← Quay lại trang sách

Chương 746 Lộc cộc (1)

A...!

Rất nhanh, Thượng Quan Hàn Nguyệt thảng thốt thốt lên một tiếng, gương mặt nàng vốn đã trắng bệch nay càng thêm tái nhợt, mồ hôi lạnh rịn ra.

"Tĩnh tâm lại!" Diệp Thiên truyền âm khuyên nhủ Thượng Quan Hàn Nguyệt.

Thượng Quan Hàn Nguyệt khẽ "hừ" một tiếng, mặc dù rất đau đớn nhưng nàng vẫn gắng gượng hít sâu một hơi, sau đó khẽ nhắm mắt lại, chú tâm quan sát bên trong cơ thể mi tâm chỗ sâu của mình nơi có huyết chú.

Nàng thấy một tia hỏa diễm đang từ từ bao vây lấy huyết chú, tốc độ rất chậm.

Không chịu được, nàng lại mở mắt ra.

Trong tầm nhìn, đập vào mắt nàng là một tấm mặt nạ Quỷ Minh, hắn không thể thấy rõ hình dáng của Diệp Thiên nhưng có thể nhìn thấy cặp ngươi đen nhánh tĩnh lặng đó đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mi tâm của nàng, chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào huyết chú bên trong.

"Ngươi biết muội muội ta?" Cuối cùng Thượng Quan Hàn Nguyệt mở miệng, thầm nghĩ có lẽ chính bởi vì mối quan hệ với Thượng Quan Ngọc Nhi mà người thanh niên này mới cố gắng hao tổn công sức như vậy để giúp nàng giải mảnh huyết chú.

"Gặp qua vài lần, không quen lắm." Diệp Thiên mỉm cười, trả lời rất hời hợt, không biết khi hắn nhắc đến sự việc ở Triệu quốc sẽ khiến Thượng Quan Hàn Nguyệt có phản ứng gì.

"Ngươi không giống như những điều đồn đại về Tần Vũ."

"A, chỗ nào không giống?" Diệp Thiên cảm thấy thú vị, chú ý nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt.

"Mọi người đều nói ngươi làm việc rất... không có tiết tháo." Thượng Quan Hàn Nguyệt nói, biểu cảm của nàng rất kỳ quái.

Nghe thấy thế, khóe miệng Diệp Thiên không khỏi động đậy một chút.

"Thiên địa lương tâm, nếu không phải vì ngươi là Thượng Quan Ngọc Nhi tỷ tỷ, ta chắc chắn sẽ không trả lại túi trữ vật cho ngươi, có khi ta còn trói ngươi lại, tìm nơi nào đó bán với giá tốt."

Sau đó, cả hai rơi vào im lặng.

Đêm nay, giống như thường ngày yên tĩnh, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ nhẹ nhàng thống khổ của Thượng Quan Hàn Nguyệt.

Lắng nghe kỹ, người ta biết rằng Diệp Thiên đang giúp Thượng Quan Hàn Nguyệt phá giải huyết chú, nếu không biết thì tưởng rằng giữa hai người đang ở đâu đó thập phần thân mật.

Dù sao, Diệp Thiên cũng làm rất cẩn thận.

Huyết chú trong cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt rất quái dị và ngoan cố, bên trên còn có dấu ấn bí pháp. Để luyện hóa và phá giải, cần phải rất từ từ; bất kỳ một cử động liều lĩnh nào cũng có thể biến Thượng Quan Hàn Nguyệt thành phế nhân.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Trong sự yên lặng, ban đêm dần trôi đến nửa đêm, rồi các thời điểm bình minh lại trở về ban đêm.

Trong khoảng thời gian ấy, hai người ngồi đối diện không hề động đậy, không chỉ Thượng Quan Hàn Nguyệt mà sắc mặt Diệp Thiên cũng có phần tái nhợt, đáy mắt thâm thúy thoáng hiện vẻ mệt mỏi.

Mặc dù vậy, những nỗ lực của hắn không hề uổng phí. Trong một ngày một đêm, Diệp Thiên từng giờ từng phút luyện hóa huyết chú bên trong cơ thể Thượng Quan Hàn Nguyệt, sau khi giải quyết loại bí thuật quái dị đó, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Chiếm hữu nàng!

Đột nhiên, trong đầu Diệp Thiên vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long.

"Cút!" Diệp Thiên quát lớn, "Gia gia ngươi, gặp nữ thì bắt ta bên trên, gặp nữ lại muốn ta bên trên, ngươi có bị bệnh không vậy!"

"Ngươi không hiểu rồi!" Thái Hư Cổ Long lén lút vuốt vuốt bộ râu, "Ai bảo Hoang Cổ Thánh Thể nổi tiếng chứ! Không phải giỡn đâu, năm đó Hoang Cổ Thánh Thể kết hợp với Đạo Linh chi thể sinh ra hài tử cũng là một vị tuyệt thế Đại Đế."

"Thật hay giả?"

"Ta có khi nào lừa ngươi chưa? Những việc liên quan đến Đại Đế, ta luôn giữ tâm kính sợ. Đại Đế đó là một trong một trăm ba mươi vị Đại Đế, duy nhất là chiến tử Đại Đế. Ta không hề dám nói đùa về điều này."

"Chiến tử?" Diệp Thiên ngạc nhiên một chút, "Đại Đế công phá chư thiên, sao lại trở thành chiến tử được chứ?"

"Sự thật chính là như vậy." Thái Hư Cổ Long nói, vẫn trong tâm trạng kính sợ, "Hắn một mình chiến đấu với sáu vị Đại Đế của dị vực, một mình giữ vững Chư Thiên Môn trong suốt tám trăm năm, cuối cùng mới thu thập được giọt cuối cùng của đế huyết, từ đó mới có được vẻ vang cho hậu thế!"

"Sáu vị Đại Đế?" Diệp Thiên không khỏi hơi run sợ.

"Huyền Cổ Đại Đế, nhớ kỹ hắn! Hắn là một trong những Đại Đế cực kỳ kiệt xuất của Nhân tộc."

"Mạnh nhất là Hiên Viên Đại Đế, tuổi thọ ngắn nhất là Đấu Chiến Thánh Hoàng, sống lâu nhất là Viêm Đế, mà duy nhất là chiến tử Đại Đế chính là Huyền Cổ Đại Đế." Diệp Thiên lẩm bẩm, đối với những vị cổ kim chư thiên đế giả vang dội này, Thái Hư Cổ Long mỗi lần nhắc đến một cái, hắn đều ghi nhớ trong lòng.

"A, trở lại chính đề nào, cô nàng này chân tâm đúng là." Một khắc trước còn tỏ ra kính sợ trang trọng, giờ khắc này Thái Hư Cổ Long lại cười hắc hắc, xoa xoa móng vuốt, giống như rất muốn ăn đòn.

"Ừm, thật sự không tệ." Diệp Thiên nói, trực tiếp che giấu cuộc trò chuyện với Thái Hư Cổ Long.

Người na! Ăn một đòn rồi chưa mở mang ra cho thông minh!

Xét thấy trước đó đã hai lần bị Thái Hư Cổ Long hố, Diệp Thiên đã quyết định, chính là từ giờ trở đi, cho dù có nói chuyện với nữ nhân nào cũng sẽ giấu diếm cái tên này, nếu không để cho hắn mượn miệng nói năng bậy bạ thì thực sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng không thể nói rõ.

Sự thật chứng minh, quyết định của hắn vẫn là rất sáng suốt, bởi vì Thái Hư Cổ Long đã chuẩn bị kỹ càng cho tình huống này.

Có câu nói như thế nào, có thể tác hợp một đôi thì sẽ là một đôi, quá trình không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là kết quả.

Ngưu bức!

Thái Hư Cổ Long trực tiếp giơ ngón tay cái về phía chín cái phân thân của Diệp Thiên, sau đó dứt khoát uể oải ghé vào một bên, đôi mắt nhỏ xíu không ngừng chuyển động, không biết đang tính toán điều gì.