Chương 212 Xả đạm Logic (1)
Tiểu tử, thật sự là đi mòn giày sắt tìm không thấy, mà giờ đây được đến toàn bộ không phí công phu." Gia Cát Lão đầu vươn tay ra, "Nhanh lên, trơn tru, lão tử tìm ngươi thật sự rất lâu."
"Minh bạch." Diệp Thiên nhanh chóng và linh hoạt lấy ra mấy vạn Linh Thạch đưa cho ông ta, cười nói, "Mua tiền bối Huyền Cương cùng Huyền Thiết, tự nhiên phải trả tiền, số này đều cho tiền bối."
"Cái này còn tạm được." Gia Cát Lão đầu phất tay thu lấy Linh Thạch.
"Tiền bối nếu không có việc gì, ta xin phép đi trước." Diệp Thiên nói, nhưng khi vừa quay người định chuồn đi, liền bị Gia Cát Lão đầu ôm lại.
"Tiền bối, ta..."
"Đừng nói chuyện." Gia Cát Lão đầu cắt ngang lời Diệp Thiên, sau đó xông tới, cái mũi nhún nhún, như một con chó xù đang ngửi ngửi khắp cơ thể Diệp Thiên.
Sau khi ngửi một vòng, Gia Cát Lão đầu trừng mắt nhìn Diệp Thiên, "Tiểu tử, ngươi có Chân Hỏa sao?"
"Không có." Diệp Thiên lo lắng lắc đầu.
"Nói mò, ta đều ngửi thấy."
"Tiền bối nếu đã nói vậy, thì thật sự ta có." Diệp Thiên mặt mày nhanh chóng biến sắc.
"Ta đã nói rồi! Nếu không thì cái tóc xám Tiểu Oa làm sao nhàn rỗi không việc gì lại truy tìm ngươi, một Nhân Nguyên cảnh." Gia Cát Lão đầu nhi sờ cằm, ánh mắt hèn hạ chớp chớp nhìn Diệp Thiên, "Đến đi, cho gia gia ta xem một chút Chân Hỏa của ngươi."
Vừa nghe lời này, Diệp Thiên biết không thể tránh, vì thế đành phải triệu hồi Tiên Hỏa, để nó lơ lửng trong tay.
"Kim kim sắc." Ngay khi Chân Hỏa hiện ra, mắt Gia Cát Lão đầu ngay lập tức sáng rực lên, trong giọng nói toát lên sự kinh ngạc, "Lão tử đã tung hoành ở Đại Sở mấy trăm năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy kim sắc Chân Hỏa."
Nói xong, ông ta liền nắm lấy Chân Hỏa của Diệp Thiên, mắt sáng rực ra cố nhìn.
⚝ ✽ ⚝
Chẳng mấy chốc, ông ta nhe răng, đau đớn vì bàn tay bị Chân Hỏa đốt.
"Ngươi cái này Chân Hỏa còn có linh trí, tính khí cũng không nhỏ!" Gia Cát Lão đầu mắt trừng lớn, nhìn xuống bụng Diệp Thiên, nơi Chân Hỏa đã một hàng tiến về phía Đan Hải của ông ta.
"Tiền bối, ngài không sao chứ?"
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Gia Cát Lão đầu khoát tay áo, nhưng vẫn đưa ánh mắt gian tà nhìn chăm chú vào bụng Diệp Thiên.
Bên này, Diệp Thiên bị Gia Cát Lão đầu nhìn chằm chằm cảm thấy toàn thân không tự tại, như thể đang đứng trước mặt ông ta mà không mặc quần áo, mọi bí mật đều không thể giấu được, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể bị cướp.
"Tiểu gia hỏa, ngươi cái này Chân Hỏa từ đâu ra?" Cuối cùng, ánh mắt Gia Cát Lão đầu kéo về gương mặt Diệp Thiên.
"Trời sinh tự có."
"Trời sinh tự có.
" Gia Cát Lão đầu nhéo nhéo ria mép, nói nhỏ, "Chân Hỏa của tiểu tử này so với Đan Thần Tam Muội Chân Hỏa còn cao hơn, nhưng mà ta chưa từng nghe tới trên đời này có kim sắc Chân Hỏa, nếu ta có thể lấy được, có thể luyện hóa Vu chú cũng không chừng."
Trong khi Gia Cát Lão đầu nói nhỏ, Diệp Thiên thử thăm dò, "Tiền bối..."
Tuy nhiên, Gia Cát Lão đầu không hề đáp lại, vẫn như cũ say sưa mơ màng.
Thấy vậy, Diệp Thiên nhẹ nhàng lùi lại một bước, âm thầm quay người, định chuồn đi.
"Đi đâu?" Gia Cát Lão đầu phản ứng kịp, lần thứ ba ôm lấy Diệp Thiên.
"Tiền bối còn có chuyện gì nữa?"
"Đại sự không có, nhưng có một chuyện nhỏ." Gia Cát Lão đầu nhéo nhéo cằm, "Theo lý thuyết, ta nên đánh ngươi một trận, rồi cướp đi bảo bối của ngươi, nhưng lão gia gia tâm ta thiện, tha cho ngươi một cái mạng, nha! Để báo đáp, ngươi phải giúp ta một chuyện."
Nghe vậy, Diệp Thiên không khỏi giật mình, "Cái này... mẹ kiếp, cái gì Logic thế này."
Tuy nhiên, Diệp Thiên trong lòng oán thầm, tự nhiên không dám nói ra, mọi người đều nói không đoạt, còn có thể hy vọng xa vời cái gì chứ?
"Cái kia, tiền bối ơi! Hỗ trợ thì được, nhưng không thể ngay bây giờ được không, mấy ngày này ta có việc bận." Diệp Thiên cười ha hả nhìn Gia Cát Lão đầu, "Ta muốn đi tham gia Tam tông thi đấu, nếu đi trễ coi như không tham dự."
"Tam tông thi đấu?" Gia Cát Lão đầu nhướn mày, đánh giá Diệp Thiên từ đầu đến chân, "Ngươi một Nhân Nguyên cảnh, Tam tông thi đấu có quan hệ gì với ngươi?"
"Vậy ta sẽ đi Chính Dương tông tìm sư phụ."
"Không có việc gì, nếu thuận lợi, nửa ngày là đủ, xong việc chúng ta cùng đi Chính Dương tông, ta cũng rất muốn mở mang kiến thức một chút về truyền thuyết bên trong Huyền Linh chi thể."
"Nói như vậy, tiền bối ngươi cũng nhận lời mời từ Chính Dương tông?" Diệp Thiên thăm dò nhìn Gia Cát Lão đầu.
"Thì không có." Gia Cát Lão đầu vén lỗ tai lên, "Ta đi xem náo nhiệt một chút, bọn họ cũng không thể ngăn cản ta! Dù sao ta cũng là một nhân vật có mặt mũi ở Đại Sở, nếu không nể mặt ta, thì họ cũng chỉ có nước chịu thiệt."
Nghe vậy, khóe miệng Diệp Thiên lại co giật, cảm giác như mình rơi vào hố.
Qua cuộc trò chuyện, hắn đã ngẫm ra được, Gia Cát Lão đầu này không chỉ đơn giản là không đứng đắn, mà hình như còn sợ thế gian không loạn, nếu mà đi Chính Dương tông, có lẽ Chính Dương tông sẽ phái hàng trăm trưởng lão theo hắn, không thì bảo bối mất đi, cũng không đáng mất.
"Đi đi." Gia Cát Lão đầu nắm lấy Diệp Thiên, bước vào hư không, như một vệt hồng quang biến mất ở chân trời.