Chương 412 Ngột ngạt người (2)
Có bọn họ, mấy cái huynh đệ, thật sự đáng giá.
Nhìn xem đôi mắt lấp lánh lệ quang kia, Diệp Thiên không thể nhịn cười, trong lòng ấm áp không ngừng.
Họ cũng không ở lại lâu, trước khi đi vẫn không quên kính cẩn thi lễ với Sở Huyên Nhi và Sở Linh Nhi.
Sau khi họ rời đi, Hổ Oa và Trương Phong Niên đến nơi. Trương Phong Niên thì còn tạm ổn, nhưng nhìn thấy Diệp Thiên nằm trên chiếc băng giường ngọc, gương mặt hắn dường như đã nhẫn nhịn trải qua rất nhiều thời gian. Hổ Oa thì thật thà, bộc trực, ghé vào băng giường ngọc, khóc òa rất đau, thật lâu không muốn đứng dậy.
Trương Phong Niên và Hổ Oa không hề rời đi, mà vẫn ở lại nơi này.
Thế nhưng cái tiếp theo đến, khiến Diệp Thiên bỗng dưng cảm thấy hai con mắt như bắn ra băng lãnh hàn mang. Bởi vì người đến là Doãn Chí Bình.
"Mẹ kiếp!" Diệp Thiên bất ngờ đứng lên, sát khí lạnh như băng có thể khiến cho mây mù trong Tiên Hư giới mờ mịt đều trong nháy mắt ngưng đọng. Chính là Doãn Chí Bình, không chỉ giết Tịch Nhan mà còn bày mưu giết hắn. Hắn đối với Doãn Chí Bình cảm thấy sát cơ đã đến mức không thể ngăn cản.
"Nơi này không chào đón ngươi, mau ra ngoài." Sở Linh Nhi ở bên ngoài đã lên tiếng, lời nói nhạt nhòa nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo khiến người ta phải run sợ.
"Sư thúc, ta đến để bái tế Diệp Thiên. Dù sao ta cũng là sư huynh của hắn, không phải sao?" Doãn Chí Bình vẻ mặt sợ hãi, nhưng biểu hiện giả dối của hắn trong mắt Diệp Thiên rõ ràng không thể nào che giấu.
"Ngươi đâu xứng làm sư huynh của hắn!"
"Linh Nhi." Sở Huyên Nhi lạnh lùng ngắt lời Sở Linh Nhi, nói xong không quên liếc nhìn Doãn Chí Bình sau lưng hai cái Thái Thượng trưởng lão, không cần nói cũng biết là Doãn Chí Bình mang theo để lấn át người.
"Ai, Diệp sư đệ!" Nhìn thấy Sở Linh Nhi không tiếp tục ngăn cản, Doãn Chí Bình giả vờ bi thương tiến tới băng giường ngọc.
Dù vậy, Diệp Thiên trong Tiên Hư giới, cũng hoàn toàn biết rõ ràng, nụ cười nhếch lên của Doãn Chí Bình chính là nụ cười quái dị và dữ tợn, trong mắt hắn như đang nói: "Ta đã giết đồ nhi của ngươi, giờ ta sẽ tính sổ với ngươi, ngươi muốn đánh ta chứ?"
"Ai, thật sự là trời cao đố kỵ anh tài!" Doãn Chí Bình diễn xuất thật sự không tệ, vừa than thở vừa giả mù sa mưa bôi nước mắt, một bên hướng Sở Huyên Nhi và Sở Linh Nhi chắp tay thi lễ, "Hai vị sư thúc, xin hãy nén bi thương!"
"Ngươi có thể đi." Sở Huyên Nhi sắc mặt lạnh lùng, trên gương mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
"Vậy sư điệt cáo lui." Doãn Chí Bình tỏ ra rất cung kính.
Thế nhưng, khi hắn xoay người lại, Diệp Thiên rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt của hắn có sự dâm tiện trắng trợn, đó là đối với Sở Huyên Nhi và Sở Linh Nhi.
Lập tức, Diệp Thiên trong tâm trí như một tiếng sét đánh bên tai, long đuổi nghịch lân không thể sờ mó.
Doãn Chí Bình đã liên tiếp xúc phạm đến Hổ Oa, Trương Phong Niên, sau là đồ nhi Tịch Nhan, giờ lại có những suy nghĩ như vậy đối với Sở Huyên Nhi và Sở Linh Nhi, khiến sát khí của hắn càng lúc càng dâng cao. Tiên Hư giới mờ mịt mây mù trong nháy mắt đông lạnh thành vụn băng.
"Tỷ, vừa rồi nên một chưởng đánh hắn." Doãn Chí Bình rời đi, Sở Linh Nhi lạnh lùng nói.
"Hắn muốn chết, nhưng không phải vào lúc này." Sở Huyên Nhi nhàn nhạt mở miệng, vẻ bình tĩnh của nàng có chút đáng sợ. Có lẽ nàng và Diệp Thiên là cùng một loại người, càng bình tĩnh thì lại càng khiến người khác cảm thấy đáng sợ, như cơn bão tố sắp xảy ra nhưng vô cùng tĩnh lặng.
"Sư phụ, ngươi tuyệt đối không được giết hắn. Sự sống của hắn là của ta." Diệp Thiên hít sâu một hơi, sát khí trong cơ thể lại bừng bừng dâng lên, cho dù có muốn giết Doãn Chí Bình cũng phải trước tiên giữ được mạng sống của mình.
Ở bên ngoài, Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền, Từ Phúc cùng Phong Vô Ngân đều đã đến, họ mờ mịt nhìn nhau, mấy người bọn họ bây giờ có thêm một chút tóc bạc. Họ đều còn trẻ nhưng giờ đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu già nua.
Đặc biệt là Dương Đỉnh Thiên, sắc mặt hắn nhợt nhạt một cách nghiêm trọng, thỉnh thoảng còn có tiên huyết tràn ra nơi khóe miệng. Hắn cảm thấy tự trách và áy náy sâu sắc, là một tông chưởng giáo nhưng lại không thể bảo vệ được ai, thật sự là một thất bại lớn.
Hắn đối với Diệp Thiên, thực sự cảm thấy rất áy náy và tự trách.
"Chưởng môn sư huynh." Bên cạnh băng giường ngọc, Sở Huyên Nhi sau khi giữ im lặng đã lên tiếng, "Có thể điều tra rõ việc này, xem nó có liên quan đến Doãn Chí Bình hay không."
"Chắc chắn là có liên quan." Chưa kịp để Dương Đỉnh Thiên lên tiếng, Đạo Huyền Chân Nhân đã trầm giọng nói, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu bất đắc dĩ, "Chỉ trách chúng ta không có chứng cứ. Hắn có ở đây hay không cũng không dễ gì có chứng cứ, rất nhiều đệ tử và trưởng lão có thể làm chứng."
"Minh bạch." Sở Huyên Nhi khẽ nói, sau đó không nói thêm gì, thần sắc của nàng lại lạnh lùng đến mức khiến người khác phải sợ hãi. Diệp Thiên mơ hồ có thể thấy trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên một làn sát khí lạnh như băng.
"Tránh ra." Khi Sở Huyên Nhi vừa dứt lời, ngoài kia đã vang lên những tiếng hét phẫn nộ.
Ầm! Oanh! Ầm ầm!
Tiếp theo là những tiếng nổ vang lên, bên ngoài mấy Trưởng lão nhao nhao phun ra tiên huyết rút lui.
⚝ ✽ ⚝
Theo tiếng nổ vang, một người bước một chân vào Ngọc Nữ Các, có lẽ hắn rất uy nghiêm và trọng lượng cơ thể mười phần nặng nề, mỗi bước của hắn chạm đất đều phát ra tiếng ầm vang, khiến cho cả Ngọc Nữ Các đều rung chuyển.
Người này, nhìn kỹ lại, không phải chính là Hạo Thiên Huyền Chấn sao?