← Quay lại trang sách

Chương 504 Khiếp Sợ Diệp Thiên

Oanh!

Diệp Thiên vẫn di chuyển chậm rãi, Nam Minh Ngọc Sấu dùng một chưởng đánh ra, làm cho không gian thông đạo lập tức sụp đổ.

Lúc này, Diệp Thiên bị cuốn vào vết nứt không gian.

Khi Diệp Thiên chật vật thoát ra, thân thể hắn đã đẫm máu.

Ngược lại, Nam Minh Ngọc Sấu với sức mạnh bưu hãn, dù cũng bị rơi xuống, nhưng ít ra tình huống của nàng vẫn tốt hơn nhiều so với Diệp Thiên.

"Không phải ta, không phải ta, không nên ta." Nam Minh Ngọc Sấu liên tục rên rỉ bên tai, nàng lảo đảo trong hư không, điên cuồng vung tay, oanh kích bốn phía, toàn bộ hư không đều bị tàn phá không chịu nổi.

"Ông nội kiếp trước thật sự đã thiếu ngươi." Diệp Thiên thầm mắng, chân đạp phi kiếm bay về phía trước.

Hắn vận khí dường như không được tốt cho lắm, vừa mới xông lên đã bị Nam Minh Ngọc Sấu vỗ xuống một chưởng.

Phốc!

Diệp Thiên bị đánh bay ra, suýt chút nữa thân thể bị đánh tan tành.

"Ngươi cái bà điên, điên điên khùng khùng, thực lực này ngược lại một chút cũng không lùi lại a!" Diệp Thiên chật vật bò dậy, lại tiếp tục đuổi theo nàng.

"Không phải ta, không phải ta cầm, ta cái gì cũng không nhìn thấy." Nam Minh Ngọc Sấu vẫn liên tục kêu lên, điên cuồng bay vào một dãy núi, vung tay không ngừng.

Oanh! Oanh! Oanh!

Diệp Thiên nhìn thấy cả dãy núi từng ngọn đổ sập, nơi nào Nam Minh Ngọc Sấu bay qua đều bị san bằng.

"A!"

Nam Minh Ngọc Sấu lại phát ra một tiếng tê ngâm, nàng cực độ hoảng loạn, điên cuồng bay về phía Bắc, giống như đang chạy trốn, dường như cảm nhận được một tồn tại đáng sợ.

Mẹ nó!

Diệp Thiên lúc này đuổi theo.

Chỉ là, vừa đuổi theo được không bao xa, Nam Minh Ngọc Sấu bỗng quẹo ngoặt, quay người bay về phía Nam với tốc độ đáng kinh ngạc, như một vầng hào quang.

"Trời ạ, ngươi mẹ nó không theo sáo lộ ra bài." Diệp Thiên bị đâm vào, cả người lại bị đánh bay ra ngoài.

"A!"

Nam Minh Ngọc Sấu vẫn còn trong cơn hoảng loạn.

Đúng là như Diệp Thiên đã nói, nàng không theo một lối mòn nào cả, bay về phía Nam gần chục dặm rồi lại quay ngoắt sang phía Tây, lại tiếp tục bay thêm vài chục dặm, rồi quay về phía Đông.

Phía sau, Diệp Thiên phát điên, Nam Minh Ngọc Sấu chạy loạn khắp nơi, hắn cũng đuổi theo không ngừng.

Giữa đêm yên tĩnh, vì hai người họ mà trở nên hỗn loạn.

"Ngươi nha bật hack đi! Chạy nhanh như vậy." Diệp Thiên cảm thấy khí huyết cuồn cuộn bên trong, tốc độ cũng nhanh đến mức cực hạn, như một vầng hào quang.

Làm sao, Nam Minh Ngọc Sấu là Chuẩn Thiên cảnh, lại đang trong trạng thái điên cuồng, dù hắn dốc hết sức lực, nhưng vẫn không theo kịp nàng.

"Lão tử không tin." Diệp Thiên thầm mắng, không dừng nghỉ, hắn quyết tâm phải cùng Nam Minh Ngọc Sấu đến cùng.

Ngươi nha không phải chạy nhanh sao, linh lực của ngươi có thể hao hết trong một ngày! Lão tử có chín đạo phân thân liên tục không ngừng truyền tống đại tinh nguyên, lão tử có chín đạo phân thân liên tục không ngừng truyền tống tinh thần chi lực, tựu hắn. Mẹ không tin đuổi không kịp ngươi.

Diệp Thiên đã quyết định như vậy, nếu có thể đuổi kịp, hắn chắc chắn sẽ không ngại phong ấn Nam Minh Ngọc Sấu.

Thời gian trôi qua, một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ, một ngày, hai ngày, ba ngày.

"Chớ đuổi theo hắn nữa. Mẹ lãng phí sức lực, ngươi không đuổi kịp hắn." Thái Hư Cổ Long sau khi ngủ dậy, thấy Diệp Thiên vẫn còn đuổi theo, không khỏi ngáp một cái, "Nàng không phải là bình thường Chuẩn Thiên cảnh."

"Lão tử không tin cái tà này." Diệp Thiên tức giận nói.

Có thể Diệp Thiên không biết, khi hắn truy đuổi với tốc độ cao nhất, hắn đã đuổi theo Nam Minh Ngọc Sấu từ Cửu Thiên Cửu Dạ, trọn vẹn một quãng đường mấy vạn dặm.

Ngày thứ mười, Nam Minh Ngọc Sấu lại đổi phương hướng.

Diệp Thiên sớm đã dự đoán, nhanh chóng chuyển hướng, trong nháy mắt rút ngắn khoảng cách với nàng.

"Không đúng." Ngay khi khoảng cách tới Nam Minh Ngọc Sấu rút ngắn, hai con mắt Diệp Thiên bất ngờ híp lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào hư không cách nàng ba trượng, "Thật sự có thứ gì đó đang đuổi theo nàng.

"Khó trách nàng lại chạy." Diệp Thiên mắt trái gần như híp lại thành một đường thẳng, mặc dù cách rất xa, nhưng hắn mơ hồ có thể nhìn thấy đó là một thứ gì.

Đó là một bàn tay, một bàn tay đẫm máu, tựa như ẩn hiện, thỉnh thoảng có thỉnh thoảng không, năm ngón tay mở ra, hướng vào Nam Minh Ngọc Sấu, như muốn bắt giữ nàng, đưa nàng đến một nơi đáng sợ.

Có vài lần, Diệp Thiên mơ hồ thấy bàn tay đó suýt nữa bắt được Nam Minh Ngọc Sấu, nhưng đều bị nàng né tránh.

"Kia là bàn tay của ai?" Diệp Thiên chau mày, thiêu đốt tinh huyết, cưỡng ép tốc độ tăng thêm một cấp bậc.

"Không phải ta, không phải ta cầm, ta cái gì cũng không nhìn thấy." Đột nhiên, bên tai Diệp Thiên vang lên tiếng nói điên cuồng của Nam Minh Ngọc Sấu, ngay khi nàng từ Thập Vạn Đại Sơn bay ra.

"Chẳng lẽ là thứ gì đó từ Thập Vạn Đại Sơn đuổi theo ra ngoài?" Diệp Thiên thầm trầm ngâm.

"Khó trách nàng lại có vẻ sợ hãi nhìn về một phương hướng, trước đó mặc dù ta không nhìn thấy, nhưng nàng như có thể cảm nhận được điều gì."

"Bàn tay đó tại sao lại muốn bắt nàng, có phải vì Nam Minh Ngọc Sấu đã trộm đi một thứ gì, hay là nàng đã thấy điều gì không nên thấy, chạm vào điều gì không nên chạm vào trong Thập Vạn Đại Sơn, cho nên mới bị thứ đáng sợ đó bắt trở về?"

Thắc mắc trong lòng khiến Diệp Thiên tốc độ lại bất chợt tăng lên, thông qua Tiên Luân nhãn, hắn có thể rõ ràng thấy bàn tay đẫm máu ấy.

"Mặc kệ là cái gì, đều phải diệt trừ bàn tay đó." Diệp Thiên thì thào một câu, mọi thứ xảy ra xung quanh thật quá kỳ dị, khiến tim hắn run rẩy, ngay cả Nam Minh Ngọc Sấu cũng vì vậy mà loạn trí, khiến hắn thiếu cảm giác an toàn.

Bỗng nhiên, Diệp Thiên gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay kia, Tiên Luân nhãn đồng lực cấp tốc hội tụ, Tiên Luân cấm thuật cũng được chuẩn bị sẵn sàng, hắn chỉ đợi cự ly rút ngắn, sẽ không chút do dự vận dụng Thiên Chiếu.

"Đừng." Giờ phút này, thanh âm Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thiên.

"Ngươi là muốn ngăn cản ta sử dụng Thiên Chiếu sao?" Diệp Thiên vừa nhìn chằm chằm vào bàn tay kia, vừa hỏi.

"Không phải." Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt mở miệng, đôi mắt ngài nhắm lại nhìn Diệp Thiên qua chín cái phân thân, tựa như có thể thông qua chúng mà thấy được thực cảnh bên này, cuối cùng, ánh mắt ngài dừng lại ở Nam Minh Ngọc Sấu.

"Tiểu tử, ngươi xác định đó là Nam Minh Ngọc Sấu sao?" Đột nhiên, Thái Hư Cổ Long hỏi, khiến Diệp Thiên có chút kinh ngạc.

"Nàng nói nàng là Huyền Hoàng chi nữ, hẳn là không gạt ta đi!"

"Ta không nói về điều đó." Thái Hư Cổ Long nói thêm, "Ta muốn nói là, Nam Minh Ngọc Sấu cùng ngươi vào Thập Vạn Đại Sơn và cùng ngươi ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, liệu có phải là một người không?"

"Làm sao có thể không phải một người?" Diệp Thiên ngạc nhiên trả lời, "Chẳng lẽ ta lại có thể nhận lầm?"

"Hiện giờ xem ra, cũng không phải không có khả năng này." Thái Hư Cổ Long nói khiến Diệp Thiên sững sốt.

"Có lẽ, ngươi có thể nghĩ như vậy, hiện giờ ngươi đang đuổi theo Nam Minh Ngọc Sấu này, vốn là từ trong Thập Vạn Đại Sơn ra ngoài, bởi vì bị ngươi kéo ra, cho nên Thập Vạn Đại Sơn mới có đồ vật muốn bắt nàng quay trở lại." Thái Hư Cổ Long nói tiếp.

"Chờ chút!" Diệp Thiên cảm thấy choáng váng, "Cái gì gọi là nàng vốn đang ở trong Thập Vạn Đại Sơn."

"Ngươi không nhận ra sao, nàng là một người đã chết." Thái Hư Cổ Long nói một câu khiến Diệp Thiên suýt nữa rơi xuống.

"Điều này không có khả năng, nàng rõ ràng là..."

"Nàng không có mệnh hồn." Thái Hư Cổ Long nói ra một từ cực kỳ lạ lẫm với Diệp Thiên.

"Mệnh hồn là gì?"

"Mỗi người khi sinh ra, bao gồm cả tu sĩ hay phàm nhân, ngoài tam hồn thất phách, sẽ có một mệnh hồn. Mệnh hồn sẽ đi theo con người khi còn sống, nó tương ứng với hư vô mờ mịt mệnh tinh. Có mệnh hồn thì người đó sống, không có mệnh hồn thì người đó đã chết."