Chương 466 Nội gian
Oanh! Ầm ầm!
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài vẫn vang lên tiếng ầm ầm không ngừng.
Tại Thiên Tông thế gia, bất kể trưởng lão hay đệ tử, tất cả đều đang toàn lực bảo vệ kết giới hộ sơn. Đây là thời điểm sinh tử, không ai dám lơ là.
Trong Tiểu Trúc Lâm, Thiên Tông lão tổ đã mồ hôi lạnh ướt đẫm, cảm giác sâu trong linh hồn đau nhức dữ dội khiến ông ta thần trí có phần hoảng hốt.
Tuy nhiên, mặc dù đau nhức trầm trọng, ông cũng không không có thu hoạch.
Sau gần hai canh giờ bị Thiên Lôi khuấy động, vết thương trong linh hồn của ông đã dần dần khép lại. Muốn triệt để chữa trị tổn thương này chỉ còn cần thời gian.
Chẳng biết tự lúc nào, một làn gió thơm nhẹ nhàng lướt qua Tiểu Trúc Lâm, Tử Yên và Thanh Vân cùng nhau bước vào.
"Gia gia." Khi thấy Thiên Tông lão tổ sắc mặt thống khổ ngồi xếp bằng trên mặt đất, mà Diệp Thiên đang quỷ dị bao trùm Hắc Sắc Lôi Điện quanh thân ông, họ lập tức trở nên lạnh lùng, đồng loạt rút Linh Kiếm ra và hét lên "Tần Vũ, ngươi đang làm gì với gia gia của ta?"
"Ta một mình với tu vi Không Minh cảnh, thì có thể làm gì gia gia ngươi." Diệp Thiên trả lời một cách thờ ơ rồi lại tiếp tục thao túng Thiên Lôi.
"Ngươi mau dừng tay!" Hai người tức khắc xông tới.
"Đứng yên đó, đừng nhúc nhích!" Vào lúc mấu chốt thần hồn như thế này, Diệp Thiên không có tâm trạng tán gẫu với hai tỷ muội, liền hét to.
Nhưng lúc này, Tử Yên và Thanh Vân không thể nghe thấy những điều ấy.
"Hắn đang giúp ta, không nên lại gần." Cuối cùng, Thiên Tông lão tổ mở miệng, ông có sức ảnh hưởng hơn Diệp Thiên rất nhiều, khiến cho Tử Yên và Thanh Vân chuẩn bị ra tay bỗng dừng lại.
"Gia gia, các ngươi..."
"Đứng yên là tốt rồi." Đúng thời điểm mấu chốt, dù là Thiên Tông lão tổ cũng không có thêm tâm lực để giải thích.
Mặc dù không giải thích, nhưng Tử Yên và Thanh Vân cũng không hỏi thêm, chỉ là ánh mắt của họ truyền sang người Diệp Thiên, mím môi nói: "Thật xin lỗi, trước đó là chúng ta lỗ mãng."
"Không có gì, cũng không phải lần đầu tiên bị hiểu lầm." Diệp Thiên nhún vai.
⚝ ✽ ⚝
Vừa dứt lời, Diệp Thiên bỗng nhíu mày, sau đó lui về bảo vệ Thiên Tông lão tổ.
Coong!
Khi hắn vừa lùi, một mũi tên đen nhánh liền xuyên thủng không gian, có lẽ do mũi tên mang theo sát khí quá mạnh, khiến cho những cây trúc bên Tiểu Trúc Lâm bị chặt đứt hàng loạt.
"Ai!" Tử Yên và Thanh Vân đã không phân biệt được trước sau chặn trước mặt Diệp Thiên và Thiên Tông lão tổ. Nếu không phải Diệp Thiên phản ứng nhanh, có lẽ mũi tên ấy đã xuyên tim hắn rồi.
Chỉ có điều, thực lực của bọn họ quá yếu, họ nhìn xung quanh nhưng vẫn không thể tìm ra kẻ tấn công từ bóng tối.
Tuy nhiên, Diệp Thiên đã phát hiện ra. Tiên Luân nhãn của hắn từ lúc bị tấn công đã mở ra, quét một vòng sau lưng, cuối cùng cũng phát hiện một người mặc áo đen, mang mặt nạ đen.
"Nội gian sao?" Diệp Thiên thấp giọng thì thào. Nếu Thị Huyết điện có thể dễ dàng tìm đến Thiên Tông thế gia Linh Sơn, vậy mà không có nội gian, thật quá kỳ quặc.
Lúc này, Hắc Y lão giả đã cài tên vào dây cung lần nữa, mũi tên đen dài còn ngưng tụ sấm chớp quanh quẩn, có lẽ do mũi tên quá mạnh khiến không gian xung quanh bị bóp méo.
Có thể nhận ra tình huống đang cấp bách, lão giả này đã nhất quyết muốn xuất thủ, diệt trừ Diệp Thiên đang chữa thương cho Thiên Tông lão tổ.
"Không Minh cảnh mà cũng phải đánh lén, thật sự không thể lộ ra ánh sáng sao?" Diệp Thiên lạnh lùng nói. Dù hắn đã biết chính xác vị trí của Hắc Y lão giả, nhưng hắn vẫn giả vờ như không thấy.
Trước sự nhạo báng của Diệp Thiên, Hắc Y lão giả không tỏ ra tiếng nào, bỗng nhiên buông lỏng dây cung, mục tiêu chính là hắn.
Coong!
Mũi tên như bóng ma, còn đáng sợ hơn mũi tên trước, mang theo sát khí mãnh liệt, uy lực đe dọa, thậm chí có thể xuyên thủng không khí mà lao tới.
Khi thấy mũi tên dài màu đen xuất hiện, Tử Yên và Thanh Vân nhanh chóng tế ra Linh khí bảo vệ cho Diệp Thiên và Thiên Tông lão tổ. Hai người hợp sức thi triển một loại Thần Thông, ngưng tụ thành một tấm chắn vững chắc.
Âm vang! Răng rắc!
Hai âm thanh liên tiếp vang lên, mũi tên kinh khủng ấy đã phá qua tất cả phòng ngự của Tử Yên và Thanh Vân, khiến họ thổ huyết và bị hất văng ra ngoài.
Coong!
Mũi tên không ngừng lại, xuyên không gian, đã bắn đến vị trí của Diệp Thiên chỉ còn một trượng.
Chưa đến gần, Diệp Thiên đã cảm nhận sát khí dày đặc từ đối phương, xung quanh mấy chục trượng không khí cũng lạnh lẽo và đặc quánh lại.
Bàng!
Dự đoán cảnh tượng Diệp Thiên bị xuyên thủng không xảy ra, mũi tên đen mãnh liệt ấy đã va chạm vào Thiên Khuyết, mặc dù không bị thương, nhưng sức mạnh thảm khốc vẫn khiến Diệp Thiên bị chấn động lùi lại.
Nhưng mà, dù đã lùi lại, Diệp Thiên vẫn mang theo Thiên Tông lão tổ.
Bây giờ, chính là thời khắc mấu chốt nhất, linh hồn của Thiên Tông lão tổ đã gần như không còn, ngay lúc này nếu triệt hồi Thiên Lôi, tổn thương rất có thể sẽ lại trở nên nghiêm trọng và lão tổ sẽ phải nhận phản phệ khủng khiếp.
Hắc Y lão giả ẩn nấp trong không gian thấy lần nữa thất thủ, trở nên không kiên nhẫn, hắn không có nhiều thời gian, nếu cường giả Thiên Tông thế gia chạy tới thì mọi công sức đều uổng phí.
Nghĩ đến đây, Hắc Y lão giả hung ác hét lên, bỗng chui ra khỏi không gian ẩn giấu, trong tay cầm một thanh kiếm dài đen nhánh, thẳng hướng Diệp Thiên mà đến. Tốc độ nhanh khiến Diệp Thiên không khỏi biến sắc, thanh kiếm này chính là tuyệt sát kiếm.
"Bức ta phải động ám chủ bài!" Diệp Thiên thầm mắng, trong nháy mắt, hắn tế ra Tiên Thiên Cương Khí giáp, không chỉ có mình hắn, mà cả Thiên Tông lão tổ cũng bịt kín dưới một lớp Tiên Thiên Cương Khí giáp nặng nề.
"Tiên Thiên Cương Khí." Đôi mắt người kia nhíu lại.
Bàng! Răng rắc!
Người kia một kiếm chém ra, tạo ra lửa do va chạm với Tiên Thiên Cương Khí, nhưng giáp này vẫn cứng rắn như thường, bị người đó chém xuyên thủng. Chỉ vì có Tiên Thiên Cương Khí ngăn cản, một kiếm kia mới chệch hướng một cách quỷ dị, xuyên thủng vai Diệp Thiên.
"Uy lực không yếu, muốn diệt ta, ngươi còn kém quá." Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, ra tay phản kích.
Người kia lập tức nhanh chóng lùi lại, muốn một lần nữa ẩn vào không gian.
"Muốn đánh rồi chạy, sao có thể dễ dàng như vậy!" Diệp Thiên bỗng đuổi kịp, không nói nhiều, chỉ ra một quyền Bát Hoang.
Đúng vậy, hắn cùng Thiên Tông lão tổ bên cạnh rời đi bởi vì vết rách linh hồn của Thiên Tông lão tổ đã hoàn toàn khép lại, tổn thương cũng không còn tồn tại, nhưng hắn vẫn chưa đứng dậy được vì cần thời gian để hồi phục trạng thái đỉnh phong.
"Tiểu hữu, phiền ngươi chống đỡ một chút." Thiên Tông lão tổ không mở mắt, mà thân thể đang điên cuồng hấp thụ thiên địa tinh lực.
"Tiền bối cứ yên tâm Tụ Khí, kẻ này giao cho ta." Diệp Thiên mỉm cười.
Người áo đen thấy tình thế không ổn, nhanh chóng lui lại, toàn bộ thân thể đã ẩn vào không gian bí ẩn.
"Đi đâu?" Diệp Thiên như một đầu mãnh thú đi theo sát phía sau.
Oanh! Bàng! Âm vang! Loảng xoảng!
Rất nhanh, âm thanh trong không gian bị che giấu lại vang lên liên tiếp.
Phốc! Phốc!
Trong không gian u ám, tuy không nhìn rõ nhưng vẫn có ánh máu chợt hiện.
Người áo đen có Thần Thông không yếu, nhưng khi đối mặt với kẻ thù, thực lực vẫn không đủ, bị Diệp Thiên đuổi sát không ngừng.
"Ngươi không phải Tần Vũ." Trong lúc tránh né những cú tấn công của Diệp Thiên, người áo đen nhắm mắt lắng nghe, tập trung lại, "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ngươi đoán thử xem." Diệp Thiên bình tĩnh đứng vững, bên người có một làn khói xanh bay lên, hóa thành một Diệp Thiên khác, một bản tôn, một đạo thân, bí pháp Nhất Khí Hóa Tam Thanh được hắn sử dụng rất thành thạo.
"Nhất Khí Hóa Tam Thanh." Rõ ràng, người áo đen đã nhận ra bí thuật này, giọng nói lộ nhiều sự kinh ngạc hơn.
"Hiện tại, hai chọi một." Diệp Thiên vui vẻ nhìn Hắc Y lão giả.
Hắc Y lão giả thấy tình hình không ổn, bỗng nhiên chém ra một kiếm, sau đó lập tức quay người rời khỏi không gian ẩn giấu, tốc độ cũng không chậm.
"Còn chạy!" Diệp Thiên lập tức đuổi theo, nhưng hắn đạo thân lại lần nữa quay về Tiểu Trúc Lâm, ở bên cạnh Thiên Tông lão tổ để phòng nếu còn có người khác tới tập sát.
"Đa tạ Tần sư huynh cứu giúp." Khi thấy Diệp Thiên xuất hiện, Tử Yên và Thanh Vân liền tiến lên chắp tay thi lễ.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Oanh! Ầm ầm!
Rất nhanh, bên Linh Sơn vang lên tiếng oanh minh, nhìn xa có thể thấy một người mang mặt nạ đang đuổi theo Hắc Y lão giả. Có lẽ do chấn động quá lớn mà thu hút không ít ánh nhìn.
"Đây là tình huống gì? Người áo đen kia là ai?" Khi đấy, trưởng lão Thiên Tông thế gia đã tới.
"Dù là ai cũng phải giết chết tại chỗ." Sở Thiên Chấn Quân Lâm Cửu Tiêu, tiếng quát vang dội như trời long đất lở, dường như đã nhận được truyền âm của Thiên Tông lão tổ.
Tiểu Trúc Lâm, Tử Yên và Thanh Vân liếc nhìn Diệp Thiên trong hư không, rồi ngó qua bên cạnh hắn, sắc mặt của cả hai người lập tức trở nên kỳ quái, "Hai... hai Tần Vũ?"