Chương 1230 Hư ảo dị không gian (2)
Cô gái tóc trắng nhíu mày, một tay bấm niệm pháp quyết, sử dụng loại cực đạo đế pháp khiến thiên địa đứng im.
“Khai!”
Diệp Thiên mở Tiên Luân nhãn, để thiên địa trở lại trạng thái ban đầu. Tuy nhiên, chỉ qua một cái chớp mắt, cô gái tóc trắng đã trốn vào trong cái vòng xoáy thất thải.
“Lưu lại!”
Diệp Thiên đôi mắt trở nên huyết hồng, giống như một đạo thần mang, xông vào thất thải vòng xoáy, cùng hắn còn có Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Đao Hoàng và Âu Dương Vương.
Ầm! Oanh!
Đột nhiên, từ hư không mờ mịt truyền đến âm thanh ầm ầm, khiến Độc Cô Ngạo và những người khác đều ngẩng đầu lên, nhưng lại không tìm ra nguồn gốc của nó.
Đây là một mảnh thế giới sương trắng mông lung, Diệp Thiên và Thái Hư Cổ Long cùng những người khác xuất hiện, từ khi đi theo cô gái tóc trắng vào đây, cảnh tượng này không thay đổi, mà họ cũng không gặp lại cô gái tóc trắng.
"Dị không gian." Thái Hư Cổ Long nhìn quanh một lượt, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
"Như thế nào gọi là dị không gian?" Đao Hoàng nghi ngờ hỏi.
"Đó là một loại không gian vốn không tồn tại." Tử Huyên nhẹ nhàng nói, "Có thể gọi là hư ảo, hay nói cách khác, là không gian do cô gái tóc trắng tưởng tượng ra."
"Hảo cường đại Thần Thông." Dù Đao Hoàng có bình tĩnh đến đâu, cũng không khỏi thốt lên kinh ngạc.
"Nói như vậy, chúng ta quả thật đang ở bên trong một ảo cảnh." Âu Dương Vương trầm ngâm lên tiếng.
"Về lý thuyết là vậy."
"Chúng ta có thể tìm thấy cô gái tóc trắng không?" Diệp Thiên mở Tiên Luân nhãn, nhưng chỉ thấy một mảnh sương trắng mông lung, không chỉ cô gái tóc trắng mà ngay cả một con ruồi cũng không thấy.
"Nàng đã không ở đây." Thái Hư Cổ Long trầm giọng nói.
"Việc cấp bách là phải ra khỏi đây đã." Tử Huyên bình tĩnh nói.
"Cần tốn một chút thời gian." Thái Hư Cổ Long lúc này ngồi xếp bằng giữa không trung, hai tay chắp trước ngực, niệm chú ngữ, đây là ngôn ngữ chuyên dụng của Thái Hư Cổ Long, mà Diệp Thiên và những người khác không thể hiểu.
"Đáng chết." Diệp Thiên ánh mắt huyết hồng, nắm đấm siết chặt, mọi kế hoạch tỉ mỉ đều thất bại, khiến nàng chạy thoát, không biết lần sau này khi nào mới có thể tìm được nàng.
"Ngươi yên tâm, trên người nàng ta đã khắc Đế đạo ấn dấu." Tử Huyên truyền âm cho Diệp Thiên, "Chỉ cần ra ngoài, tìm được nàng sẽ không khó."
"Hy vọng là như vậy." Diệp Thiên hít sâu một hơi, nắm đấm siết chặt hơn.
"Lần này cũng không phải không thu được thành quả." Tử Huyên nhẹ giọng nói, nhìn xung quanh sương trắng mông lung, "Đã biết nàng có thể điều khiển dị không gian, lần sau chiến đấu, chúng ta sẽ có phương pháp để hóa giải bí thuật này."
Sau đó, trong cái thế giới sương trắng ấy, lâm vào một khoảng thời gian yên tĩnh lâu dài.
Thái Hư Cổ Long vẫn ngồi xếp bằng, trong cơ thể hắn có một đạo kim sắc Cự Long xuất hiện, nó là một ảo ảnh, không ngừng bay lượn quanh, tiếng long ngâm vang vọng, âm thanh đi đến đâu sương trắng lại tiêu tán đến đó.
Ở bên ngoài, đại quân Thiên Đình đã xông vào, dồn dập, đứng kín bốn phía hư không, lúc này đang tìm kiếm mọi ngóc ngách của thiên địa, thần thức tỏa ra khắp nơi mà vẫn không tìm thấy bóng dáng của Diệp Thiên và những người cùng hắn.
"Hảo hảo kỳ quái." Thượng Quan Huyền Tông nhíu mày, "Không có bất kỳ dấu vết nào, thật không thể tưởng tượng nổi."
"Cô gái tóc trắng có Thần Thông, vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta."
"Với sự có mặt của Thái Hư Cổ Long, Tử Huyên, Đao Hoàng và Âu Dương Vương, chúng ta không cần lo lắng về tính mạng của họ." Thiên Tông lão tổ trầm ngâm nói.
"Phụ thân." Một tiếng kêu vọng lại từ xa, một đường ánh sáng thần hồng lao tới, cẩn thận lại gần, đó chính là Sở Linh Ngọc. Cô đến nhanh như chớp, nhưng thần sắc có chút lo lắng, như thể đã mất đi món bảo bối nào đó.
"Ngọc nhi, ngươi không ở lại Hằng Nhạc chăm sóc tốt sao, tại sao lại theo đến đây?" Thiên Tông lão tổ hỏi.
"Phụ thân đã thấy Hồng Trần chưa?" Sở Linh Ngọc trực tiếp cắt ngang lời Thiên Tông lão tổ, trong lúc nói chuyện, cô còn căng thẳng nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm điều gì.
"Hồng Trần?" Thiên Tông lão tổ nhíu mày, "Tại sao hắn không ở Hằng Nhạc?"
"Hắn đột nhiên bay mất." Sở Linh Ngọc vừa lo lắng vừa sốt ruột nói, "Ta đã một đường truy đuổi, đến nơi này nhưng vẫn không thấy bóng dáng hắn."
"Bay mất." Thiên Tông lão tổ khẽ nhíu mày nhìn Sở Linh Ngọc, "Lúc trước Thái Hư Cổ Long và Tử Huyên đã phong ấn hắn, là ngươi đã giải khai?"
"Không phải ta." Sở Linh Ngọc trả lời đơn giản rồi quay người chạy đi, tiếp tục tìm kiếm Hồng Trần.
"Chắc Hồng Trần tự mình đã xông ra." Độc Cô Ngạo nhàn nhạt nói, "Hắn có chiến lực ngang với cô gái tóc trắng, không phải là người bình thường có thể phong ấn được."
"Tuyệt đối đừng để xảy ra bất kỳ nhiễu loạn nào mới tốt." Thiên Tông lão tổ lo lắng, cảm giác hôm nay sẽ có chuyện không hay xảy ra.
Oanh!
Trong lúc hai người đang trò chuyện, từ chỗ sâu xa dường như có đồ vật gì nổ tung, hai thân ảnh chật vật rơi xuống, khi nhìn kỹ thì đó là Đao Hoàng Toại và Âu Dương Vương.
⚝ ✽ ⚝
Thấy hai người không sao, mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng không thấy Diệp Thiên, ai nấy đều nhíu mày.
"Diệp Thiên bọn họ đâu?" Đao Hoàng nhìn quanh quẩn, giờ mới chú ý đến mọi người.
"Ngươi không ở cùng một chỗ với họ sao?" Mọi người đều kinh ngạc hỏi.
"Chúng ta ở cùng một chỗ, nhưng mà..."
"Hư ảo dị không gian thật quái dị, bọn họ chắc chắn đã rơi vào một nơi khác." Âu Dương Vương cắt ngang lời Đao Hoàng, lập tức bay đi, "Đuổi theo, trên người Diệp Thiên có ấn ký của ta."
"Dị không gian là gì?" Mọi người gãi đầu, lẩm bẩm, rồi lần lượt đi theo Đao Hoàng và Âu Dương Vương.