Chương 484 Mua vào với giá thấp, bán đi với giá cao (1)
Kết quả là, ba người đứng im lặng tại chỗ.
Ngô Tam Pháo xách theo một viên linh châu màu đỏ huyết quang, Thái Ất chân nhân lấy ra một đạo phù màu vàng, còn Diệp Thiên thì cầm theo vài viên đan dược.
"Cái này tối thiểu cũng đáng năm mươi vạn." Ba người ước lượng một chút rồi sau đó quyết định giấu những đồ vật này đi, tìm đến chủ nhân của thạch phường.
Chủ thạch phường là một lão giả mặc Hạc bào, mọi người gọi hắn là Hạc Lão đầu nhi. Khi hắn nghe thấy ý đồ của Diệp Thiên và ba người, không khỏi cảm thấy hơi ngạc nhiên.
"Đây là thạch phường, muốn bán đồ thì phải đi đến Điển Đương các." Hạc Lão đầu nhi bình thản nói.
"Chạy đi chạy lại thật phiền phức." Thái Ất chân nhân nhéo nhéo ria mép, "Chúng ta đến đây là để mua thạch đầu, không mang đủ tiền, chỉ có thể dùng linh khí, linh phù cùng linh đan để đổi một chút linh thạch. Ý này, thạo không?"
"Cái này, có thể được."
"A, không cần nhiều, chỉ cần năm mươi vạn." Ngô Tam Pháo đưa túi chứa linh khí, linh phù và linh đan cho Hạc Lão đầu nhi.
Hạc Lão đầu nhi nhận lấy, xem qua bên trong một lượt, vuốt râu nói: "Bốn mươi vạn."
"Dựa vào." Ngô Tam Pháo không thể kiềm chế tức giận mà mắng chửi, "Vẻn vẹn có mấy viên đan dược và cái đạo linh phù mà chỉ đáng bốn mươi vạn hay sao? Lão đầu nhi, ngươi cướp bóc ở đâu vậy?"
"Thích bán hay không thì tùy."
"Bán một chút thì tất nhiên là bán." Thái Ất chân nhân lập tức nói.
"Nói sớm không xong việc, thật là lãng phí thời gian." Hạc Lão đầu nhi lật tay lấy ra một cái túi đồ đưa cho Thái Ất chân nhân.
"Thật là hắc!" Ngô Tam Pháo thầm mắng một câu.
"Đi đi, mua hòn đá." Diệp Thiên là người đầu tiên quay người, Thái Ất chân nhân cũng lôi kéo Ngô Tam Pháo đi theo.
Sau khi ba người rời đi, Hạc Lão đầu nhi liền lấy đan dược và đạo phù ra, cười gọi: "A! Tối thiểu giá trị sáu mươi vạn, kiếm lời rồi."
Bên này, mặc dù Ngô Tam Pháo bị Thái Ất chân nhân lôi kéo, nhưng hắn vẫn không ngừng bực bội nói: "Nếu mà ở Hắc Long đảo, ta một chưởng có thể đập chết hắn."
"Nếu mà ở Tây Lăng, ta một cước có thể đá tàn hắn."
"Thấy hắn hố bọn ta như vậy, ta quyết định sẽ lén lén lấy đi bảo bối thạch đầu trong phố." Một bên, Diệp Thiên thì lại cười khẩy.
Vừa nghe vậy, Ngô Tam Pháo và Thái Ất chân nhân ngay lập tức vui vẻ, chà xát tay nói: "Vậy thì nhanh lên! Đừng để hắn phát hiện."
"Dễ nói dễ nói." Diệp Thiên chớp mắt một cái, sau đó ẩn ẩn mở ra Tiên Luân nhãn, quét qua từng khối thạch đầu lơ lửng trên không.
"Trong đó chỉ có ba thành thạch đầu có bảo bối." Diệp Thiên phỏng đoán, "Khó trách có nhiều người tình nguyện bỏ ra một số tiền lớn đi tham gia Đổ Thạch hội cạnh tranh, không muốn chờ đợi ở thạch phường này, chi phí tiêu phí vô ích.
Xác suất này không đến một phần ba, để mở ra bảo bối thì cần tiêu tốn bao nhiêu tiền cơ chứ!"
Vừa thở dài, Diệp Thiên đã dừng chân tại một khối thạch đầu xấu xí có bề ngoài mấp mô.
Đừng nhìn thạch đầu này có vẻ ngoài tệ hại, nhưng bên trong thực sự có thứ gì đặc biệt, đó chính là một bảo bối.
"Trong này có cái gì." Thái Ất chân nhân và Ngô Tam Pháo đều nhỏ giọng hỏi.
"Một gốc Bích Hải Thanh Liên, hoàn hảo Vô Khuyết."
"Bích Hải Thanh Liên." Có lẽ do quá phấn khích, Ngô Tam Pháo suýt nữa đã kêu lên, nhưng Thái Ất chân nhân đã nhanh tay che miệng hắn lại, nếu không nơi này sẽ lập tức trở nên ồn ào.
"Tối thiểu giá trị tám mươi vạn." Diệp Thiên cười hắc hắc, rồi không quên nhìn qua giá trên thạch đầu, giá tiền được ghi là ba mươi vạn.
"Ổn trám năm mươi vạn." Diệp Thiên ra hiệu cho Ngô Tam Pháo và Thái Ất chân nhân.
"Đã hiểu." Ngô Tam Pháo gật đầu cười, sau đó quay người, lớn tiếng gọi Hạc Lão đầu nhi cách đó không xa: "Ôi, Lão đầu nhi, tự ngươi, đừng nhìn người khác, chính ngươi đây, lại đây!"
Bị Ngô Tam Pháo kêu to như vậy, Hạc Lão đầu nhi mặc dù không vui, nhưng cũng vẫn đi tới, chuyện làm ăn không thể bỏ lỡ.
"Thế nào." Hạc Lão đầu nhi hỏi với giọng điệu lạnh nhạt.
"Có vấn đề gì sao, cái thạch đầu này, chúng ta muốn mua." Ngô Tam Pháo lớn tiếng nói, nước bọt văng cả vào mặt Hạc Lão đầu nhi, khiến hắn phải nén lại sự bực tức.
"Ba mươi vạn." Hạc Lão đầu nhi giơ tay ra.
"Chúng ta có tiền, đừng có thối lại cái kiểu mặt mo này, như thể thiếu ngươi tám trăm linh thạch vậy." Thái Ất chân nhân tức giận mắng, rồi đưa túi chứa ba mươi vạn linh thạch qua.
"Nó là của các ngươi." Hạc Lão đầu nhi nhận lấy túi đựng, mở ra kiểm tra số linh thạch bên trong, rồi không quên hỏi: "Khối thạch đầu này có thể mở ra ở đây không?"
"Nếu không mở ra trước mặt mọi người, có phải cũng cần trả giá gấp ba lần không?"
"Không cần, nơi này công khai có giá." Hạc Lão đầu nhi vẫn giữ giọng điệu lạnh nhạt.
"Vậy thì dễ nói chuyện rồi." Diệp Thiên lúc này vung tay, một chưởng vỗ về phía thạch đầu, động tác gọn gàng mà linh hoạt.
Răng rắc!
Lập tức, thạch đầu nổ tung, đá vụn bay tán loạn khắp nơi.
Chợt, một đạo ánh sáng xanh rực rỡ phóng lên cao, xuyên thẳng lên trời, tạo thành một đóa Liên Hoa hư ảo giữa không trung.
"Bích Hải Thanh Liên!" Hạc Lão đầu nhi không khỏi kinh hô.
"Thật sự là Bích Hải Thanh Liên!" Không chỉ hắn, mà những người đến xem thạch đầu và mua thạch đầu cũng tụ tập lại, làm cho nơi này rất nhanh chóng trở nên đông đúc, với nhiều ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú vào gốc Bích Hải Thanh Liên mà Diệp Thiên đang cầm trong tay.