← Quay lại trang sách

Chương 1969 Đủ Tao (2)

Đợt này thao tác, con em trẻ tuổi của Khổng Tước gia nhìn không thấu, nhưng đám lão gia hỏa này lại hiểu rõ tâm tư.

Diệp Thiên cùng Tiểu Viên Hoàng sẽ lập lại chiêu cũ, lại cử động nghịch thiên đổi chỗ. Khi đó, Diệp Thiên và Kim Ô Thái tử sẽ đổi vị trí, cú đánh của Tiểu Viên Hoàng sẽ không phải vào Diệp Thiên, mà chính là Kim Ô Thái tử. Thời cơ nắm bắt rất chuẩn xác, chắc chắn sẽ trọng thương.

Thế nhưng, tưởng tượng là mỹ miều, hiện thực lại tàn khốc. Diệp Thiên động di thiên hoán địa, nhưng lại bị một cỗ thần bí lực lượng từ nội thể Kim Ô Thái tử nhẹ nhàng gỡ bỏ.

Nói trắng ra, lần này di thiên hoán địa không thành công, người phía trước vẫn là Kim Ô Thái tử, mà Diệp Thiên thì vẫn đứng tại mờ mịt hư không, vị trí của cả hai không có chút nào thay đổi.

Gương mặt Diệp Thiên đặc sắc, khóe miệng co rút, Kim Ô Thái tử lại cười dữ tợn. Đã nếm trải một lần thiệt thòi, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ bị hai lần thì quả thực là quá coi thường ta.

Mà Tiểu Viên Hoàng vẫn đang mộng tưởng, một gậy đã nện xuống, mà thấy người đứng ở đó vẫn là Diệp Thiên.

Côn đã xuất, thu lại thì đã không kịp, điều quan trọng không phải ở đây, mà là một gậy này, thật sự hung mãnh, từ trước đến giờ hắn chưa từng xuất ra sức mạnh như vậy.

Khi đám con em trẻ tuổi của Khổng Tước gia đang ở trong trạng thái mộng bức, rất nhiều lão gia hỏa lại một lần nữa che kín đôi mắt, thậm chí Thiên Thương Nguyệt cũng theo bản năng che kín đôi mắt đẹp, không nỡ nhìn xuống.

Vậy là trong khi mọi người chú ý, Diệp Thiên bay ra ngoài. Không gạt người, thật sự bay rất cao, bị Tiểu Viên Hoàng dùng một gậy bá khí bên cạnh đánh bay, trực tiếp xoay người lên tới chín tầng mây.

Tất cả mọi người mặc niệm một giây, rồi đồng loạt ngẩng đầu lên. Trong đó có cả Tiểu Viên Hoàng, tất cả đều hướng mắt nhìn Diệp Thiên bay lên, khóe miệng không ngừng co rút.

Đây đúng là trong truyền thuyết cưỡng gian không thành lại bị X sao kế hoạch tốt đẹp, không ngờ lại có bất ngờ như vậy, cú đánh kia thật sự khiến đồng đội mình bay lên trời.

Kim Ô cũng tức giận, người vẫn còn ngửa mặt lên trời nhìn Tiểu Viên Hoàng, liền bị đánh bay.

Tiểu Viên Hoàng cũng không thể so với Diệp Thiên, hắn bay cao hơn, khiến những người bên dưới ngẩng đầu lên không ngớt, đặc biệt là các con em trẻ tuổi, thật không biết hai người này đang thi đấu cái gì.

Kim Ô Thái tử nổi cơn thịnh nộ, thần mang một đạo tiếp lấy một đạo, Diệp Thiên và Tiểu Viên Hoàng vẫn chưa ra đời, ngay lập tức bị xuyên thủng thân thể, tiên huyết bắn ra như mưa, phủ đầy thiên địa.

Khi hai người xuất hiện, đã là huyết nhục phủ đầy, người xem nuốt nước miếng không ngừng.

"Ngươi mẹ nó có thể hay không tựa vào điểm phổ." Tiểu Viên Hoàng đứng dậy, mặt mũi đen như than, trách mắng một câu, nhưng không ngăn nổi một luồng máu tươi phun ra xa.

Diệp Thiên không nói, vẫn đứng tại chỗ, đầy mắt kim tinh chảy ra. Khi trước cú đánh của Tiểu Viên Hoàng thực sự không nên quá chua, đến hiện tại, cái đầu kia vẫn còn choáng váng.

"Cuối cùng một hiệp, đưa các ngươi lên đường." Từ cửu thiên thượng, tiếng gầm lạnh lẽo đã vang lên. Kim Ô Thái tử động bí pháp, ánh sáng trở nên chói lòa.

Trên cao, vô số tiên quang bay múa, kết thành một vòng Thái Dương, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mỗi một tia thần mang đều gây ra cảm giác đau nhức kịch liệt, khiến tâm thần cũng bị hỗn loạn.

Thái Dương rơi xuống, một đường nghiền nát không gian, còn chưa thực sự rơi xuống, phía dưới hoa cỏ cây cối đã khô héo, dòng suối cũng trở nên cạn kiệt.

Thiên địa đã không còn màu sắc, chỉ còn lại luân Thái Dương kia. Nó tuy chói mắt, nhưng cũng mang đến sự diệt vong, nóng bỏng nhưng cũng băng giá, như một bàn tay diệt thế.

Những trưởng lão của Khổng Tước gia không khỏi nhíu mày, tựa như nhận ra đây là loại thần thông gì, lập tức mở ra kết giới bảo vệ. Nhưng nếu tiếp tục xuống như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu đệ tử Khổng Tước gia gặp nạn.

Tiểu Viên Hoàng và Diệp Thiên đều ngước mắt lên, với tư cách là đối thủ, họ cũng sợ hãi thán phục. Kim Ô Thái tử thực sự không hổ là nhất tộc Thái tử, thủ đoạn của hắn thật sự ngoan tuyệt, khiến cho họ đều cảm thấy sợ hãi.

"Động di thiên hoán địa, cùng đổi vị trí với ngọn núi kia." Tiểu Viên Hoàng truyền âm cho Diệp Thiên, "Tên kia thần thông quá mạnh, kết hợp sức mạnh của hai chúng ta cũng chưa chắc có thể đỡ được."

"Mảnh không gian này đã bị luân Thái Dương kia trấn áp phong cấm, động di thiên hoán địa sẽ mất hiệu lực." Diệp Thiên nhàn nhạt đáp, "Đã nếm thiệt thòi, Kim Ô Thái tử chắc chắn sẽ không cho chúng ta cơ hội."

"Mẹ nó, bức lão tử chơi bạc mạng à!" Tiểu Viên Hoàng thầm mắng, nắm chặt Ô Kim thiết bổng, chuẩn bị xông lên, một nửa quyết tâm đạp nát Thái Dương.

"Vốn không muốn để người khác biết ta chính là Thánh thể, bây giờ xem ra, sợ là không thể giấu được." Diệp Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, giải phong cấm, màu hoàng kim từ khí huyết mãnh liệt phun ra, che mặt mặt nạ, cũng tức thì hóa thành tro bụi.