Chương 2118 Từng cái từng cái đến (1)
Dứt lời, hắn liền thấy Diệp Thiên kéo ra chiếc áo Hắc Bào, phủ kín toàn thân, sau đó hắn tế ra Quỷ Minh mặt nạ, che kín khuôn mặt.
Cả đoạn đường không nói gì, hắn bước ra khỏi Thiên Hư, tiến vào thế giới mới.
"Thiên thiên na! Cấm khu đúng là có người sống ra." Ngay khi Diệp Thiên vừa đặt chân xuống đất, lập tức nghe thấy tiếng kinh hô vang lên.
Đó là bên ngoài Thiên Hư, có không ít bóng người tụ tập lại, phần lớn là những kẻ chạy tới để xem chân dung tu sĩ của Thiên Hư.
Giống như ngàu xưa ở Vong Xuyên, những tu sĩ ngoại lai rất muốn chiêm ngưỡng cái gọi là "cấm khu" có danh tiếng hung hãn, vì vậy họ mới kéo nhau tới.
Thật trùng hợp, vừa lúc đó Diệp Thiên xuất hiện, khiến cho bốn phương tu sĩ đều kinh hãi mà liên tục lùi lại.
"Điều này quá làm cho người ta chấn kinh, cấm khu lại có người sống thoát ra." Tiếng kinh dị cất lên xung quanh.
"Đây có phải là cấm khu Vô thượng tồn tại không mà lại dám ra ngoài."
"Được Hắc Bào, mang theo mặt nạ, không ai thấy rõ khuôn mặt hắn cả." Các tu sĩ đã có không ít người thầm thì đoán già đoán non.
Chỉ có thể trách Diệp Thiên là người từ cấm khu đi ra, mang theo hào quang thần bí, khiến cho người khác không dám liều mạng lưu lại.
Thêm vào đó, uy áp của hắn mạnh mẽ đến nỗi lòng dạ của những Linh Chiến đều run sợ.
Diệp Thiên không quan tâm đến những lời nghị luận xung quanh, một bước lên không trung, nhanh như gió lao về một phương hướng.
Tin cấm khu có người sống sót đi ra, giống như có cánh, nhanh chóng lan truyền khắp Trung Châu.
"Cấm khu ra người thật hay giả?" Trung Châu chấn động, bất cứ ai nghe được tin này cũng đều cảm thấy hoang mang.
Đó là Thiên Hư, nơi có danh tiếng hung ác, vào được nhưng khó ra, là cấm khu thập tử vô sinh, chính là cơn ác mộng của tu sĩ.
"Năm đó Đông Hoa thất tử xông vào, gần như toàn quân bị diệt, truyền thuyết kia đến nay vẫn làm người ta lạnh sống lưng."
"Vô tận tuế nguyệt, chưa từng có người nào chủ động đi ra từ cấm khu, chẳng lẽ đây là một dấu hiệu đáng sợ?"
Giữa đêm tĩnh mịch, không khí trở nên không yên ả, sự lo lắng bao trùm, khiến cho mọi người không ngủ được.
Dưới chân núi Chư Thiên, Diệp Thiên dừng bước, như một pho tượng khắc bằng đá, đứng yên bất động giữa cơn gió bão táp.
Dù đã qua chín ngày, nhưng nơi này vẫn còn ngập tràn huyết vụ, tiếng gào thét vang vọng trong gió, mang theo sự thê lương.
Hình ảnh những người chuyển thế đã chết thảm thương như còn hiển hiện trước mắt, từng đoá hoa huyết đua nhau nở ra, như những mũi dao nhọn cứa vào lòng hắn.
Trong mắt Diệp Thiên ánh nước mắt, ánh nhìn mơ hồ nhưng sắc bén.
Trong mông lung, hắn như thấy được Hằng Nhạc chân nhân cùng những người khác, trước khi ra đi đã vẫy tay chào tạm biệt hắn với nụ cười.
Họ ra đi, chẳng phải về cố hương, mà về hoàng tuyền.
"Đường xa bình yên." Diệp Thiên lấy ra Tửu Hồ, rắc xuống mặt đất, giọng nói khàn khàn mang theo sự tang thương.
Hắn cũng ra đi, chậm rãi biến mất trong đêm tối.
Lần đầu sau một thời gian dài, hắn xuất hiện tại Côn Lôn cổ thành.
So với ban ngày, đêm ở Côn Lôn cổ thành càng phồn hoa.
Tiếng nghị luận khắp nơi không thiếu, đặc biệt những câu chuyện lan truyền từ các quán trà, rượu, khi có người địa phương thì lại có tin đồn.
Họ bàn tán, những chuyện xảy ra trong những ngày gần đây: Chư Thiên sơn huyết kiếp, Hoang Cổ Thánh Thể bị diệt…
Diệp Thiên đi nhẹ nhàng, khi đi qua nơi từng là tổ chức Côn Lôn yến tửu lâu, hắn không quên nghiêng đầu nhìn qua, những thiên kiêu mà hắn đã diệt không ít.
Hắn nhắm mắt lại, bước vào một lối đi, tìm thấy một gian tiệm tạp hóa nhỏ.
Đây là chỗ của Tình Báo Các, chuyên mua bán thông tin.
Chủ tiệm là một thanh niên mắt mũi sáng sủa, tu vi ở cấp Chuẩn Thánh, hiện đang ngồi bên cạnh đọc cổ thư.
Thấy Diệp Thiên đến, hắn lập tức buông xuống sách cổ, cười rất hòa nhã, "Đạo hữu cần gì?"
"Chín ngày trước, ngươi có biết sự việc dưới núi Chư Thiên không?" Diệp Thiên bình thản hỏi, âm thanh khàn khàn như có vẻ hằn học.
"Tất nhiên là biết." Thanh niên không khỏi mỉm cười.
"Ta muốn biết danh tính, thân phận, thế lực và gia tộc của những người sát Thánh Thể." Giọng nói của Diệp Thiên mang theo uy nghiêm.
Nghe vậy, thanh niên nhướn mày, vô thức quan sát Diệp Thiên, thầm nghĩ: "Người này muốn làm gì vậy?"
"Lão phu bận rộn nhiều việc, nhanh lên." Diệp Thiên hừ lạnh.
"Đạo hữu xin chờ một chút." Thanh niên ngượng ngùng cười một tiếng, rồi vội vàng đi vào trong, lấy những thông tin cần thiết.
Hắn làm việc rất nhanh, chỉ mất hai ba phút đã mang ra một túi trữ vật.
"15 triệu Nguyên thạch, cửa hàng này không trả giá."
Diệp Thiên không nói gì, chỉ phất tay một cái, túi đựng đồ bay ra, sau đó đưa tay lấy những thông tin trong tay thanh niên.
Hắn vội vã rời đi, vừa đi vừa nhanh chóng.
Sau lưng, thanh niên thanh tú hai mắt hơi mở to, vô thức lau mồ hôi lạnh, "Người này, uy áp thật sự rất mạnh."
Diệp Thiên đã lấy được túi trữ vật, bên trong là từng mảnh ngọc giản, mỗi mảnh đều được phong ấn thông tin.
Hắn trực tiếp nghiền nát, ghi giữ thông tin vào Thần Hải.
Tình Báo Các luôn được biết đến với độ chính xác cao.
Ngày hôm đó, những tu sĩ vây giết hắn lên tới gần vạn người.
Trong những thông tin này, có ghi rõ về từng người, bao gồm danh tính, tu vi và thế lực.
Tất nhiên, cũng có những người mà hắn đã hạ gục, như Ma tộc Thần Tử và Thần tộc Thần Tử.
Có thể nói là một mất mát lớn với hai tộc Ma và Thần, bởi khi họ biết được bản thân Thái tử đã bị diệt, chắc chắn sẽ tạo nên một cuộc truy nã lớn, một cuộc chiến khốc liệt.
"Đừng vội, từng cái từng cái đến." Lời nói của Diệp Thiên lạnh lẽo như băng thấu xương, Thần Hải trong lòng phảng phất hiện ra nhiều hình ảnh: Phượng Tiên Nhi, Tiên Tộc Thần Tử, Tịch Diệt Thần Thể, Táng Thiên Thần Tử, Thiên Tàn, còn có cả đạo nhân chí dương.
Khi đang nói chuyện, hắn im lặng quay người tiến vào một thanh lâu, nơi mà những người đã từng vây giết hắn tụ tập.
"Ôi, đại gia sao mới đến đây!" Vừa bước vào, hắn đã gặp một tú bà của thanh lâu, vội vàng lao tới, cười nịnh nọt, a dua nịnh hót.
Diệp Thiên không đáp lời, một bước đạp lên lầu ba, rất nhanh đã tìm được một nhã gian, rồi đá mạnh vào cửa.