← Quay lại trang sách

Chương 405 Tru Ma (2)

Giết!

Doãn Chí Bình lại lần nữa bước ra từ đám đông, với vẻ mặt căm phẫn, hắn giương cung cài tên nhắm thẳng vào Diệp Thiên.

Phốc!

Mũi tên bay ra, xuyên thủng thân thể Diệp Thiên.

Tuy nhiên, hắn dường như không hề biết đau, không kêu la, không than thở, chỉ đứng yên, có chút làm người ta sợ hãi.

Giết!

Chẳng bao lâu, lại có người nhảy ra, bắt chước Doãn Chí Bình, giương cung bắn về phía Diệp Thiên.

Từng người trong số họ, theo sau nhau, cũng giương cung cài tên, "Tru diệt Ác ma này, chúng ta cũng phải ra tay."

Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!

Âm thanh lạnh lẽo của những mũi tên xuyên thủng thân thể Diệp Thiên vang lên, máu tươi phun ra bắn tung tóe, nhuộm đỏ vách đá.

Nhưng, hắn vẫn đứng đó, chẳng khác nào một cái xác không hồn, không kêu la không than thở, chỉ lẳng lặng nhìn trời, dường như mọi sự hỗn loạn trên thế gian này đều không liên quan đến hắn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những tu sĩ xung quanh không khỏi thở dài.

Đám người ở đây không phải ai cũng đến để Tru Ma, cũng không phải chỉ là những kẻ đạo mạo hùng mạnh. Nhìn Diệp Thiên thê thảm như vậy, đã có người không đành lòng nhìn thẳng.

Hừ hừ hừ!

Trong khi đó, Doãn Chí Bình nhìn thấy Diệp Thiên bị găm chặt trên vách núi, lộ ra nụ cười dữ tợn, hắn hưng phấn không ngừng.

Giống như hắn, Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông, Triệu Thanh của Thanh Vân Tông, Tề gia của Nam Cương cùng với Vương Nguyên Hóa của Bắc Xuyên Vương gia, tất cả đều lộ ra nụ cười thỏa mãn, âm mưu của họ đã thành công.

Bốn phương tám hướng, bóng người dày đặc, nhìn thấy Diệp Thiên bị găm trên vách núi, họ không khỏi hừ lạnh một tiếng, "Không khác gì kẻ đáng tội, cuối cùng cũng bị sa đọa thành ác đồ, chết không hết tội."

A a a!

Đám người phía sau, một trưởng lão Thượng Quan gia gắt gao bịt miệng Thượng Quan Ngọc Nhi, mặc cho nàng như thế nào giãy dụa cũng không thể thoát khỏi sự áp chế của hắn. "Ngọc nhi, giờ phút này cho dù Thượng Quan gia có dốc hết tất cả lực lượng, cũng không thể cứu được hắn."

A a a!

Thượng Quan Ngọc Nhi vẫn tiếp tục vùng vẫy, khóe mắt không phải là nước mắt mà là máu, dường như nàng có thể xuyên thấu qua bức tường người dày đặc và nhìn thấy thân thể Diệp Thiên bị mũi tên xuyên thủng.

Phốc! Phốc! Phốc!

Giữa thiên địa, loại trừ tiếng hừ lạnh ra, chỉ còn lại âm thanh máu tươi bắn tung tóe.

Từ xa nhìn lại, vách đá đó đẫm máu, trên thân thể Diệp Thiên cắm đầy mũi tên, tóc tai bù xù, máu me ướt đẫm, giống như một cái xác bị trấn áp bởi Cửu U Ác Quỷ.

Từ đầu đến cuối, hắn không hề kêu la một tiếng.

Không biết qua bao lâu, hắn mới gắng gượng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhạt dần, máu tươi đã khô cạn.

"Nếu có kiếp sau, để ta trở thành một Ma Vương, chinh phạt khắp nơi, dùng máu xương trải đường.

" Trong thời khắc sinh tử, Diệp Thiên nói với giọng yếu ớt và khàn khàn.

⚝ ✽ ⚝

Nhìn thấy vậy, Linh Chân thượng nhân mới hừ lạnh một tiếng, lần nữa phất tay gạt quang sát mâu của mình đi.

Chợt, Diệp Thiên, thân thể đầy mũi tên, từ giữa không trung rơi xuống.

"Diệp Thiên." Tiếng rên tê tái vang lên, Sở Huyên Nhi như một vầng sáng từ xa bay đến, vào khoảnh khắc Diệp Thiên rơi xuống, nàng đã ôm hắn vào lòng.

Sưu! Sưu! Sưu! Sưu!

Theo từng vệt sáng nhấp nháy, Đan Thành Đan Thần, Gia Cát Lão Đầu, Hằng Nhạc Tông Dương Đỉnh Thiên cùng nhau đến, chỉ có Cơ Ngưng Sương vẫn bị Xám Y lão giả giam cầm bên ngoài.

Khi thấy Diệp Thiên thân thể đầy mủi tên, ngay cả họ cũng không khỏi rùng mình, khó mà đứng vững.

"Đến muộn, hừ hừ hừ..." Ngô Trường Thanh và bọn họ cất tiếng cười lạnh.

Ở phía này, máu tươi mờ mịt che lấp tầm mắt Diệp Thiên, hắn nhìn Sở Huyên Nhi bằng ánh mắt mờ mịt, giọng nói mệt mỏi và khàn khàn, "Chết trong vòng tay của ngươi, thật tốt."

"Ngươi không thể chết, ngươi không thể chết." Sở Huyên Nhi nước mắt rơi như mưa, mạnh mẽ rót linh lực vào nội thể Diệp Thiên, nhưng không thể cứu được, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh của hắn dần dần tiêu tán, đây là đồ đệ thương tổn đến trăm ngàn lỗ, chân chính tới phần cuối đời.

"Cuối cùng, ngươi cũng mang theo phượng ngọc châu trâm." Diệp Thiên mi mắt rung rẩy, nhìn Sở Huyên Nhi, trên đầu nàng đội phượng ngọc châu trâm phát ra ánh sáng, hắn nở nụ cười ôn nhu.

"Ngươi không thể chết, ta chưa làm tân nương của ngươi!" Sở Huyên Nhi đầy mắt lệ, nắm chặt lấy hắn, không dám buông tay, sợ rằng nếu buông tay, người trong lòng sẽ biến thành bụi mờ. Có lẽ, Diệp Thiên trong mắt nàng sớm đã không chỉ là đồ đệ, mà đã trở thành một nửa tình duyên của nàng.

"Con người ai cũng sẽ chết." Diệp Thiên cười buồn bã, máu ứa ra không ngừng, tay nhuốm máu khó khăn đưa lên, cố gắng chạm vào gương mặt Sở Huyên Nhi, như muốn lau nước mắt trên mặt nàng.

"Không... Không..."

"Sở Huyên Nhi, ta là Diệp Thiên, hãy nhớ kỹ ta, có lẽ, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại trong Hồng Trần."

Cuối cùng, Diệp Thiên mi mắt rung động, không muốn khép lại đôi mắt đã mất đi ánh sáng, đôi tay dính máu cuối cùng cũng không thể chạm vào gương mặt Sở Huyên Nhi, rũ xuống vô lực, chỉ để lại hai dòng lệ rơi trên khuôn mặt tang thương mệt mỏi của mình.

Giờ phút này, dường như có một khúc nhạc cổ xưa vang lên, gợi nhớ đến một đoạn tình duyên đã tàn vỡ.

Một đời kỳ tài, tại nơi đây đã chết.

A!

Sở Huyên Nhi mặt mày ngập trong lệ, ôm chặt thân thể dần mất đi nhiệt độ của Diệp Thiên, cúi đầu gào thét lên trời, âm thanh thảm thiết như Cửu Tiêu.