Chương 1865 Có chút loạn (2)
Ngắm trăng coi như xong." Cơ Ngưng Sương thu con ngươi lại, "Ta còn có rất nhiều chọc cười thư, nếu không mượn ngươi mấy quyển để xem thử, chưa chừng trên thế gian vẫn có thể tìm thấy cái trạng nguyên nào đó."
"Ngươi như vậy mà tán gẫu thì không có ý nghĩa, bức ta đến nỗi phải ngạnh thượng cung a!"
"Đừng làm rộn, ngươi đánh không lại ta."
"Thật xấu hổ." Long tộc Thần Tử đứng thẳng, kéo đầu xuống, hung hăng xoa mi tâm.
"Long Kiếp, ngươi vậy mà không nhìn ta, ta dáng dấp cũng rất đẹp mắt." Linh Tộc Thần Nữ nâng cằm lên, chớp mắt nhìn Long tộc Thần Tử, vẻ mặt như say mê.
"Có lẽ, ngươi cũng có thể rút chút thời gian mà liếc nhìn ta một cái." Vu tộc Thần Tử cũng kéo quai hàm, trừng mắt nhìn Cổ tộc Thần Nữ, "Ta có điểm nào thua kém Long Kiếp?"
"Vậy ta so với Linh Tộc Linh Tâm thì sao?" Cổ tộc Thần Nữ nâng cằm, phồng miệng nhỏ nhìn Vu tộc Thần Tử, "Ta dù nhỏ một chút, nhưng cũng thật động lòng người mà!"
"Quan hệ này có chút loạn!" Đối diện, Kỳ Vương nhìn cảnh tượng này mà ngây người, lập tức cảm thấy có phần mộng bức, "Đám Thần Tử Thần Nữ này đúng là mẹ nó sẽ chơi."
"Hắn lại có Tiên Luân nhãn." Một bên, Tửu Kiếm Tiên vẫn giữ im lặng, thoáng ngẩng đầu, ánh mắt mông lung dần tập trung vào Hư Thiên, người đang cùng Ma tộc Thần Tử đại chiến.
"Kiếm Tiên lâu như vậy mới cảm giác được tiểu tử kia có Tiên Nhãn, trong Tiên Tộc nhiều người vẫn chưa cảm nhận được." Kỳ Vương lẩm bẩm một câu, nói xong lại nhìn sang Tiên Tộc Thần Tử, hắn ngược lại vẻ mặt nhàn nhã, thần sắc đầy kiêu ngạo nhìn Hư Thiên, trong mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
Nhìn từ nơi Tiên Tộc Thần Tử, hắn lại lườm một Nhãn Ma tộc Thần Tử, Yêu tộc Thần Tử, Phượng Hoàng Thần Tử cùng Thần tộc Thần Tử bọn họ, bốn kẻ ấy đều ánh mắt hung ác, đang điên cuồng nuốt lấy thần dược chữa thương, xem ra sắp sửa cùng Diệp Thiên đại chiến tám trăm hiệp.
Đối với đám người này, Kỳ Vương cảm thấy Ma tộc Thần Tử còn dễ nhìn hơn, cái Đại Khối Đầu lại rất vô tâm vô phế, đang mang theo cái khăn lớn lau đầu cho cái cán đại hào Lang Nha bổng.
"Bại, Ma tộc Thần Tử bại." Kỳ Vương nhìn lên, trong Hư Thiên có người rơi xuống.
Nhìn kỹ lại, đó là Ma tộc Thần Tử, toàn thân Ma Quang đều đã tiêu tán, thậm chí ngay cả ma sát cũng không còn, huyết xương đầm đìa, bị đè bẹp không thấy hình người, để lại một cái hố sâu trên mặt đất.
"Ta không tin." Ma tộc Thần Tử gào thét, tóc tai bù xù, đầy mắt dữ tợn, như một ác ma, tỏa ra sự khủng khiếp.
"Vậy thì đánh đến khi ngươi tin." Diệp Thiên lao xuống, một bàn tay mạnh mẽ tác động lên mặt của Ma tộc Thần Tử, vừa dứt lời, hắn lại tấn công tiếp.
Lần này, Ma tộc Thần Tử không đứng lên nữa, vô lực nằm trong hố sâu, máu tươi không ngừng tuôn ra, một đôi Huyết Mâu gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thiên, muốn tái chiến nhưng chỉ còn hữu tâm vô lực.
"Được, lại tàn một cái." Nhìn thấy bên kia không còn động tĩnh, người quan chiến thở phào một tiếng.
"Thánh thể đã liều mạng bốn cái Thần Tử, giờ đã trở nên nửa tàn, Ma tộc Thần Tử vẫn bị bại thảm như vậy." Một người thở dài, "Hắn quá yếu, hay là Thánh thể quá mạnh?"
"Không thể phủ nhận, Thánh thể quá mạnh." Nhiều người đồng loạt hít một hơi, "Cùng giai vô địch thần thoại, thật không thể nói đơn giản như vậy, hắn có tư cách sánh vai cùng Đông Thần."
Trong tiếng nghị luận, Ma tộc Đại Thánh đã xông lên, mang theo Ma tộc Thần Tử, vốn còn muốn tìm Diệp Thiên thanh toán, nhưng Dao Trì Đại Thánh lại chĩa mũi nhọn vào họ, không cho bọn họ cơ hội ra tay.
Diệp Thiên cũng rơi xuống, một bước không đứng vững, suýt nữa ngã xuống đất, đợi ổn định lại hình, hắn phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân thất tha thất thểu, từ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Liều mạng với năm cái Thần Tử, ngay cả hắn cũng bị tàn tật, mạnh như Thánh khu cũng gần như bị bào mòn, Thánh Quang đã tiêu tán, hoàng kim khí huyết cũng khô kiệt, chỉ còn lại huyết xương đầm đìa cùng sát khí ngập trời.
Thế nhưng, có thể liên tiếp chiến bại năm cái Thần Tử còn sống sót, hắn cũng đã đủ kiêu ngạo.
Giờ phút này, không ai dám khinh thường Diệp Thiên, bất kể là lão bối Chuẩn Đế hay tu sĩ trẻ tuổi.
Ba năm giây tĩnh lặng sau đó, có những ánh mắt từ dưới nhìn về phía Tiên Tộc Thần Tử, Long tộc Thần Tử, Vu tộc Thần Tử, Cổ tộc Thần Nữ cùng Linh Tộc Thần Nữ, rất muốn biết có còn ai muốn lên đài chiến đấu, nếu lên nữa, tuy là cùng giai vô địch Thánh thể, cũng chắc chắn sẽ bại.
Nhưng mà chờ mãi, chẳng thấy ai bước ra, Tiên Tộc Thần Tử chỉ nhàn nhã uống rượu, còn như các Thần Tử Thần Nữ khác, mỗi người đều bận việc của mình, Thánh thể như vậy, ai còn có ý tốt mà lên đài, tuy là thắng cũng chẳng vẻ vang gì, ai cũng muốn giữ chút thể diện.
"Ta tới." Giữa lúc tĩnh lặng, một tiếng hét vang lên chói tai, âm thanh còn chưa dứt thì một bóng người đã lao tới chiến đài, nhìn kỹ thì đúng là Thiên Phạt Thánh Địa Thần Tử.
Không chỉ có hắn, Thương Linh Thần Tử cùng Vũ Hóa Thần Tử cũng như chim phụng vươn cánh mà nhảy ra ngoài.
Còn có cái lúc trước bị Diệp Thiên một chưởng đánh bay Nguyệt Thần Tử, cũng mang theo sát kiếm, tất cả vây quanh dưới chiến đài, từng người nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi dữ tợn, chỉ chờ Thiên Phạt Thần Tử đánh xong, bọn họ lại lên đài thu thập Diệp Thiên, với bộ dáng không thể để Diệp Thiên sống mà rời khỏi đài.