← Quay lại trang sách

Chương 992 Để ta vuốt một cái

Kia hàng kiếp trước thật sự là đầu heo a!" Thái Hư Cổ Long vừa đi, Diệp Thiên liền trừng mắt nhìn về phía Hùng Nhị.

Hắt xì!

Dưới núi, trong lúc Hùng Nhị đang giãy dụa với cơ thể to lớn của mình, hắn bất chợt hắt xì một cái rồi ngã xuống đất.

"Ai mắng ta?" Hắn hung hăng vuốt mũi mình.

"Tiểu bàn đôn, có việc mà ta không biết thì không biết nên nói hay không?" Bên cạnh đó, Tạ Vân rất tự giác đưa tay khoác lên vai Hùng Nhị, thể hiện sự nghiêm túc.

"Có rắm cứ thả." Hùng Nhị liếc nhìn Tạ Vân từ trên xuống dưới.

"Hôm qua, ta có một giấc mơ rất kỳ quái, mộng thấy nhà ta cải trắng để ngươi ủi."

"Đi ngươi mỗ mỗ, cút!"

"Có ý tứ." Trên ngọn núi, Diệp Thiên thu hồi tầm mắt, muốn cười mà không biết cười thế nào, là nên cười phóng đãng hay cười hèn hạ, cuối cùng nghĩ qua nghĩ lại thì không buồn cười nữa.

Ba năm đã trôi qua, hắn cuối cùng mới tới Ngọc Linh các.

Xa xa, hắn thấy được một bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp. Giờ này nàng đang ở một mảnh đất trống trải, không biết đang đào bới cái gì, chỉ thấy hai bên là hai tấm bia đá, trên hai tấm bia đá đó còn có một cái bảng hiệu.

Hắc hắc hắc!

Khi Diệp Thiên đến gần, Thượng Quan Ngọc Nhi đang vỗ tay thưởng thức kiệt tác của mình.

"Tám trăm một đêm, tổng thể không trả giá, bao ngươi thoải mái." Diệp Thiên nhìn sang hai tấm bia đá, trong lòng tự nhiên cảm thấy chấn động.

Sững sờ một lúc, hắn mới sờ cằm, đánh giá Thượng Quan Ngọc Nhi, thăm dò hỏi, "Tám trăm một đêm?"

"Giá cả ta có thể thương lượng." Thượng Quan Ngọc Nhi cười khúc khích.

"Không cần, ca có tiền." Diệp Thiên đáp, tay lập tức bắt đầu lấy tiền ra.

Chỉ là, hắn còn chưa kịp móc tiền ra thì Thượng Quan Ngọc Nhi đã đem một cái túi đựng đồ giơ lên, "Ầy, tám trăm không nhiều không ít, tới, trước cho bản tiểu thư đấm bóp chân."

"Đấm bóp chân?" Diệp Thiên nhìn vào túi trữ vật trong ngực nàng, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

"Tiền đều đưa ra, ngươi nhanh!" Thượng Quan Ngọc Nhi đã tìm được một chỗ ngồi thoải mái.

"Chờ một chút, ta cần vuốt một cái." Diệp Thiên lén nhìn bảng hiệu bên trên khắc chữ, đầu óc có chút rối loạn.

"Còn vuốt cái gì? Dưới chân núi giá cả đã như vậy, ở chỗ ta không thể tăng giá thêm nữa, tiền của ta không phải tự dưng mà có." Thượng Quan Ngọc Nhi cảm thấy không kiên nhẫn, "Hơn nữa, ngươi cũng đừng có ý định chơi xấu ta."

"Cái gì chứ!"

"Tới đây, nhìn chỗ này." Thượng Quan Ngọc Nhi từ trong ngực lấy ra một khối thủy tinh ghi nhớ đưa cho Diệp Thiên, bên trong có vài bức hình, đó là một chàng trai mắt mù đang ngồi trước mặt các sư huynh đệ trình bày tâm đắc tu luyện.

Điều đáng nói không phải là chàng trai đó, mà là trong tay hắn cầm Mộc Bản, bên trái bên phải có hai tấm bia đá, trên đầu lơ lửng một cái bảng hiệu.

Cực kỳ quan trọng hơn nữa, đó chính là Mộc Bản, bia đá và bảng hiệu bên trên viết chữ, quả thực là tươi mát thoát tục, kinh thiên địa khóc Quỷ Thần.

Ngay lập tức, khóe miệng Diệp Thiên bất chợt nhếch lên, thần sắc càng trở nên đặc sắc.

"Ta không nhìn nhầm, bên trong chính là ngươi." Thượng Quan Ngọc Nhi lại bỏ khối thủy tinh vào trong ngực, sau đó vuốt vuốt vai ngọc của mình, "Ta cảm thấy ngươi vẫn nên đấm bóp vai cho ta trước đi!"

"Đến đây mỹ nữ, tiền của ngươi cất kỹ đi, ta cần xuống núi đi dạo một chút." Diệp Thiên nói, vừa nhanh chóng đưa túi trữ vật cho Thượng Quan Ngọc Nhi, vừa kéo ống tay áo hướng về phía dưới núi.

A!

Rất nhanh, dưới núi truyền đến một tiếng thảm thiết như tiếng mổ heo, cả kinh đến mức khiến người bên cạnh giật mình rung lên.

Bốn bóng hình liền từ dưới chân Hằng Nhạc tông bay ra, vẽ ra trên không trung bốn đường cong duyên dáng, rồi từ từ dán vào vách đá bên ngoài Hằng Nhạc tông.

Tiện nhân! Không biết xấu hổ!

Diệp Thiên dọc đường hùng hùng hổ hổ trèo lên Ngọc Nữ phong, hắn không biết rằng một ngày mù của mình lại có thể xảy ra những tình huống như vậy.

Mới đây thôi, còn chuẩn bị hào hứng tám trăm linh thạch, giờ đây lại nghiêm túc lo lắng, cái đệ đệ oai hùng khí phách, giờ phút này cũng đã cúi đầu không thể ngẩng lên.

Sau khi đi dạo xong, Diệp Thiên quay về, Thượng Quan Ngọc Nhi cười hắc hắc, lại lần nữa ôm túi trữ vật ra.

"Xong!" Diệp Thiên rất tùy ý trả lời, sau đó tay quét qua, ném hai bia đá cùng một cái bảng hiệu ra Hằng Nhạc tông, khiến cho Hùng Nhị cùng bọn hắn đang mới bò dậy cũng không chú ý mà bị nện nằm xuống dưới.

"Ngươi chơi xấu." Thượng Quan Ngọc Nhi tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thiên.

"Lão tử không đùa, lưu manh cũng không tệ rồi." Diệp Thiên cũng nổi khùng, mặt đen thui, hùng hùng hổ hổ đi về phía Tiểu Trúc Lâm.

Lão tử một đời anh dũng a!

Khi bước vào Tiểu Trúc Lâm, Diệp Thiên còn đang hung hăng xoa mi tâm của mình.

Sở Linh Nhi cũng có mặt ở Tiểu Trúc Lâm, lúc này nàng đang cùng Tịch Nhan giúp Hổ Oa thu dọn hành lý, là đồ đệ của Cơ Ngưng Sương, để tiện cho việc tu luyện, hắn vẫn quyết định đi theo Cơ Ngưng Sương đến Chính Dương tông.

"Tám trăm một đêm chắc không mắc đâu." Diệp Thiên vừa bước tới, chưa kịp nói gì thì Sở Linh Nhi đã lên tiếng.

"Vậy ngươi phải cho ta mười mấy vạn, đã lâu như vậy, ngươi cũng chưa chuyển tiền cho ta." Diệp Thiên không cần mặt mũi, vén lỗ tai một cái, "Lần sau nhớ rõ đưa tiền, ta cũng không dễ dàng."

"Ba hoa." Sở Linh Nhi bị hắn chọc cười.

"Hổ Oa ca ca, ta sẽ thường xuyên đến thăm ngươi." Hai người đang trêu chọc thì Tiểu Tịch Nhan mặt đỏ bừng, trong hốc mắt còn ánh nước, đúng là hai tiểu gia hỏa này đã xem nhau như tri kỷ, giờ đột ngột chia biệt, thật sự không dễ chịu chút nào.

"Thông qua Chính Dương tông Hư Không Đại Trận sẽ được xây dựng, đi đi về về cũng chỉ nửa canh giờ, đừng có coi như sinh ly tử biệt." Diệp Thiên nói, vẫn không quên nhét cho Hổ Oa mấy cái túi trữ vật.

"Ta cũng sẽ thường xuyên trở về thăm các ngươi." Hổ Oa lộ ra hàm răng trắng, ngược lại vẫn chất phác như xưa.

"Vậy thì trước khi đi, để ta xem thành quả tu luyện của các ngươi đi!" Diệp Thiên cười nói.

"Ngươi làm gì, chỉ thêm loạn thôi." Sở Linh Nhi hung hăng trợn mắt nhìn hắn.

"Tương hỗ xoa xoa nhuệ khí cũng không tệ." Diệp Thiên rất tùy ý nhún vai.

"Hổ Oa ca ca, ta sẽ không lưu thủ đâu nha!" Hai người đang nói chuyện, Tịch Nhan cùng Hổ Oa đã đứng cách nhau vài chục trượng, một tay cầm Ô Thiết gậy, một tay cầm Lăng Sương kiếm, từng người đều tràn đầy chiến ý.

A ờ!

Theo một tiếng hô của Hổ Oa, trận đại chiến liền mở ra.

Ngay khi hai người động thủ, Diệp Thiên cùng Cơ Ngưng Sương đã lập tức phát động kết giới, nhưng dù vậy, tiếng trầm đục vẫn truyền ra ngoài, khiến Hằng Nhạc cường giả phải chăm chú nhìn lại.

Không thể không nói, Tịch Nhan và Hổ Oa giao đấu còn tinh tế hơn những gì Diệp Thiên tưởng tượng, toàn bộ thể hiện được huyết mạch của Linh Tộc, toàn bộ thể hiện được huyết mạch của Thánh Viên, mà hơn nữa cả hai đều biết rõ những chiêu thức và nhược điểm của nhau, chiến đấu diễn ra vô cùng dễ dàng và vui vẻ.

"Bọn họ hôm nay, khiến ta như thấy được năm đó của ngươi a!" Nhìn trận chiến giữa Tịch Nhan và Hổ Oa, Sở Linh Nhi mỉm cười nói, "Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ một năm mà thôi, lại như thể cách một thế hệ, năm đó Tiểu tu sĩ, giờ đây đã trở thành Thống soái bát phương Thiên Đình Thánh Chủ."

"Một năm mà thôi, ngươi cũng là vì năm đó Tiểu tu sĩ mang đến phượng ngọc châu trâm." Diệp Thiên cười, trong lời nói có chút ôn nhu, cũng mang theo một phần tiếc nuối, "Có lúc ta tự hỏi, thế giới này, thái bình hay không, đó có liên quan gì đến ta, chỉ là cùng hắn trong cục diện hỗn loạn này lừa gạt nhau, chẳng bằng tìm một góc nào đó, không để ý đến thế gian ồn ào, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, nắm tay nhau ngắm nhìn cảnh sắc."

"Diệp Thiên, để ta cùng đi Bắc Sở với ngươi đi!" Sở Linh Nhi nhẹ nhàng dựa vào vai hắn.

"Ở nhà chờ chúng ta trở về, ta sẽ đón sư phụ trở về." Diệp Thiên cười cười.

"Lại muốn bỏ lại ta sao?"

"Bắc Sở không thể so với Nam Sở, thế lực phức tạp, đây không phải là địa bàn của chúng ta." Diệp Thiên hít sâu một hơi, "Có một số lời, ngươi không nói ta không nói, nhưng chúng ta đều thấu hiểu, sư phụ đã lâu không có tin tức, chúng ta đã gây ra động tĩnh lớn như vậy tại Nam Sở mà vẫn không thấy nàng trở về, đủ để chứng minh vấn đề, chỉ là chúng ta đều đang tự lừa mình dối người thôi."

"Ngươi nhất định sẽ mang tỷ tỷ về, đúng không?" Sở Linh Nhi chăm chú nắm lấy cánh tay của Diệp Thiên, ánh mắt đầy hy vọng nhìn hắn.

"Vô luận chân trời góc biển."