Chương 882 Tinh Vi Tính Toán
Ngươi cũng xứng đáng nâng ta làm sư tổ?" Đan Nhất cùng bọn hắn nhao nhao nổi giận.
"Ta đương nhiên muốn nâng." Đan Ma sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn, "Ta mới là Đan Thành chi chủ, đều là do hắn mà ta trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ. Ngày ta rời khỏi Đan Thành, cũng đã định sẵn Đan Thành sẽ phải đổ máu chảy thành sông."
"Ngươi thật sự là đáng buồn." Đan Thần lạnh lùng nói.
"Đáng buồn sao? Ta một chút cũng không thấy." Đan Ma cười không kiêng nể, "Không biết vì sao, nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của các ngươi, lại khiến ta nhớ đến Đan Huyền và Đan Chân. Khi đó bọn họ cũng có vẻ mặt tương tự."
"Ngươi...!"
"Con hàng này tối thiểu cũng có hai ngàn tuổi, sống lâu như vậy, hẳn là tự phong. Nếu không, đã sớm chết già rồi." Đan Thần và Đan Ma gầm thét. Lúc này, Diệp Thiên nhìn sang Đan Ma, ánh mắt chuyển sang kết giới phía trên.
"Chín mươi chín cái trận cước, mỗi cái đều có một tôn Không Minh cảnh đỉnh phong chưởng khống." Diệp Thiên sờ cằm, "Để phá vỡ kết giới, chỉ có thể từ bên ngoài công kích bọn hắn. Một người bị diệt, trận cước sẽ bị hủy hoại."
"Vấn đề là làm sao chúng ta ra ngoài?" Diệp Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Thiên không khỏi liếc qua không gian tối tăm phía xa, vì hắn thấy một bóng người xinh đẹp, giờ phút này đang đầy mắt lo lắng nhìn về phía này. Không cần phải nói, chính là Huyền Nữ.
Trước đó, hắn đã mang Huyền Nữ hỗ trợ Đan Thần bọn họ vây giết Đan Ma. Cân nhắc đến thực lực của Huyền Nữ, hắn không để nàng tham chiến, không ngờ nàng lại đến đây.
"Ngốc nữu, ngươi cũng đừng làm loạn." Khi thấy Huyền Nữ có ý định liều mạng, Diệp Thiên cuống quýt truyền âm, bởi vì hắn biết tuy Huyền Nữ có thuật luyện đan nghịch thiên, nhưng chiến lực của nàng lại rất kém. Nếu nàng không biết tự lượng sức, nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
"Ta có thể làm những gì?" Sắc mặt tái nhợt, Huyền Nữ cuống quýt hỏi.
"Đi Đan Thành, tìm viện binh."
"Đi viện binh?" Huyền Nữ chau mày, "Đi Đan Thành rồi trở về, nhanh nhất cũng cần một canh giờ. Ngươi và sư tôn bọn họ căn bản không sống nổi qua nửa canh giờ, không kịp đâu!"
"Tin tưởng ta, ta có thể kéo dài thời gian." Diệp Thiên cuống quýt truyền âm nói, "Việc ngươi cần làm là mau chóng trở về, mang theo nhiều cường giả tới. Những ai có tu vi Không Minh cảnh trở xuống thì không cần tham gia."
"Ngươi cũng bị nhốt, làm sao mà kéo dài thời gian?"
"Ta có phương pháp của ta, tin tưởng ta." Diệp Thiên lộ ra nụ cười sáng bóng.
Dù bầu trời tối tăm, nhưng từ xa, Huyền Nữ vẫn thấy được nụ cười của Diệp Thiên, lời nói của hắn tràn đầy tự tin khiến nàng vô điều kiện tin tưởng, bởi vì nàng biết, hắn không chỉ một lần tạo ra kỳ tích.
"Đợi ta." Huyền Nữ hít sâu một hơi, chậm rãi rút lui, sau đó bỗng nhiên quay người, bằng tốc độ nhanh nhất hướng về Đan Thành bay đi.
Nhìn Huyền Nữ rời đi, Diệp Thiên lại nhìn về hướng bên ngoài kết giới, ánh mắt cuối cùng tập trung vào một người áo đen ở phương đông nam.
"Bằng ta làm nguyên điểm, Đông Nam hai trăm trượng, ngay phía trên ba mươi trượng, ba điểm định vị." Diệp Thiên âm thầm cân nhắc cự ly và phương vị, nhanh chóng tính toán dường như đang suy nghĩ điều gì.
"Liền là ngươi." Diệp Thiên khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
Hắn tính toán một cách tinh vi, tự nhiên có tính toán của riêng mình, hắn muốn lần nữa tiến vào Không Gian Hắc Động.
Theo Không Gian Hắc Động bên trong di chuyển, tính toán vị trí và cự ly, rồi từ Không Gian Hắc Động chạy ra. Nếu mọi thứ suôn sẻ theo như hắn tính toán tinh vi, khi xuất hiện từ Không Gian Hắc Động, hắn sẽ có thể tuyệt sát tên Không Minh cảnh đỉnh phong ở phương đông nam cách hai trăm trượng, ngay phía trên ba mươi trượng.
Một khi hắn tiêu diệt kẻ đó, trận cước của cửu cửu phong thiên kết giới sẽ không còn hoàn chỉnh. Thêm vào đó, với sự gây rối của hắn, có thể nhanh chóng giúp Đan Thần bọn họ thoát ra.
Một khi thoát khỏi kết giới, bọn hắn sẽ có khả năng chống cự.
Chỉ cần kéo dài thời gian đến khi viện quân Đan Thành tới, vậy coi như đã thắng.
"Hi vọng trong Không Gian Hắc Động không xảy ra chuyện gì, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi." Trong lòng suy nghĩ, Diệp Thiên bỗng nhiên mở ra Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, không nói nhiều liền vận dụng Tiên Luân Thiên Đạo, cơ thể bị cuốn vào Không Gian Hắc Động.
Khi Diệp Thiên biến mất trong nháy mắt, Đan Ma nhíu mày. "Rốt cuộc đây là bí pháp gì?"
Hắn nhớ rõ, khi Diệp Thiên cứu Huyền Nữ, cả hai đều tự nhiên biến mất không để lại dấu vết, làm hắn khiếp sợ nhất chính là, sau khi hai người biến mất, ngay cả liên kết sinh tử cũng bị ngăn cách.
Bây giờ, Diệp Thiên lần nữa biến mất làm hắn có một dự cảm không tốt.
Cùng lúc đó, Đan Thần bọn hắn cũng nhìn nhau, thủ đoạn của Diệp Thiên đã vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của bọn họ. Một người bỗng dưng biến mất, bọn họ tự nhận là không thể làm được.
Giờ phút này, Diệp Thiên đã ổn định gót chân trong Không Gian Hắc Động.
"Bằng ta làm nguyên điểm!"
Diệp Thiên có chút đứng vững.
"Đông nam phương hướng hai trăm trượng!"
Trong lòng hắn lẩm bẩm, khi hướng về đông nam bước ra hai trăm trượng, hắn mới dừng chân.
"Ngay phía trên ba mươi trượng!"
Nói xong, thân thể của hắn cao lên ba mươi trượng, lại một lần nữa có chút đứng vững.
Coong!
Khi hắn rút ra Xích Tiêu Kiếm, một tiếng vang chói tai vang lên, "Từ nơi này giết ra ngoài, chính là vị trí của tên Không Minh cảnh đó."
Trong lòng tính toán, hắn mạnh mẽ hít sâu một hơi, chịu đựng sự đau đớn từ Tiên Luân Nhãn, một lần nữa vận dụng Tiên Luân Thiên Đạo.
Khi hắn thoát ra khỏi Không Gian Hắc Động, hắn cũng bỗng nhiên vung tay với Xích Tiêu Kiếm.
Tên áo đen đang chưởng khống trận cước Không Minh cảnh, khi cảm giác được có luồng khí lạnh thấu xương đánh tới, sắc mặt hắn đột nhiên đại biến. Rồi ngay sau đó, hắn thấy một thanh kiếm màu đỏ chặt mạnh vào cổ hắn.
"Cái này...!" Cả đôi mắt của tên áo đen Không Minh cảnh mở to, con ngươi co lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy, mọi thứ tới quá nhanh, thanh kiếm đỏ vừa xuất hiện, hắn căn bản không có thời gian để phản ứng.
Phốc!
Cùng với âm thanh vang vọng, cái đầu của kẻ đó đã bị chém bay. Chết mà chẳng thấy đến một chút phản kháng. Thật sự là một cái chết buồn bực, đúng là một tu sĩ Không Minh cảnh, mà lại không thấy được đối thủ là ai thì đúng là xui xẻo.
⚝ ✽ ⚝
Đan Ma và những người áo đen xung quanh ánh mắt đều run lên. Tất cả diễn ra quá nhanh, họ cũng chưa kịp phản ứng, trong nháy mắt một người sống sờ sờ vậy mà lại bị chém mất đầu.
"Tuyệt sát thành công." Trong không gian hư vô, Diệp Thiên cười hắc hắc.
"Là ai?" Ngoại giới, Đan Ma nổi giận gầm lên, vẻ mặt đang dữ tợn của hắn đã trở nên bóp méo. Hắn vừa mắt thấy một cái Không Minh cảnh đỉnh phong cường giả bị tuyệt sát, đây là sự sỉ nhục vô cùng trắng trợn, quan trọng nhất chính là, ngay cả hắn cũng không thấy được ai ra tay.
"Diệp Thiên tiểu tử này thật thông minh!" Trong kết giới, Đan Nhất không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc. Đan Ma không biết nhưng bọn họ lại nhận ra ngay đối thủ chính là Diệp Thiên, người bí ẩn đã chết đi không dấu vết.
"Hắn làm thế nào ra ngoài?" Một vị trưởng lão táo bạo trong Đan Thành nhìn về hướng đó đầy kinh ngạc.
"Tính toán tinh vi như vậy, ra tay đã tuyệt sát một cái Không Minh cảnh cường giả tối đỉnh. Thủ đoạn của hắn quả nhiên bá đạo." Đan Thần hít sâu một hơi, dường như thấy được hi vọng chạy trốn.
Ông!
Khi cái Không Minh cảnh cường giả bị tuyệt sát, trận cước bị hủy hoại, toàn bộ kết giới rung động một tiếng.
Đan Thần bọn họ nhao nhao xuất thủ, tế ra cường đại Thần Thông, hướng về cái phương hướng đã oanh sát qua.