← Quay lại trang sách

Chương 190 Hằng Nhạc chân truyền

Oanh!

Oanh!

Tại Phong Vân đài, một trận chiến ác liệt đang diễn ra, Diệp Thiên và Tề Dương cùng nhau thi triển bí thuật, tạo ra những tiếng nổ vang trời.

Khung cảnh thật huy hoàng, Huyền Thuật hình thái ngũ sắc tỏa sáng rực rỡ, tạo thành những quầng sáng mỹ lệ bao phủ toàn bộ chiến đài, khiến cho mặt đất rung chuyển, đá văng tứ phía.

"Cái này Diệp Thiên có phải là yêu nghiệt không?" Dưới đài, những âm thanh kinh ngạc không ngừng vang lên.

"Đánh cùng Tề Dương mà không hề rơi vào thế yếu một chút nào, hắn từ đâu ra nhiều chân khí đến vậy?"

"Rõ ràng là Diệp Thiên tiểu tử muốn nghịch thiên." Trong đám đông, Hùng Nhị chạm tay vào cằm, ngẫm nghĩ nói.

"Mới chỉ mấy ngày không gặp mà, tốc độ phát triển của hắn nhanh quá!" Tạ Vân và Tề Nguyệt cũng vẻ mặt không khỏi chấn kinh.

So với bọn họ, sắc mặt của Tả Khâu Minh và những người khác có vẻ khó coi hơn. Tốc độ tiến bộ của Diệp Thiên thần tốc đến mức có thể cùng Tề Dương đối đầu mà không bị bại, quả thật nằm ngoài dự đoán của họ.

Giờ đây, không xa Phong Vân đài, trên một chỗ Các Lâu, có vài người đang dựa vào lan can quan sát. Bốn nam hai nữ, sáu người đều tu vi không yếu, khí tức hùng hồn, sắc mặt tuy có chút sợ hãi nhưng cũng không kém phần thán phục.

Nhắc tới sáu người này, lai lịch của họ không phải nhỏ.

- Hằng Nhạc chân truyền thứ hai, Ngự Kiếm phong thủ đồ Nhiếp Phong.

- Hằng Nhạc chân truyền thứ ba, Ngọc Linh phong thủ đồ Nam Cung Nguyệt.

- Hằng Nhạc chân truyền thứ tư, Liệt Diễm phong thủ đồ Tư Đồ Nam.

- Hằng Nhạc chân truyền thứ năm, Thiên Tuyền phong thủ đồ Đoạn Ngự.

- Hằng Nhạc chân truyền thứ sáu, Ngọc Tâm phong thủ đồ Dạ Như Tuyết.

- Hằng Nhạc chân truyền thứ chín, Thiên Sơn phong thủ đồ Thạch Nham.

Họ chính là sáu trong tổng số chín đại chân truyền của Hằng Nhạc tông. Kết hợp với chân truyền đầu tiên, Thiên Huyền phong thủ đồ Liễu Dật, cùng chân truyền thứ bảy, Thiên Trụ phong thủ đồ Dương Bân, chân truyền thứ tám, Ngọc Thanh phong thủ đồ Tề Dương, họ chính là những đệ tử xuất sắc nhất của Hằng Nhạc tông.

"Ta nói Nhiếp sư huynh, tiểu sư đệ Diệp Thiên kia không đơn giản đâu!" Tư Đồ Nam, tay nâng ly rượu, cảm thán nhìn về phía Phong Vân đài.

"Không chỉ đơn giản, hắn thực sự là yêu nghiệt!" Nhiếp Phong nói, tiếp đó Thạch Nham cũng góp lời, "Hắn dùng tu vi Nhân Nguyên cảnh mà đại chiến với Chân Dương cảnh Tề Dương mà không hề yếu thế, hắn là người đầu tiên ta thấy làm được như vậy."

"Sở Huyên sư thúc quả nhiên mắt sáng như đuốc." Dạ Vô Tuyết nói hóm hỉnh, "Đệ tử của nàng mạnh đến không thể tưởng tượng nổi!"

"Có thể đánh ngã hơn một trăm đệ tử Nội Môn trong rừng hoang, cũng không phải điều vô lý." Đoạn Ngự nhẹ nhàng xoay chiếc chiết phiến, "Hơn nữa, ta còn nghe nói cách đây không lâu hắn đã đánh bại Dương Bân sau núi Nội Môn, tiểu sư đệ này thật sự rất thú vị."

Bốn người trong cuộc trò chuyện sôi nổi, nhưng Nhiếp Phong và Nam Cung Nguyệt lại trầm mặc không nói. Hai người này có vẻ ít nói, Nhiếp Phong thì nội liễm mà mạnh mẽ, còn Nam Cung Nguyệt lại nhu nhã và xinh đẹp, nhưng vẫn mang vẻ tinh tế thần bí.

"Ta nói, hai người sao cứ như mặt mướp đắng vậy? Càng nhìn càng chướng mắt." Tư Đồ Nam không nhịn được mà lên tiếng.

"Nhiếp sư huynh và Nam Cung sư tỷ, các ngươi có phải lo lắng về Đại sư huynh không?" Dạ Vô Tuyết thăm dò nhìn qua hai người.

Cuối cùng, Nam Cung Nguyệt khẽ gật đầu, chỉ là trên gương mặt nhu nhã ấy lại thoáng xuất hiện một chút lo lắng.

Thấy Nam Cung Nguyệt như vậy, Tư Đồ Nam cùng mọi người không thể không lắc đầu, tựa như đã hiểu nàng đang lo lắng điều gì.

"Chỉ có trời mới biết Chính Dương tông tại sao lại xuất hiện một Huyền Linh chi thể." Tư Đồ Nam suy tư, "Không biết Liễu Dật sư huynh liệu có thắng nổi nàng không."

Ai...!

Nghe Tư Đồ Nam nói, mọi người không khỏi thở dài.

Oanh!

Không biết tự lúc nào, sự trầm mặc của họ bỗng bị phá vỡ bởi một tiếng nổ lớn từ Phong Vân đài.

Trên Phong Vân đài, một lượt công kích mãnh liệt, Diệp Thiên và Tề Dương cùng nhau bị đẩy lùi.

Cuộc chiến vẫn diễn ra khốc liệt, cả đài rên rỉ trước những vết thương chằng chịt.

Từ một phía, Tề Dương tóc tai bù xù, máu tươi chảy đầm đìa, vẻ mặt dữ tợn như ác quỷ từ địa ngục.

Còn một phía, Diệp Thiên cũng thê thảm không kém, hắn mặc dù đã đột phá đến Nhân Nguyên cảnh, nhưng vẫn bị áp chế bởi Nguyệt Ảnh Thất Tinh Hoàn. Tề Dương cũng không phải là một Chân Dương cảnh bình thường, sau cuộc chiến này, hắn cũng bị thương nặng, toàn thân đầy vết thương.

Dưới đài, những ánh mắt mê mẩn nhìn chằm chằm vào chiến đài, không dám bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào.

"Diệp Thiên." Đột nhiên, một tiếng thét vang lên phá vỡ không khí tĩnh lặng, Tề Dương như phát điên gào thét.

Trong suốt trận chiến, hắn càng đánh càng thêm kinh ngạc. Diệp Thiên thật khó đối phó, hoàn toàn vượt xa dự đoán của hắn. Sự chấn kinh lúc đầu giờ đã biến thành giận dữ. Hắn là ai? Hắn chính là thiếu chủ của Nam Cương Tề gia, Hằng Nhạc chân truyền thứ tám, hắn không thể chấp nhận được việc bản thân bị sỉ nhục như vậy.

Hắn giận dữ, ngọn lửa thịnh nộ che lấp lý trí, nhiều lần bị một Nhân Nguyên cảnh sư đệ đánh bại, hơn nữa còn không thể đánh gục Diệp Thiên, đó là một sự nhục nhã lớn đối với hắn.

"Không phục mà chiến." Diệp Thiên đối diện, trái lại khí thế càng lúc càng mạnh mẽ.

"Ngươi sẽ phải trả giá rất đắt." Tề Dương hét lên, ánh sáng linh quang lóe lên giữa trán, tiếp theo là một đạo ngân quang bay lên không trung, đó chính là pháp khí bản mệnh ngân sắc bảo tháp của hắn.

Ông!

Ngân sắc bảo tháp lơ lửng giữa không trung, ánh sáng ngân quang tỏa ra, tràn ngập uy áp, khiến cho chiến đài như rung chuyển, đá vỡ ra từng khúc.

"Móa!"

Dưới đài, Hùng Nhị tức giận lớn tiếng chửi, "Rõ ràng là Chân Dương cảnh, lại phải sử dụng bản mệnh Linh khí để đánh với một Nhân Nguyên cảnh, không biết xấu hổ à?"

"Đúng vậy, dù sao ngươi cũng là Hằng Nhạc bài danh thứ tám chân truyền đệ tử, sao lại dùng bản mệnh Pháp khí áp chế người như vậy, thật không có phong độ." Tạ Vân cũng lên tiếng châm biếm.

"Chân truyền đệ tử mà, ngươi cũng xứng sao?" Hoắc Đằng gào lớn hơn.

Ba người dưới đài liên tục lớn tiếng kêu gọi, vì họ quá hiểu sức mạnh khủng khiếp của bản mệnh pháp khí ngân sắc bảo tháp. Ngày đó tại hậu sơn, một đòn của nó suýt chút nữa đã khiến bọn họ nằm sấp mặt đất.

Bây giờ, Diệp Thiên một mình khó lòng ngăn cản uy áp từ Tề Dương bản mệnh Linh khí.

Đối với việc Tề Dương sử dụng bản mệnh Linh khí, những người ngồi quan chiến cũng vô cùng khinh thường. Điều này thật sự làm giảm hình tượng chân truyền đệ tử, thực lực của hắn vốn đã cao hơn Diệp Thiên một bậc, giờ lại dùng bản mệnh Linh khí làm mất hết thể diện.

Không lâu sau, tiếng châm chọc và khiêu khích vang dậy khắp cả Phong Vân chiến đài.

Nhưng hiện tại, Tề Dương đâu còn nghe được những tiếng châm chọc ấy, mục đích của hắn rất rõ ràng, đó chính là bất chấp mọi giá để đánh bại Diệp Thiên, cho dù phải hi sinh.

Hắn bị buộc phải như vậy, chỉ có thể trách Diệp Thiên từ đầu đến giờ quá kiên cường, đánh mãi vẫn không thể giành chiến thắng, trong khi Diệp Thiên lại càng đánh càng hăng, không dung bản mệnh Linh khí, thật sự rất khó để thắng.

Ông!

Giữa những tiếng huyên náo từ đám đông, ngân sắc bảo tháp một lần nữa phóng thích uy áp ghê gớm xuống.

Diệp Thiên dốc sức chống đỡ, nhưng vẫn bị áp lực đè một trận lảo đảo.

"Đã vậy, nếu ngươi không cần mặt mũi, đừng trách ta lòng dạ độc ác." Diệp Thiên hừ lạnh, lật tay lấy ra chiếc roi sắt màu đen chuyên dùng để tấn công linh hồn.

Khi nhìn thấy Diệp Thiên lấy ra chiếc roi sắt, lòng Tề Dương chùng lại. Hắn quá hiểu chiếc roi đó, nó đã khiến hắn chịu đựng một thất bại lớn trong lần gặp gỡ trước.

Suy nghĩ như vậy, Tề Dương nhanh chóng điều động bản mệnh pháp khí của mình, hắn cảm nhận được áp lực từ Diệp Thiên. "Cho ta trấn áp!"

"Ngươi muốn trấn áp ta sao?" Diệp Thiên quát lớn, một bước tiến lên, vận sức mạnh, chiếc roi vung mạnh xuống ngân sắc bảo tháp.