Chương 916 Thật náo nhiệt
Mới vừa bước ra khỏi Động Phủ thạch thất, Diệp Thiên đã thấy bên ngoài thạch thất có một đám người, tất cả bọn họ đều là những lão gia hỏa, mỗi người đều là ở tầng thứ Chuẩn Thiên cảnh.
"Lão phu bấm ngón tay tính toán, kẻ này muốn mở ra trang bức hình thức." Vô Nhai đạo nhân lúc này kết động một cái ngón tay, thần thái vẫn giống như thần côn, vẫn chững chạc và đàng hoàng.
"Toàn là nói mò, lão tử không nghĩ như vậy." Diệp Thiên tỏ vẻ xem thường.
"Không muốn mới là lạ."
"Không thể nào, Minh cảnh đỉnh phong." Khi hai người đang nói chuyện, Thiên Tông lão tổ nhìn lướt qua tu vi của Diệp Thiên, không khỏi kinh ngạc thốt lên.
"Khủng khiếp như vậy, tốc độ tiến giai khiến chúng ta, đám lão gia này, thật khó có thể chịu nổi!" Tô gia lão tổ liên tục thổn thức tỏ vẻ ngạc nhiên, "Chỉ mới một năm trôi qua, mà sao lại nhanh như vậy."
"Tốc độ tiến giai nhanh, nhưng không có gì sâu sắc." Cổ Tam Thông vén lỗ tai một cái, "Năm đó Ma Vương, ba năm tiến giai đến Chuẩn Thiên đỉnh phong, chỉ cách Thiên cảnh nửa bước, nhưng không phải ngưng trệ tại Chuẩn Thiên đỉnh phong gần ngàn năm sao?"
"Gần ngàn năm đó tính là gì." Long Ngũ có vẻ xem thường, "Đã từng có một kẻ ngoan cường, năm trăm năm tiến giai đến Chuẩn Đế đỉnh phong, nhưng lại ngụp lặn tại cấp bậc đó tới hơn tám nghìn năm không thể đạt Phong Đế, so với người kia, Đại Sở ở đây đều chỉ là trò trẻ con."
"Chuẩn Đế Đại Đế?" Một đám lão gia hỏa lớn tuổi đều ngạc nhiên nhìn Long Ngũ, "Nguyên lai đó là cái gì tu vi."
Thấy vậy, Long Ngũ ho khan một tiếng, biết mình nói hơi quá, liền gật đầu tỏ vẻ ngây thơ, "Có lẽ các ngươi nghe lầm."
"Khi nãy vừa nhận được tin tức, Chính Dương tông gần đây đang quy tụ đại quân, xem ra là có đại động thái." Trong lúc mọi người đang bàn luận, Hồng Trần Tuyết đi tới, trên tay còn cầm một mảnh ngọc giản.
"Bao lớn đội hình?" Chung Giang nhìn Hồng Trần Tuyết hỏi.
"Ít nhất là cửu điện quân lực."
"Cảnh tượng lớn như vậy, đây là muốn đánh ai đây?" Tô gia lão tổ tặc lưỡi, "Hiện tại Nam Sở, chỉ sợ bất kỳ thế lực nào cũng khó cản nổi một đội quân tu sĩ khổng lồ như vậy!"
"Bọn họ muốn tấn công Thanh Vân Tông." Diệp Thiên bình thản nói.
"Khi nhắc đến Thanh Vân Tông," ngay lập tức, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Thiên, "Ngươi biết sao?"
"Ta có tin tức của ta." Diệp Thiên cười cười.
"Như vậy mà nói, dựa vào điều đó thì không đáng tin cậy." Cổ Tam Thông và Vô Nhai đạo nhân nhìn Diệp Thiên với vẻ không tin tưởng.
"Chiến tranh là việc lớn, ngươi thấy ta lúc nào mở trò đùa," Diệp Thiên nhún vai, "Ta đã nói, Chính Dương tông có một kẻ cường giả, chân sau Vương tựu đã xuất hiện, chứng minh tin tức của ta vẫn chính xác."
"Đã như vậy, thì lễ hội lớn của Chính Dương tông, chúng ta tự nhiên phải nhận." Chung Quỳ vuốt râu cười cười, "Có lẽ đến giờ Chính Dương tông vẫn không biết rằng Thanh Vân đã nằm trong tay chúng ta, đây chính là ưu thế, toàn lực xuất động, đánh bọn hắn một trận trở tay không kịp."
"Bắt đầu chuẩn bị đi! Để cho bọn hắn có đến mà không có về." Diệp Thiên lúc này ra lệnh.
"Dễ nói dễ nói." Mọi người đồng loạt tán đồng, mỗi người đều hừng hực khí thế, bao vây tiêu diệt cửu điện đại quân, đây chính là một trận đại chiến không thể tưởng tượng nổi, khung cảnh đó chắc chắn sẽ rất hùng vĩ.
"Chung Ly tiền bối, ngươi ở lại." Diệp Thiên lúc này truyền âm cho Chung Ly.
Nghe vậy, Chung Ly lập tức dừng bước.
Đợi cho mọi người rời đi, Chung Ly mới nhìn về phía Diệp Thiên, cười nói, "Có phải có nhiệm vụ gì khác giao cho ta không?"
"Điều đó tất nhiên rồi." Diệp Thiên mỉm cười, "Đi chọn lựa những cường giả đáng tin cậy, một khi bên Thanh Vân khai chiến, tận dụng thế sét đánh lôi đình để đoạt lấy cửu đại phân điện của Chính Dương tông, còn phải bảo vệ hư không truyền tống trận ở đó."
"Đây là muốn hai bút cùng một lúc sao!" Chung Ly không khỏi cười một tiếng.
"Đương nhiên là phải như vậy." Diệp Thiên vặn vẹo cổ một cái, "Nếu bên Thanh Vân khai chiến, điều đó đồng nghĩa với việc chúng ta và Chính Dương tông cũng sẽ khai chiến, mà hai trận chiến đó sẽ khiến Chính Dương tông không còn tồn tại."
"Minh bạch, việc này giao cho ta." Chung Ly gật đầu, nhanh chóng rời đi.
⚝ ✽ ⚝
Chung Ly đi rồi, Diệp Thiên mới thật sâu thở phào một hơi, cũng đi theo ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, hắn đã gặp được bốn bóng hình xinh đẹp, trong số đó, hai người là Thượng Quan Ngọc Nhi và Thượng Quan Hàn Nguyệt, các nàng thật sự chưa trở về gia tộc, mà vẫn ở trên Ngọc Nữ phong.
Còn hai bóng hình xinh đẹp khác, một người rực rỡ như Tinh Linh, người còn lại lạnh lùng như băng - không ai khác chính là Đan Thành Lạc Hi và Huyền Nữ.
"Khi nào đến đây?" Diệp Thiên vô cùng ngạc nhiên, bước tới.
"Diệp Thiên." Khi thấy Diệp Thiên xuất hiện, Tiểu Lạc Hi, còn đang líu ríu cùng Thượng Quan Ngọc Nhi lập tức chạy đến, cách hai ba trượng, nàng bổ nhào vào trong ngực Diệp Thiên, hai mắt vẫn rưng rưng lệ.
"Ta cứ tưởng ngươi đã chết rồi." Tiểu Lạc Hi khóc như nước mắt, quả nhiên là từ sau khi Diệp Thiên giả chết, đây là lần đầu tiên nàng được ở gần hắn như vậy, mọi thứ đều như cách cả một thế hệ.
"Ta vẫn sống tốt." Diệp Thiên cảm thấy mặt mình bỗng đỏ lên, có lẽ vì Tiểu Lạc Hi ôm quá chặt khiến hắn không thở nổi.
"Ngươi thật phong lưu." Bên này, Thượng Quan Ngọc Nhi trợn mắt nhìn Diệp Thiên, bầu không khí ngập tràn ghen tuông, cùng lúc đó Thượng Quan Hàn Nguyệt và Huyền Nữ, biểu hiện cũng không có gì tự nhiên.
"Sư phó, lại có thêm một sư nương." Trong bầu không khí gượng gạo, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Tiểu Lạc Hi vô cùng lanh lợi chạy đến, sau lưng còn có một người phụ nữ mặc áo xanh, nhìn kỹ, chẳng phải là Bích Du sao?
"Tịch Nhan, đừng gây rối." Diệp Thiên ho khan một tiếng, quay sang nhìn Bích Du và Huyền Nữ, lại liếc mắt nhìn Huyền Nữ cùng Thượng Quan Ngọc Nhi, hắn không khỏi hoài nghi rằng họ có phải đã bàn bạc trước.
"Đã lâu không gặp." Bích Du lại tỏ ra lịch sự, cùng Thượng Quan Ngọc Nhi, Thượng Quan Hàn Nguyệt và Huyền Nữ hình như đều quen biết nhau, lễ phép lên tiếng chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Lạc Hi vẫn đang ôm Diệp Thiên, nét mặt nàng cũng trở nên kỳ quái.
"Ngọc Nữ phong giống như đã lâu không náo nhiệt như vậy." Một giọng nói nói vang lên từ phía Ngọc Nữ Các, Sở Linh Nhi mỉm cười nhìn Diệp Thiên.
"Thật là náo nhiệt." Diệp Thiên ngượng ngùng cười một tiếng.
"Ta còn cố ý chuẩn bị một cái giường lớn." Tịch Nhan hì hì cười, phất tay lấy ra một cái giường lớn khoảng mười trượng, mà thật sự là một chiếc giường sắt, khi nó rơi xuống đất còn phát ra tiếng loảng xoảng.
Ách...!
Nhìn thấy cái giường sắt lớn này, không chỉ Diệp Thiên mà Sở Linh Nhi và các nàng cũng không khỏi nhếch môi cười, nhất thời không nói nên lời, thật không biết Tịch Nhan có phải là tự nhiên hay đang cố ý trêu đùa.
Lập tức, không khí trở nên im lặng, mỗi người đều có những biểu hiện đặc sắc.
"Nhìn xem, ta đã nói ngươi không tin, nhất định sẽ có mỹ nữ, ôi, cái chuyện này..." Chỉ ba giây sau, không khí yên tĩnh bị phá vỡ, từ cửa vào truyền đến bốn cái tiện nhân kề vai nhau chạy tới, không cần phải nói, chính là Tạ Vân, Hùng Nhị, Hoắc Đằng và Tư Đồ Nam.
"Oa! Thật lớn một cái giường!" Hùng Nhị tới gần, tay nhỏ mập mạp vỗ vỗ chiếc giường sắt mà Tịch Nhan lấy ra.
"Nhìn ra, ngủ mười mấy người cũng không thành vấn đề." Tạ Vân nói một câu rất có ý nghĩa.
"Điều quan trọng là nó rất rắn chắc!" Hoắc Đằng khẳng định, không quên đập mạnh chiếc đại thiết chùy của mình.
"Không có gu." Tư Đồ Nam phê phán nhìn ba người, sau đó điềm tĩnh đi tới bên cạnh Diệp Thiên, đầu tiên nhìn qua Tiểu Lạc Hi vẫn đang ngã trong ngực hắn, rồi mới từ trong tay áo lấy ra một cái bọc lớn đưa cho Diệp Thiên, trong bao có ba chữ to: Hợp Hoan tán.
"Trước dùng trước đi, không đủ còn có." Tư Đồ Nam ý vị thâm trường vỗ vỗ vai Diệp Thiên.
"Đến, Lạc Hi, ngươi đứng sang một bên." Diệp Thiên tựa như không có chuyện gì, nhẹ nhàng đẩy Lạc Hi ra khỏi ngực mình.
Sau đó, một khắc trước còn đứng trên mặt đất, Tư Đồ Nam ngay lập tức nằm xuống đất, cùng với Hùng Nhị bọn họ cũng bị nhấn xuống đất và một trận ẩu đả diễn ra.
Nói thật, hắn đã sớm想 làm như vậy, Tịch Nhan vốn đã khôn khéo mà lại còn trở nên láu cá, bốn cái tiện nhân kia cũng đúng là làm hư nàng, một đồ đệ tốt lại bị bọn họ hắc hắc thành phá hư.
"A a!"
Diệp Thiên ra tay không nặng không nhẹ, tiếng kêu thảm thiết của bốn người nghe thật thê lương.
Nhưng mà không chỉ dừng lại ở đó, sau khi đánh xong, Diệp Thiên chia gói lớn Hợp Hoan tán thành bốn phần, mỗi người một phần rồi nhét vào miệng bọn họ.
Cuối cùng, hắn thấy bốn cái tiện nhân bay ra ngoài bên trên Ngọc Nữ phong, từng vòng cung thật sự rất đẹp.