh lùng nói: "Đó là Phượng Hoàng chi vật, đường đường hoàng hoàng, lưu lại trong khe cống ngầm này của các ngươi mấy vạn năm đã là vì tổ tiên hổ thẹn."

Tần Dịch trong lòng cười ngất, công phu kéo thù hận này của ngươi, sắp có một thành công lực của Bổng Bổng rồi a?

Phảng phất cảm nhận được hắn đang suy nghĩ gì, Lưu Tô "Hừ" một tiếng.

Bên kia Hải Yêu Vương giận đến cực điểm ngược lại cười: "Phượng Hoàng chi vật? Hươu chết về tay ai còn chưa biết, chớ cho rằng bổn tọa sợ Vũ Nhân ngươi!"

Vũ Phi Lăng "Hừ" một tiếng: "Tạm cho đại vương mặt mũi."

Nói xong cánh chim giương nhẹ, vạn dặm sóng biển chia đều mà qua, ra thẳng chín tầng trời.

Tần Dịch mắt trợn tròn.

Mẹ vợ này... Thật mạnh a!

Nói trở lại, câu nói cuối cùng của Hải Yêu có ý gì?

Các nàng còn muốn đoạt Phượng Vũ? Không đúng không đúng, các nàng không có thời gian rảnh cũng không có ý nghĩa gì.

Cửu đại vương hòa giải, có ý tưởng khác a... Chẳng lẽ chính là Tỳ Hưu trước kia xuất hiện? Xem ra lần này trở về Vũ Nhân Đảo, cũng chưa chắc gió êm sóng lặng.

Địa phương có người liền có giang hồ a...

Tần Dịch âm thầm thở dài, nếu như có thể thanh nhàn một chút thì tốt rồi, bổn ý của hắn, càng muốn xem trân châu của Bạng Nữ, Loa Nữ ca xướng, con rùa đen trở mình trên bờ cát, Hà Nhân uốn éo.

Thật sự chán ghét ở trong loại tranh đấu này phiền não, đáng tiếc lớn lên quá soái, không tránh được.