Chương 537 Thần Quật bí mật lớn nhất
Thơ hay." Diệp Thiên thầm niệm một bên, không khỏi cảm thán sợ hãi.
Phía sau sự sợ hãi và thán phục, Diệp Thiên lại đảo mắt nhìn vào bên trong Đan Hải của mình, ánh mắt dừng lại ở Tiên Hỏa cùng Thiên Lôi.
"Ta chưa từng biết hai ngươi lại có sở thích này, thích thơ ca." Diệp Thiên sờ cằm hỏi.
Chỉ có điều, điều làm Diệp Thiên ngạc nhiên là Tiên Hỏa và Thiên Lôi vẫn đang nhảy lên, tựa như còn muốn xông ra khỏi Đan Hải.
"Thành thật một chút, nơi này không phải chốn vui chơi." Diệp Thiên khẽ quát một tiếng để trấn an Tiên Hỏa và Thiên Lôi, khi này hắn mới lại nhìn về phía bức tường kia, hướng mắt vào bài thơ tràn ngập oán hận và tâm sự.
"Bài thơ này..." Diệp Thiên sờ cằm, không hiểu chuyện gì, nhìn vào bài thơ mà luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Rất nhanh, Diệp Thiên đã tìm ra vấn đề, vỗ đùi nhảy dựng lên.
"Ta nói sao..."
"Đúng là trong bài thơ này có tên của ta!" Diệp Thiên hai mắt quay tít, nhìn vào hàng thứ nhất chữ thứ ba và hàng thứ hai chữ thứ hai, tổ hợp lại chính là "Diệp Thiên".
"Còn có tên sư phó." Diệp Thiên lại nhìn, ánh mắt dừng lại ở hàng thứ ba chữ thứ năm và hàng thứ tư chữ thứ nhất, tổ hợp lại chính là "Sở Huyên".
"Diệp Thiên, Sở Huyên, bài thơ này chính là nhắc đến chúng ta."
"Thuộc về ta, ha ha ha." Diệp Thiên cười hắc hắc, lúc này lấy ra một tấm quyển ngọc.
Ầm ầm!
Theo tiếng sói tru vang lên, hắn cầm trong tay linh lực hội tụ tạo thành bút lông, có hình có dáng, vung lên trên quyển ngọc, sao chép toàn bộ bài thơ trên vách đá xuống dưới, cuối cùng còn tự giác đề lên tên của mình.
Đáng nói là, chữ của hắn viết quả thật không có gì đặc biệt.
"Trở về đưa cho mỹ nữ sư phó, nàng có thể sẽ khen ta có tài văn chương tốt." Diệp Thiên lại cười hắc hắc, cuốn quyển ngọc lại, bỏ vào trong tay áo.
Móa!
Đang lúc Diệp Thiên vui mừng, bất ngờ tiếng sói tru của Tiểu Nhân Nhi từ Đại La Thần Đỉnh truyền đến, làm Diệp Thiên giật mình.
"Nhất kinh nhất sạ, ngươi có bị bệnh không!" Diệp Thiên tức giận mắng.
"Kia người thật lớn quá!" Tiểu Nhân Nhi ghé vào mép Đại Đỉnh, ngửa đầu, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn trời.
Thấy vậy, Diệp Thiên cũng không khỏi quay đầu lại, khuôn mặt cũng như Tiểu Nhân Nhi, không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
"Mẹ nó." Diệp Thiên trợn mắt há hốc mồm, "Thật là quá lớn!"
Không trách Diệp Thiên cùng Tiểu Nhân Nhi biểu hiện như vậy, chỉ vì cảnh tượng ở xa xa kia thực sự làm cho người ta choáng váng.
Nhìn về phía xa, đó là một Kình Thiên Cự Nhân, chân chính đứng sừng sững, hắn đưa lưng về phía này, thân hình hư ảo, bóng lưng hùng vĩ cao lớn, cứng cáp như núi, tựa như bất kỳ lực lượng nào cũng không thể lay động.
Oanh!
Hai người đang mở to mắt thì từ sâu thẳm truyền đến tiếng oanh minh.
Tiếp theo, là huyết khí kim sắc phóng lên tận trời, lan tỏa như hải dương.
"Tiểu tử, mau mau mau, xông vào đi." Tiếng oanh minh đã đánh thức Tiểu Nhân Nhi, nàng cuống cuồng hối thúc, mà sắc mặt nhỏ cũng không phải ra vẻ đùa cợt, mà là một vẻ nghiêm túc.
"Tình huống thế nào?" Lần đầu tiên Diệp Thiên thấy Tiểu Nhân Nhi lộ ra sắc mặt như vậy, không khỏi phải dời bước chân.
"Vật kia sắp đến rồi."
"Vật kia?" Diệp Thiên ngẩn người, "Cái gì cơ?"
"Chính là ta đã nói với ngươi trước đó." Tiểu Nhân Nhi một bên nhìn chăm chăm về xa xăm, một bên gấp gáp giải thích, "Hắn giấu diếm tu vi, xâm nhập vào Thần Quật, vì chính là chỗ sâu kia nghịch thiên bảo vật."
"Dựa vào." Vừa nghe đến đây, Diệp Thiên bỗng ngừng lại, mắng: "Sao ngươi lại để ta đi qua, không phải muốn chết sao?"
"Hắn chỉ là Linh Hư cảnh, ngươi sợ hắn sao?"
"Linh Hư cảnh tự nhiên ta không sợ." Diệp Thiên lắc đầu, "Nhưng nếu như hắn mở ra cấm chế, có thể ta sẽ bị một đòn chết ngay tại chỗ."
"Ngươi không biết gì cả." Tiểu Nhân Nhi mắng, "Hắn không dám giải khai cấm chế, một khi thật sự tu vi bị lộ ra, lực lượng trong Thần Quật sẽ lập tức diệt sát hắn, cho nên trước khi vào Thần Quật, hắn chỉ là Linh Hư cảnh mà thôi."
"Nếu như vậy, có cần ta đánh cho hắn một trận không?" Diệp Thiên lúc này di chuyển bước chân.
"Ta nói, ta đã đến đây, ngươi cũng có thể nói cho ta biết trong Thần Quật bảo vật lớn nhất là gì đi!" Đi trong khi, Diệp Thiên vẫn không quên liếc nhìn Tiểu Nhân Nhi bên trong Đại La Thần Đỉnh.
Tiểu Nhân Nhi trừng mắt nhìn Diệp Thiên, nhưng vẫn mím môi, biết không thể gạt được.
"Kia là Hoang Cổ Thánh Thể bản nguyên.
" Cuối cùng Tiểu Nhân Nhi cũng nói ra điều mà hắn luôn kiên trì giấu kín.
"Hoang Cổ Thánh Thể?" Diệp Thiên gãi đầu, "Đó là huyết mạch gì, có lợi hại không?"
Vừa nghe câu này, Tiểu Nhân Nhi không khỏi nghiêng mặt, nhìn từ trên xuống dưới Diệp Thiên, giống như xem hắn là kẻ ngốc, hỏi lại: "Thái Âm chân thể và Huyền Linh chi thể có lợi hại không?"
"Điều đó không phải là câu hỏi thừa sao?"
"Bọn chúng trước mặt Hoang Cổ Thánh Thể chỉ như một con gà."
Nghe vậy, Diệp Thiên bỗng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tiểu Nhân Nhi, "Ngươi đang lừa ta sao!"
"Lão tử không có thời gian rảnh rỗi." Tiểu Nhân Nhi tức giận quát, "Huyền Linh chi thể và Thái Âm chân thể nhiều nhất chỉ khó gặp trong một vạn năm, còn Hoang Cổ Thánh Thể thì mười vạn năm cũng không thấy có một cái."
"Mười vạn năm?" Dù cho Diệp Thiên có bình tĩnh đến đâu cũng không khỏi giật mình.
"Kia là huyết mạch nghịch thiên trong nghịch thiên, có thể nói rằng Hỗn Độn Thể cũng không sánh nổi với nó."
"Lời này có ý nghĩa lớn đi!" Diệp Thiên không tin nhìn Tiểu Nhân Nhi, "Hỗn Độn Thể là huyết mạch hoàn mỹ, có thể trải qua hàng trăm vạn năm mới có một cái, mà Hoang Cổ Thánh Thể không thể so được."
"Không thể so được." Tiểu Nhân Nhi không phản bác, "Nhưng mà, từ thời Hoàn Độn sơ khai đến giờ, chỉ có Hoang Cổ Thánh Thể mới có thể địch nổi Đại Đế, Hỗn Độn Thể thì không thể."
"Vậy cái này không phải mâu thuẫn sao?" Diệp Thiên gãi đầu, "Hỗn Độn Thể thì mạnh hơn Hoang Cổ Thánh Thể nhưng lại không thể địch nổi Đại Đế, trong khi Hoang Cổ Thánh Thể lại có thể."
"Đó chính là thiên đạo tuần hoàn." Tiểu Nhân Nhi lúc này tựa như một vị lão tiền bối, dẫn dắt một mạch, "Đại thành Hoang Cổ Thánh Thể không thể chiến thắng được đại thành Hỗn Độn Thể, nhưng lại có thể địch nổi Đại Đế, trong khi đại thành Hỗn Độn Thể mặc dù áp chế Hoang Cổ Thánh Thể nhưng cũng không thể đánh thắng Đại Đế, Đại Đế mặc dù có thể chém giết đại thành Hỗn Độn Thể nhưng lại không thể hạ gục đại thành Hoang Cổ Thánh Thể, đó gọi là thiên đạo tuần hoàn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chính là như vậy."
"Thú vị thật!" Diệp Thiên thán phục, sau đó hỏi: "Đại Đế rốt cuộc là tu vi gì?"
"Thiên cảnh, Chuẩn Hoàng, Hoàng cảnh, Chuẩn Thánh, Thánh Cảnh, Chuẩn Đế, Đại Đế, tự mình tính đi!"
"Móa, Chí Tôn đồng dạng tồn tại à!" Diệp Thiên thán phục, đây là lần đầu tiên hắn hệ thống hiểu biết về phân chia cấp độ tu vi sau Không Minh cảnh, điều này làm hắn rất tò mò về lai lịch của Tiểu Nhân Nhi, tại sao lại biết nhiều bí mật như vậy.
"Ngươi mau lên đi, nếu không nhanh, chúng ta sẽ đều chết dưới thứ Hoang Cổ Thánh Thể bản nguyên đó." Trong đỉnh, Tiểu Nhân Nhi quát.
Ách ách!
Diệp Thiên cuống cuống tăng tốc bước chân, linh lực trong Đan Hải cưỡng ép xông ra bên ngoài cơ thể, trợ giúp hắn chống cự lại trọng lực đáng sợ.
Đến giờ phút này, Diệp Thiên càng cảm nhận được áp lực trên lưng vượt xa năm vạn cân, dù có linh lực bao bọc, đi đường vẫn cảm thấy khó khăn.
Chẳng biết từ lúc nào, hắn mới thấy một người khoác hắc bào, cũng đang chật vật di chuyển, mỗi bước rơi xuống đều vang lên tiếng phanh phanh, mục tiêu của hắn chính là một vũng tiên trì màu vàng óng cách hắn hơn ba mươi trượng.
"Đó chắc chắn là Hoang Cổ Thánh Thể bản nguyên." Diệp Thiên nhìn về phía kim sắc tiên trì.
Dù cách xa như vậy, hắn mờ mờ cảm nhận được kim sắc tiên trì ẩn chứa khí nguyên bàng bạc, khí huyết màu vàng liên tục như biển cả, tỏa ra ánh sáng chói mắt, trong lúc đó còn có Chân Long quanh quẩn, Phượng Hoàng ngửa mặt, Bạch Hổ gào thét, Huyền Vũ mở ra những dị tượng, càng có đại đạo dựng dục Thiên Âm giao chức.
"Nếu như nuốt lấy, cảm giác chắc hẳn sẽ rất tốt." Diệp Thiên liếm môi, khi này mục quang lại rơi vào người áo đen, khoảng cách hai người ước chừng trên trăm trượng.
Người áo đen có khí tức rất kỳ lạ, âm lạnh cô tịch, tựa như một cái xác chết, cách xa như vậy, Diệp Thiên còn có thể nghe thấy tiếng Lệ Quỷ kêu rên phát ra từ hắn, cùng với một khí tức oán hận mãnh liệt.
Khi Diệp Thiên đang nhìn hắn thì người áo đen bỗng quay đầu, hình như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Thiên, lờ mờ có thể thấy cặp mắt băng lãnh tĩnh mịch toát ra ánh sáng u ám.
"Là hắn." Diệp Thiên không khỏi run lên, sắc mặt ngay lập tức trở nên nghiêm trọng đến cực điểm.