← Quay lại trang sách

Chương 1255 Cổ lão ký ức (1)

Ầm! Oanh!

Mây mù tối tăm bao trùm, thiên địa kịch liệt rung chuyển, bốn phương chư thiên đều bị Ma Quân dùng Thần khí cầm giữ.

"Khai!"

Diệp Thiên gầm thét, Huyết Linh Thần Đao cùng Cửu Châu Thần Đồ đồng thời tế ra, Thiên cảnh thần uy hiện rõ, kết hợp cùng Hỗn Độn Thần Đỉnh, ánh sáng hùng mạnh tràn qua trời đất, mạnh mẽ chống lại sức mạnh giam cầm của chư thiên.

"Diệt!"

Thí Thiên Ma Quân chỉ vào một cái u mang, còn quấn quanh một lôi đình đen nhánh, mang theo sức mạnh diệt thế, thẳng tay bức Diệp Thiên linh hồn chân thân.

Thần sắc Diệp Thiên lạnh băng, Thần Thương kim mang bắn ra từ Thần Hải, nghiền nát cái u mang đó.

"Trấn áp!"

Cửu U Ma Quân tiến tới, một chưởng che trời, áp lực thế gian như núi lớn ập xuống, nhưng lại bị Diệp Thiên nghịch thiên đấm một quyền, ầm vang đánh xuyên qua.

"Coong!"

Phía sau, Thần Kiếm tranh minh, Ám Hắc Ma Quân lao tới, một kiếm chém vào thánh khu lưng của Diệp Thiên, mang theo kim sắc tiên huyết chói mắt. Một kiếm đó có thể xưng là phách tuyệt; dù Diệp Thiên có chiến lực mạnh mẽ, cũng suýt chút nữa bị chém trúng.

"Cút!"

Diệp Thiên lật tay một đao, đánh Ám Hắc Ma Quân lui lại.

Lôi Ma Quân xuất hiện, giây lát sau thân thể hắn đã tới nơi, một chưởng bổ ra một đầu lôi đình sóng thần, đã nứt ra trời đất.

Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, nghịch thiên xông lên, Huyết Linh Thần Đao lại xuất hiện, uy lực vô song, kết hợp Hỗn Độn đạo nghĩa với sức mạnh vô địch, một đao chém đứt thiên địa, chặn đứng cái lôi đình sóng thần, khiến Lôi Ma Quân cũng bị đẩy lùi.

"Ông!"

Sau lưng, Phong Ma Quân như một bóng ma hiện thân, tay cầm một cây chiến thương đen nhánh, một mâu quấn quanh lôi đình đen, xuyên thủng lồng ngực Diệp Thiên.

"Trả lại ngươi một quyền!"

Diệp Thiên khí huyết dâng trào, Cửu Đạo Bát Hoang quyền trong nháy mắt hợp nhất, kết hợp Hỗn Độn đạo nghĩa, dung hợp rất nhiều Thần Thông, cả huyết mạch chi lực. Một quyền đánh vào Phong Ma Quân khiến hắn bay ra ngoài, đè sập một mảnh hư thiên.

"Viêm sinh đế diệt!"

Viêm Ma Quân thi triển Thần Thông rất mạnh mẽ, tay cầm hỏa diễm Thần luân, Lăng Thiên đè xuống.

Phốc!

Thân hình Diệp Thiên lảo đảo, vừa hồi phục lại thánh khu, thì bị băng lãnh đánh mạnh, rực rỡ Thánh Huyết dâng lên, lấp lánh.

"Phá!"

Diệp Thiên giương cung, Vu Hoàng chiến mâu hóa thành thần tiễn, dung hợp đạo lý, một tiễn bắn lên trời, xuyên thủng hỏa diễm Thần luân.

Rầm rầm! Rầm rầm!

Địa Ma Quân đánh tới, trong tay áo bắn ra hai đạo Ô Quang, cẩn thận ngưng nhìn, mới thấy là hai đầu xích sắt tràn đầy Ma văn, như con rắn dài, khóa chặt thân thể Diệp Thiên.

Kẻ Ma văn xích sắt đó rất quỷ dị, không chỉ phong tỏa thần công, mà còn có sức mạnh tịch diệt. Chỉ trong nháy mắt, tinh nguyên trong người Diệp Thiên bị rút đi hơn phân nửa, ngay cả linh hồn chi lực cũng không thể thoát khỏi.

"Thật sự là tinh thuần khí huyết!"

Địa Ma Quân cười dữ tợn, hưởng thụ cảm giác đó.

"Thôn Thiên!"

Diệp Thiên quát lạnh, Thôn Thiên Ma Công vận chuyển, hắn bị Địa Ma Quân thôn phệ lực lượng, nhưng rồi lại cường thế túm trở về.

Không chỉ thu hồi lực lượng của mình, mà còn cướp đoạt không ít tinh nguyên của Địa Ma Quân.

Thôn Thiên Ma Công!

Địa Ma Quân bị đẩy lui, sắc mặt trắng bệch, cực kỳ khó coi.

Oanh! Ầm!

Trời và đất đều đang rung chuyển, Diệp Thiên và nhiều Ma Quân giao chiến, tựa như điện quang hỏa thạch.

Nhưng thật chỉ là trong giây phút ngắn ngủi đó, Thiên Ma đại quân đã hoảng sợ.

Bảy tên Chuẩn Đế của Thiên Ma vực, bảy Ma Quân liên thủ lại, nhưng vẫn bị một Chuẩn Thiên cảnh chém giết lùi lại. Lực chiến đấu như vậy đã vượt xa dự đoán của họ.

"Ông!"

Diệp Thiên trong lòng hãi hùng, hắn xoay đao, kéo theo máu me, lại tiến về phía Kình Thiên Ma Trụ.

"Để lại!"

Thí Thiên Ma Quân lạnh lùng quát, một bước xuất hiện, một kiếm chém Diệp Thiên lui lại.

"Coong!"

Khi Diệp Thiên vừa lùi lại, đột nhiên cảm thấy lưng lạnh buốt, như đao nhọn thấu xương, không chỉ thân thể, mà cả linh hồn cũng muốn vỡ ra.

Diệp Thiên thần kinh căng thẳng, đây là tuyệt sát một kiếm, với sức mạnh Hủy Thiên Diệt Thế, lực lượng của hắn không thể so sánh với Địa Ma Quân bọn họ.

Trong chớp mắt, Diệp Thiên bất ngờ bước đạp Thiên Độn, Thái Hư na di cũng cùng lúc vận chuyển.

Phốc!

Kim sắc tiên huyết văng tung tóe, Diệp Thiên vẫn chậm, một cánh tay bị chém đứt, từ hư thiên rơi xuống, bị Cửu U Ma Quân một kiếm chém diệt.

Bị một kiếm trọng thương, Diệp Thiên nhất thời phun máu.

Nếu không phải nhờ Thái Hư na di kịp thời di chuyển, một kiếm đó đã đủ để hắn mất mạng, người xuất thủ có tu vi và đạo hạnh vượt trội, còn trên cả Thiên Ma Quân, lực lượng đó thật quá cường đại.

"Chết đi!"

Ám Hắc Ma Quân xuất hiện như cơn bão, trong tay cầm một tôn ma kính, quét ra một mảnh lôi đình Ma Quang.

Diệp Thiên thân hình lảo đảo, suýt nữa rơi xuống hư thiên.

"Coong!"

Lại là một kiếm diệt thế, đột ngột xuất hiện, như từ xa xưa nào đó mà đến, khiến người ta không kịp đề phòng.

Phốc!

Lại một lần nữa, ánh huyết kim chói mắt vẩy đầy hư thiên, thân thể Diệp Thiên bị một kiếm xuyên thủng.

Đến lúc này, Diệp Thiên mới thấy rõ người xuất thủ.

Đó là một bóng hình xinh đẹp, dung nhan tuyệt thế, thần sắc như lạnh băng sương, đôi mắt thanh tịnh như một cái U Uyên không đáy, để cho người ta không dám nhìn sâu. Nàng có tư thế thần thánh như một Nữ vương.

Nàng, không cần phải nói chính là Thiên Ma Đế tọa hạ thứ Cửu Ma quân: Thiên Nữ Ma Quân.

"A A Lê!"

Diệp Thiên che lấy ngực tràn ngập tiên huyết, ngạc nhiên nhìn nàng - Đạo Quân lâm Cửu Thiên.

Thiên Nữ Ma Quân, với dung nhan tuyệt thế đó, gợi lên trong lòng Diệp Thiên một đoạn cổ lão ký ức.

Là một phàm nhân trong thôn xóm, tất cả dân làng đều bị Huyết Vu tàn sát, chỉ còn lại một cô gái yếu đuối, hồn phách co quắp bên dưới cây hoa đào, đang đợi người ca ca tòng quân, mười năm hoa tàn hoa nở cuối cùng cũng chỉ như công dã tràng.