Chương 302 Vạn Thuật Bảo Điện
Ban đêm, trước đại điện Hằng Nhạc tông, bóng người tràn đầy, lung la lung lay.
Dù đều là tu sĩ và có thể dùng linh lực để hóa giải sự chếnh choáng, nhưng có quá nhiều người, bọn họ vẫn không muốn từ bỏ cảm giác này. Một trận say ngất ngây thật sự khiến bọn hắn rất thỏa mãn.
Không biết đã qua bao lâu, khắp núi bóng người mới dần dần rời đi.
Còn về Diệp Thiên cùng chín người của hắn, họ chưa trở về sơn phong của riêng mình. Ngược lại, họ bị Dương Đỉnh Thiên dẫn vào một toà cung điện dưới lòng đất.
Giờ phút này, họ đứng trước một cánh cửa đá khổng lồ, cánh cửa này bị phong ấn, tỏa ra khí tức cổ xưa. Trên đó lít nha lít nhít tràn đầy phù văn, bên cạnh đó còn có hai Thái Thượng trưởng lão đang thủ hộ.
"Khí tức huyền diệu thật tốt." Diệp Thiên liếc nhìn và không khỏi sợ hãi than.
"Chưởng môn sư bá, đây là nơi nào?" Tư Đồ Nam, người bên cạnh, đã giải thoát khỏi sự chếnh choáng, nhìn qua cánh cửa đá rồi lại đem ánh mắt hướng về Dương Đỉnh Thiên.
"Đây là Vạn Thuật Bảo Điện."
"Vạn Thuật Bảo Điện?" Mọi người nhìn nhau, theo ánh mắt của nhau, không khó để nhận ra họ không biết Hằng Nhạc tông có địa điểm này.
"Vạn Thuật Bảo Điện, bản thân Hằng Nhạc tông đã tồn tại từ khi lập phái." Thấy mọi người nghi hoặc, Dương Đỉnh Thiên ôn hòa cười một tiếng, chậm rãi nói, "Nơi này là nơi hội tụ cảm ngộ của các tiền bối Hằng Nhạc, chứa đựng phần lớn bí pháp Huyền Thuật, cũng có những kiến thức về tu luyện, chính là bảo vật của Hằng Nhạc tông."
"Còn có chỗ tốt như vậy!" Mọi người con mắt sáng lên.
"Tốt địa phương, tuyệt đối là tốt địa phương." Người kích động nhất vẫn là Diệp Thiên, hắn đã chuẩn bị rất nhiều để phục chế các Huyền Thuật bí pháp bên trong Vạn Thuật Bảo Điện.
Ông! Ông!
Lúc này, cánh cửa đá khổng lồ từ từ mở ra, một cỗ huyền diệu chi khí cùng với một cỗ tang thương chi khí mãnh liệt tỏa ra.
"Đi vào đi! Chín ngày kỳ hạn, đừng có ham hố." Dương Đỉnh Thiên ôn hòa cười nói.
"Được rồi!" Tư Đồ Nam không đợi Dương Đỉnh Thiên nói dứt lời, đã như một tia chớp xông vào.
Phía sau, Liễu Dật, Nhiếp Phong cùng Nam Cung Nguyệt cũng nhao nhao đi vào.
Diệp Thiên đi cuối cùng, cũng bước vào theo sau.
Mới vừa vào đây, Diệp Thiên liền cảm thấy ánh mắt mình sáng lên. Nơi này đã thành một giới riêng, không khí bay lượn đều tràn đầy huyền dị chi khí. Hơn nữa nơi đây giao thoa rất nhiều ý cảnh, dù không cần Tiên Luân nhãn, hắn cũng rất dễ dàng bắt được.
"Tùy ngươi." Tư Đồ Nam, người thứ nhất vào đây, hình như đã bắt được một loại Huyền Thuật ý cảnh, hắn đã khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh tâm lĩnh ngộ.
Mà Liễu Dật, Nhiếp Phong cùng Nam Cung Nguyệt cũng nhanh chóng tìm thấy những bí pháp mà họ ngưỡng mộ trong lòng, sau đó khom người ngồi xuống địa điểm đó, tĩnh tâm lĩnh ngộ.
Thấy vậy, Diệp Thiên cũng không nhàn rỗi, bắt đầu bước vào bên trong.
Vạn Thuật Bảo Điện không gian rất rộng lớn, mỗi một cỗ huyền dị chi khí thổi qua, đều chứa đựng một loại Huyền Thuật bí pháp ý cảnh hoặc là tu luyện lĩnh ngộ.
"Hỗn Nguyên Ấn."
"Tạo Hóa Chưởng."
"Lăng Tiêu chỉ."
Trên đường đi, Diệp Thiên đã tìm được rất nhiều bí thuật ý cảnh, nhưng hắn vẫn không ngồi xuống để lĩnh ngộ. Bởi vì những Huyền Thuật Thần Thông đó, đối với hắn mà nói, đều là những thứ không đáng kể.
Coong! Coong! Coong!
Rất nhanh, tiếng kiếm tranh vang lên, khiến hắn không khỏi dừng chân.
Phía trước, hàng triệu đạo huyền dị chi khí bay lượn, mỗi cỗ đều vô cùng lăng lệ. Những huyền dị chi khí ấy hẳn đều liên quan tới kiếm bí pháp, mà số lượng thì cực kỳ nhiều.
"Chính là cái này." Diệp Thiên bước tới, khoanh chân ngồi xuống, hấp thụ từng cái kiếm chi ý cảnh.
Coong! Coong! Coong!
Những huyền dị chi khí liên quan tới kiếm bí thuật như có linh tính, bị Diệp Thiên lôi kéo, nhao nhao bay về phía hắn, quay cuồng quanh bên cạnh hắn, tiếng kiếm tranh rất chói tai.
Diệp Thiên cẩn thận ngộ vào từng cái kiếm bí cảnh.
Hắn phát hiện, những kiếm bí cảnh ẩn chứa bí thuật có nhiều hình thức, như công kích, phòng ngự, hay công pháp một thể. Dù đều có Thiên Thu, nhưng cũng giống như trăm sông đổ về một biển, mơ hồ vô tận.
"Thực sự không tồi.
" Diệp Thiên khóe miệng hiện lên một nụ cười, hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.
Mọi thứ vẫn diễn ra rất trôi chảy, chín đại chân truyền đệ tử đều cuốn mình trong một lĩnh vực, tĩnh tâm lĩnh ngộ. Vạn Thuật Bảo Điện bên trong trở nên hết sức yên tĩnh.
Ngọc Nữ phong, Ngọc Nữ các.
Sở Huyên Nhi ngồi ở chỗ đó, một tay nâng gương mặt, nhìn về phía Sở Linh Nhi, cười mỉm một tiếng, "Hảo muội muội của ta, ngươi không định nói gì sao?"
"Ai nha tỷ, ngươi nhất định phải níu giữ việc này đến cùng sao?" Sở Linh Nhi xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng.
"Không phải ta níu giữ không bỏ, nhưng chuyện này ngươi cũng phải tỏ thái độ chứ!"
"Tỏ thái độ gì?" Sở Linh Nhi càng đỏ bừng mặt, không khỏi cúi đầu, lời nói ấp úng.
"Linh Nhi, đừng giả bộ hồ đồ nha!" Sở Huyên Nhi lại cười lên, rồi đứng dậy đi ra ngoài, "Ta cho ngươi mấy ngày để cân nhắc, nếu ngươi bằng lòng, tỷ tỷ sẽ lập tức chuẩn bị hôn lễ cho các ngươi."
Hôn lễ!
Nghe được hai chữ này, Sở Linh Nhi không khỏi ngẩng đầu, nhìn theo bóng dáng Sở Huyên Nhi đang đi xa, mím môi, lẩm bẩm một câu, "Thế nhưng tỷ tỷ, hắn rõ ràng yêu thích ngươi."
⚝ ✽ ⚝
Coong! Coong! Coong!
Trong Vạn Thuật Bảo Điện, Diệp Thiên đã ngồi xuống được ba ngày.
Trong thời gian này, hắn không hề đứng dậy.
Hắn liên tục dẫn dắt huyền dị chi khí, bắt giữ ý cảnh bên trong, tĩnh tâm lĩnh ngộ.
Ý cảnh bên trong, Diệp Thiên không ngừng diễn hóa, dùng Tiên Luân nhãn thôi diễn rất nhiều kiếm bí thuật huyền diệu, từ đó tìm ra bản nguyên của chúng. Nói đơn giản thì rất dễ dàng tìm thấy tinh túy bên trong.
"Có Tiên Thiên Cương Khí trong phòng ngự, Bát Quái trận đồ; đan công đại chiêu có Phong Thần Quyết, Bát Hoang Trảm; mà ta chính là quần công Đại Thần Thông." Trong lúc nhắm mắt, Diệp Thiên lẩm bẩm nói.
"Nhiều như vậy kiếm bí thuật, liệu có thể hòa trộn thành một loại bí thuật không."
"Kiếm, đứng đầu trong trăm binh, phiêu dật lăng lệ."
"Ta muốn đúc vạn kiếm chi pháp, hóa một kiếm thành vạn kiếm, hóa vạn kiếm thành duy nhất."
"Vạn kiếm, triều tông."
"Chính là ngươi." Khóe miệng Diệp Thiên lại hiện lên một nụ cười.
Lần này, tinh thần của hắn không ngừng lang thang giữa rất nhiều kiếm chi ý cảnh, hòa trộn rất nhiều tinh túy của kiếm bí thuật lại với nhau, thông qua Tiên Luân nhãn để thôi diễn và diễn hóa.
Hắn đã ngồi xuống này lại kéo dài tới ba ngày.
Ngày thứ sáu, cơ thể hắn bên cạnh xuất hiện biến hóa, có kiếm khí quanh quẩn, có tiếng kiếm vang lên, mà lại không phải một thanh kiếm, mà là rất nhiều thanh kiếm đều đang tỏa lên tiếng tranh minh rất chói tai.
Ngày thứ bảy, hắn mới chậm rãi đứng dậy, nhưng vẫn không mở mắt ra.
Coong!
Theo một tiếng kiếm vang lên, Xích Tiêu Kiếm xuất hiện trong tay hắn, hắn từ từ vung lên.
Sau đó, là một quá trình khá dài.
Hắn vừa đắm chìm trong kiếm chi ý cảnh, vừa vận động Xích Tiêu Kiếm. Động tác của hắn lúc chậm lúc nhanh, kiếm của hắn lúc yên lặng, lúc lại vang lên, chiêu kiếm vừa lăng lệ, vừa lại bình thản.
Như vậy, lại trôi qua hai ngày yên lặng.
"Cuối cùng đã tới ngày cuối cùng, đi thôi." Vẫn là Tư Đồ Nam đứng lên trước hết, nhưng tâm tình cũng khá, xem ra trong chín ngày ở Vạn Thuật Bảo Điện, hắn đã học được một bí pháp phù hợp.
"Thật sự là Tạo Hóa a!" Thạch Nham cũng đứng dậy theo.
"Ta cảm giác tâm cảnh của mình đã thăng hoa." Dạ Như Tuyết nói chậm rãi bước tới, nụ cười như hoa, nhìn vẻ mặt nàng, có vẻ trong chín ngày này không hề nhàn rỗi, cũng học được một bí thuật phù hợp.
"Đi thôi!" Các phương hướng khác, Liễu Dật, Nhiếp Phong cùng Nam Cung Nguyệt cũng nhao nhao đi tới, tâm trạng đều tốt.
"A, Diệp Thiên đâu rồi?" Mọi người tập hợp lại, Tư Đồ Nam quét nhìn một vòng, lại không phát hiện ra Diệp Thiên.
Coong! Coong! Coong!
Khi mọi người đang kinh ngạc, trong chỗ sâu của Vạn Thuật Bảo Điện vang lên tiếng kiếm minh, như thể có rất nhiều kiếm đồng thời kêu vang rất chói tai.
"Chẳng lẽ lại là tiểu tử kia..."
"Đi qua xem một chút."