← Quay lại trang sách

Chương 499 Tà Linh

Ta dựa vào." Diệp Thiên nghe xong, không khỏi vuốt vuốt đầu đầy mê muội, "Ở Đại Sở này quả thật là ngọa hổ tàng long!"

"Đây là điều ta biết." Nhìn biểu hiện xoắn xuýt của Diệp Thiên, Nam Minh Ngọc Sấu ung dung cười, "Còn có những điều ta không biết, cho nên ngươi đừng xem thường mảnh thổ địa rộng lớn này."

"Tại sao ta cảm giác tu vi Linh Hư cảnh ngũ trọng thiên của mình, so với các ngươi, giống như chỉ là một trò đùa?"

"Đừng phiền muộn, đi thôi." Nam Minh Ngọc Sấu trực tiếp lôi kéo Diệp Thiên, người vẫn đang thở dài tắc lưỡi, hướng về chỗ sâu đi đến.

⚝ ✽ ⚝

Diệp Thiên thầm than một tiếng, song song cùng Nam Minh Ngọc Sấu, đôi mắt Tiên Luân không ngừng chuyển động, không bỏ qua bất kỳ một mối nguy hiểm nào.

Càng đi sâu vào, sắc mặt của hắn càng trở nên nghiêm trọng.

Một bên, Nam Minh Ngọc Sấu cầm Uyên Hồng Kiếm trong tay, cũng đang đề phòng nhìn bốn phía. Hình như nàng cũng cảm nhận được trong không khí có một luồng khí tức nguy hiểm, vì vậy luôn chuẩn bị cho một cuộc chiến bất cứ lúc nào.

"Ta đến cùng là ai, ta đến cùng là ai." Diệp Thiên đi giữa đường, mơ hồ nghe thấy những âm thanh mờ mịt như hiện tượng bị ẩn giấu.

"Ngươi có nghe thấy âm thanh kỳ quái không?" Hơi bất ngờ, Diệp Thiên không khỏi nhìn về phía Nam Minh Ngọc Sấu.

"Âm thanh kỳ quái?" Nam Minh Ngọc Sấu nhẹ nhàng lắc đầu.

"Vậy là ta nghe lầm." Diệp Thiên lắc lắc đầu, tiếp tục dùng Tiên Luân nhãn quét qua từng khu vực.

Cẩn thận!

Bên cạnh, Nam Minh Ngọc Sấu đột nhiên hô lên một tiếng, sau đó vung kiếm bổ ra.

Phốc!

Lập tức, một đạo hư ảo đồ vật nhào tới trước mặt bị nàng chém thành hai nửa.

"Kia là cái gì?" Diệp Thiên trừng trừng nhìn cái hư ảo đồ vật, nó giống như là một linh hồn thể, nhưng không phải là hình người mà giống như một quái vật, với sáu cánh tay và ba cái đầu, đặc biệt là hai con mắt thì không hề có.

"Tà Linh."

"Tà Linh là cái gì?"

"Tà Linh chính là tà niệm của con người biến thành." Nam Minh Ngọc Sấu giải thích, "Chúng kế thừa một phần ký ức của chủ nhân, hấp thụ oán niệm, ác niệm mà sinh ra, càng ở những nơi ác oán nồng đậm, chúng càng trở nên mạnh mẽ hơn, mà lại hình thái của chúng không cố định."

Nói đến đây, Nam Minh Ngọc Sấu đã lôi kéo Diệp Thiên lùi lại, "Hơn nữa, chúng rất khó bị tiêu diệt."

"Ta đã thấy." Diệp Thiên phối hợp lùi lại, bởi vì nhìn thấy Nam Minh Ngọc Sấu chặt đứt cái hư ảo quái vật, nhưng nó lại bắt đầu khép lại, hình thái của nó thay đổi, biến thành một con Cửu Đầu Xà.

Rống!

Khi hai người lùi lại, con Cửu Đầu Xà Tà Linh phát ra một tiếng rống quái dị, lao tới.

Thấy vậy, Nam Minh Ngọc Sấu lại một lần nữa vung kiếm, chém nó lần thứ hai.

Nhưng rất nhanh, Tà Linh lại khép lại phục hồi, hình thái lại thay đổi, trở thành một con quái vật không có đầu.

"Âm hồn bất tán." Nam Minh Ngọc Sấu phun ra một viên linh châu, ép cái Tà Linh quái vật thành tro bụi tại chỗ.

Nhưng, Tà Linh lại một lần nữa hội tụ, vẫn biến thành nhiều hình thái khác nhau, khiến cho Diệp Thiên phải sững sờ.

"Cái này..." Gặp Tà Linh biến hóa, Nam Minh Ngọc Sấu không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên.

"Cái này..." Diệp Thiên cũng vô cùng phấn khích. "Tà Linh sẽ bắt chước chúng ta!" Hắn ngạc nhiên nhìn Nam Minh Ngọc Sấu, khi thấy Tà Linh trở thành hình dáng giống hệt hắn.

"Có trời mới biết." Nam Minh Ngọc Sấu một kiếm vung ra, lại lần nữa chém chết cái Tà Linh đó.

"Lui lại." Tạm thời hạ gục Tà Linh, Nam Minh Ngọc Sấu bỗng nhiên kéo Diệp Thiên lùi lại, "Nơi này ác oán rất nồng đậm, nhất định còn có những Tà Linh khác.

Rống!

Quả nhiên, ngay khi Nam Minh Ngọc Sấu vừa nói xong, từ trong bóng tối lại xuất hiện một Tà Linh, lần này là hình dạng của một con quái vật ba đầu.

Diệt!

Nam Minh Ngọc Sấu xuất thủ mạnh mẽ, một chưởng mạnh mẽ chém nó thành tro bụi.

Rống! Rống! Rống!

Khi Tà Linh vừa bị tiêu diệt, tiếng rên rỉ mê hoặc tâm trí vang lên từ khắp mọi nơi, nghe được, sắc mặt Diệp Thiên trở nên hoảng hốt.

"Không ổn." Nam Minh Ngọc Sấu tiến lại gần Diệp Thiên, đầu tiên nhìn xung quanh nơi phát sinh liên tiếp Tà Linh, sau đó nhìn lên trên đầu hướng về phía Thiên cảnh Pháp khí Linh Lung Bảo Tháp đang lơ lửng.

Ông! Ông!

Giờ phút này, Linh Lung Bảo Tháp đang vang lên âm thanh rung động, toàn bộ hứng chịu ác oán tấn công.

"Rút lui, mau đi thôi." Lấy lại tinh thần, Diệp Thiên cuống quít nói.

"Đi!" Nam Minh Ngọc Sấu phi tốc lùi lại, điều khiển Linh Lung Bảo Tháp quét ra một vùng Tinh Hải, đối đầu với rất nhiều Tà Linh đang lao tới.

Nhưng những hành động của nàng dường như đã chọc giận một loại tồn tại nào đó đáng sợ, nhiều Tà Linh hơn nữa xuất hiện, liên miên liên tiếp, số lượng tăng lên đến mức khiến người ta tê cả da đầu.

"Quá nhiều!" Diệp Thiên không dám rời xa Nam Minh Ngọc Sấu.

"Chúng ta có thể đã đặt chân vào một cái táng thi địa." Nam Minh Ngọc Sấu vừa vung kiếm, vừa điều khiển Linh Lung Bảo Tháp tiêu diệt Tà Linh. "Nơi này chắc chắn đã chôn cất rất nhiều cường giả, điều đó mới khiến ác oán ở đây nồng đậm như vậy."

"Phía đông bắc có vẻ ít hơn một chút." Diệp Thiên cuống quít nhắc nhở.

Nghe vậy, Nam Minh Ngọc Sấu vừa đánh vừa lui, hướng về phía đông bắc rút lui, bởi vì xung quanh Tà Linh xuất hiện rất nhiều, do nơi này là chỗ tụ tập ác oán, bọn chúng cơ bản đều khó bị tiêu diệt.

Tuy nhiên, điều khiến cả hai người lo lắng chính là, ác niệm nồng đậm đã bắt đầu ăn mòn bên trong Linh Lung Bảo Tháp, làm cho ánh sáng của nó gần như tắt lịm.

Rống!

Khi hai người lùi lại, không thể đếm hết các Tà Linh, vậy mà hợp thành một thể, tạo ra hư ảo hình thể, khiến cho ác oán tụ tập, làm cho Tà Linh trở nên cực kỳ cường đại.

Hơn nữa, hình thái của chúng lại giống hệt với Diệp Thiên.

"Chúng còn bắt chước ta." Diệp Thiên thầm mắng.

"Dung mạo ngươi có vẻ đẹp trai." Nam Minh Ngọc Sấu kéo Diệp Thiên lùi lại với tốc độ nhanh chóng.

Tuy nhiên, độ nhanh của Tà Linh dung hợp càng gia tăng, nhanh đến mức Nam Minh Ngọc Sấu cũng không kịp trở tay.

Diệt!

Khi Nam Minh Ngọc Sấu hét lên một tiếng, lại một kiếm chém ra.

Chỉ có điều lần này, nàng không thể chém chết được con Tà Linh cường đại, chỉ để lại cho nó một vết nứt mà ngay lập tức vết rách đó cũng bị ác oán mạnh mẽ khép lại.

Bàng!

Tà Linh ra tay, một chưởng đánh bay Linh Lung Bảo Tháp đang lơ lửng trên đầu Diệp Thiên và Nam Minh Ngọc Sấu, cả hai cũng bị chấn động hất văng ra ngoài.

Phốc!

Vừa mới rơi xuống đất, Diệp Thiên đã phun ra một ngụm máu tươi, áp lực từ Thập Vạn Đại Sơn mạnh mẽ và thần bí khiến hắn không thể chịu nổi, chỉ trong chớp mắt, da hắn bị xé rách, toàn thân giống như chịu đè bởi một tòa núi lớn.

Phốc!

Cách đó không xa, Nam Minh Ngọc Sấu cũng không khá hơn chút nào, dù nàng là Chuẩn Thiên cảnh nhưng cũng bị áp lực đè nén.

"Mẹ nó, đây là muốn chết tại đây à!" Diệp Thiên một lần nữa thổ huyết, cố gắng đứng dậy.