← Quay lại trang sách

Chương 205 Chạy thoát

Oa oa! Oa oa!

Trong lò luyện đan, những tiếng khóc nỉ non của anh hài vang lên, âm thanh chưa từng bị ngắt quãng.

Sau một canh giờ tan hồn, 9999 cái anh hài linh hồn đã bị Diệp Thiên cùng Thượng Quan Ngọc Nhi dung nhập. Linh hồn lực của họ cũng được tăng lên đáng kể trong quá trình này.

Đối với họ, đây có thể coi là một trận Tạo Hóa.

Tuy nhiên, Tạo Hóa là một chuyện, vấn đề quan trọng là liệu họ có thể sống sót ra ngoài hay không.

Một thời gian sau, Diệp Thiên đang ngồi xếp bằng bỗng mở hai mắt. Trong ánh mắt hắn, một đạo tinh quang bỗng nhiên hiện lên, "Thời cơ đã đến."

Nghe vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng mở mắt ra, hít sâu một hơi nhìn về phía Diệp Thiên, vì họ đang đứng trước thời khắc quyết định vận mệnh của chính mình.

"Ngươi không có pháp trận hoặc Linh phù khống chế người." Diệp Thiên nhìn về phía Thượng Quan Ngọc Nhi.

Nghe thấy vậy, Thượng Quan Ngọc Nhi đầu tiên là mím môi, đến hai ba giây sau mới đưa cho Diệp Thiên một đạo Linh phù, "Đây là Huyền giai trói tiên trận phù, bên trong phong ấn độc khốn người pháp trận của Thượng Quan thế gia."

"Ước chừng có thể vây khốn Không Minh cảnh tu sĩ bao lâu?"

"Nhiều nhất mười giây."

"Chuẩn bị sẵn sàng để lao ra." Diệp Thiên liếc nhìn Thượng Quan Ngọc Nhi.

⚝ ✽ ⚝

Thượng Quan Ngọc Nhi nhẹ nhàng gật đầu, lực lượng trong cơ thể đang dồn tụ lại, chỉ đợi một khoảnh khắc để bùng nổ.

Trong khi đó, Diệp Thiên triệu hồi Tử Huyên và đưa cho Sở Huyên Nhi tấm thứ hai của Kỳ Môn Khốn Thiên Trận Linh phù, đồng thời cũng đưa Huyền giai trói tiên trận phù cho Thượng Quan Ngọc Nhi.

Còn hắn, lật tay lấy ra cây roi sắt chuyên đánh linh hồn.

Sau một khoảnh khắc, Diệp Thiên hung hăng hít một hơi, trong mắt hắn ánh lên một tia sắc bén.

Động thủ!

Theo tiếng hét vang lên, trong khoảnh khắc, Tử Huyên bỗng như một đạo tử quang bay ra từ lò luyện đan, nhào về phía lão giả bào tử.

⚝ ✽ ⚝

Ở bên ngoài, khi thấy có người bay ra khỏi lò luyện đan, lão giả bào tử nhíu mày lại, "Trong lò luyện đan sao lại có thêm người thứ ba?"

"Không đúng, là khôi lỗi." Sau khi nhíu mày, lão giả bào tử nhắm mắt lại một chút.

"Thật đáng ghét." Thấy Tử Huyên lao tới, sắc mặt lão giả bào tử lập tức trở nên âm trầm đến cực điểm.

Trong thời khắc nguy hiểm, hắn buộc phải cắt ngang tan hồn của mình, rồi huyễn hóa một bàn tay lớn nhằm chộp lấy Tử Huyên, "Một khôi lỗi cũng dám công kích ta."

Tuy nhiên, ngay khi hắn muốn trấn áp Tử Huyên, Diệp Thiên bất ngờ huy động roi sắt, mạnh mẽ đánh vào nội bích của lò luyện đan.

Bàng!

Tiếng kim loại va chạm vang lên trong nháy mắt. Bởi vì lò luyện đan không chỉ dùng để luyện đan, còn là linh khí của lão giả bào tử. Vì nguyên nhân linh hồn tương liên, lão giả bào tử cũng bị thương, não hải chớp mắt rơi vào mê muội. Bàn tay lớn nhô ra cũng vì vậy mà dừng lại một chút.

Bàng! Bàng! Bàng!

Trong lò luyện đan, âm thanh liên tục không ngừng. Diệp Thiên liên tục đập mạnh vài chục cái.

Khi lão giả bào tử vừa mới hồi phục lại, hắn lại lâm vào mê muội lần nữa.

Nhưng vào lúc này, Tử Huyên đã tế ra Kỳ Môn Khốn Thiên Trận cùng Huyền giai trói tiên trận, mục tiêu chính là lão giả bào tử.

Oanh!

Kỳ Môn Khốn Thiên Trận đầu tiên được giải phong, bốn cái linh quang trụ hiện ra, cắm xuống đại địa, xuyên thẳng lên trời, bên trên xuất hiện phù văn, một cái chớp mắt đã liên tiếp đan vào với nhau, hội tụ thành một trận đại.

"Kỳ Môn Khốn Thiên Trận." Lão giả bào tử hừ lạnh một tiếng, dường như nhận ra tên trận pháp này.

Ông!

Cùng lúc đó, Huyền giai trói tiên trận cũng hiện ra, với chín cái cột sáng quán xuyên bầu trời và đại địa, hội tụ thành một luật pháp khốn người kinh khủng.

"Huyền giai trói tiên trận." Sắc mặt lão giả bào tử lại âm trầm hơn, dường như cũng nhận ra trận pháp đặc hữu của Đông Nhạc Thượng Quan gia.

Lần này, cả hai trận đều xuất hiện, hắn bị vây giữa không gian.

"Ngay tại lúc này." Mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát, Diệp Thiên nắm rất kiếm, lần đầu tiên xông ra khỏi lò luyện đan, Thượng Quan Ngọc Nhi cũng theo đó nhảy lên mà ra.

"Các ngươi...

" Khi thấy Diệp Thiên và Thượng Quan Ngọc Nhi cùng nhau xông ra, lão giả bào tử với khuôn mặt vốn âm trầm, lập tức trở nên dữ tợn. Hắn đã hao tốn nhiều tinh lực như vậy, mà không ngờ lại xuất hiện biến cố quan trọng như vậy, thân là tu sĩ Không Minh cảnh, hắn bị hai tiểu bối bày ra một mắc bẫy.

"Đi!" Diệp Thiên cùng Thượng Quan Ngọc Nhi không dám chút nào dừng lại, như hai đạo linh quang lao vào rừng núi um tùm.

"Để lại!" Lão giả bào tử hừ lạnh một tiếng, định đuổi theo nhưng lại bị hai tòa pháp trận ngăn cản.

"Như thế pháp trận, cũng dám ngăn cản ta!" Lão giả bào tử bỗng nhiên tức giận, một chưởng đập vào hai tòa pháp trận, khiến chúng rung động dữ dội, gần như bị hắn chấn mở ngay tại chỗ.

"Hắn là Không Minh cảnh, không thể ngăn cản hắn lâu." Trong núi rừng, khi Diệp Thiên đang chạy trốn, hắn vẫn không quên liếc nhìn phía sau, sắc mặt vô cùng khó coi.

"Sống hay chết, đều do Tạo Hóa."

"Đi!"

Oanh!

Hai người vừa mới chạy không bao lâu, phía sau bọn họ đã vang lên một tiếng nổ lớn. Kỳ Môn Khốn Thiên Trận cùng Huyền giai trói tiên trận lập tức bị lão giả bào tử mạnh mẽ đập mở. Áp lực cường đại của Không Minh cảnh lập tức lan tỏa, lò luyện đan cũng theo đó bay lên không, tỏa ra huyết mang khiến người khác phải khiếp sợ. Ngay sau đó, nó chấn động đã khiến sập một ngọn núi.

"Các ngươi trốn sao?" Giọng nói băng lạnh vang vọng khắp không gian, lão giả bào tử bước ra một bước, như một đạo thần mang đuổi theo.

Cảm nhận được lão giả bào tử đang đuổi theo từ phía sau, sắc mặt Diệp Thiên và Thượng Quan Ngọc Nhi lập tức biến đổi, mổ hôi đã thấm ướt quần áo. Sau lưng họ là một Không Minh cảnh đáng sợ, bất kỳ lúc nào cũng có thể mang đến cái chết.

"Sư phó, cứu ta!" Diệp Thiên lấy ra truyền âm chú linh phù, dồn dập nói một câu với Linh phù, liền tế ra.

"Tam thúc công, cứu ta!" Thượng Quan Ngọc Nhi cũng nhanh chóng lấy ra một đạo Linh phù tương tự, vội vàng gọi một câu rồi tế ra ngoài.

⚝ ✽ ⚝

Lúc này, không biết từ khi nào Sở Huyên Nhi đang phi hành, phát hiện trong tay áo có Linh phù lấp lánh, nàng vội vàng lấy ra. Linh phù này cũng là thiên lý truyền âm chú, tương liên với Diệp Thiên.

"Sư phó, cứu ta!" Lập tức, âm thanh cầu cứu gấp gáp của Diệp Thiên vang lên từ bên trong Linh phù.

"Sư muội, có phải Diệp Thiên không?" Dương Đỉnh Thiên và những người xung quanh đều nhìn về phía Sở Huyên Nhi.

"Là tiếng cầu cứu của Diệp Thiên."

"Tam thúc công, cứu ta!" Một bên Thượng Quan Bác cũng phát ra âm thanh cầu cứu của Thượng Quan Ngọc Nhi từ Linh phù trong tay.

"Không phân biệt trước sau phát ra cầu cứu, chẳng lẽ lại có nghĩa là Ngọc Nhi cùng Diệp Thiên ở cùng một chỗ?"

"Hẳn là vậy, bọn họ nhất định đã gặp đại phiền toái."

"Ở phía đông bắc." Sở Huyên Nhi là người đầu tiên hành động, chân đạp hư không, như một đạo thần mang, tốc độ nhanh đến cực điểm, sắc mặt đầy lo lắng, "Diệp Thiên, ngươi nhất định phải chống đỡ đến khi sư phó tới."

Sau Sở Huyên Nhi, Dương Đỉnh Thiên, Phong Vô Ngân cùng các trưởng lão Hằng Nhạc và ba vị trưởng lão Thượng Quan gia cùng nhau bay về phía đông bắc.

Oanh! Ầm ầm!

Dưới bầu trời, tiếng ầm ầm vang vọng, sau lưng Diệp Thiên và Thượng Quan Ngọc Nhi, từng dãy núi cao ngã sập, khoảng cách giữa lão giả bào tử và họ cũng đang rút ngắn nhanh chóng.

"Để lại đi!" Theo một âm thanh ầm ầm vang vọng như sấm rền, một bàn tay lớn màu đỏ ngòm đè xuống, một dãy núi lớn đã sụp đổ, hai người đều bị chấn bay ra ngoài.

"Tách ra đi." Bỗng nhiên đứng dậy, Diệp Thiên và Thượng Quan Ngọc Nhi quay sang hai phương hướng mà chạy.

"Để chạy được sao?" Lão giả bào tử liền xuất hiện sau, một bàn tay khổng lồ từ trên không chụp xuống Thượng Quan Ngọc Nhi.

"Ẩn nấp lâu như vậy, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi vận rủi sao?" Thượng Quan Ngọc Nhi bị áp lực ép không thể động đậy, gương mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt, thần sắc đầy tuyệt vọng. Nàng hiểu rằng lần này, nếu bị bắt trở về, chắc chắn sẽ không còn đường sống.

Tuy nhiên, ngay lúc này, một tiếng hét vang lên triệt để, "Ta đến đây!"