Chương 2335 Bá Thể (1)
Bên ngoài Quỷ thành, không khí rất náo nhiệt, người qua lại như mắc cửi.
Bên trong Quỷ thành, bóng người thưa thớt, cũng chỉ lác đác đi ra ngoài xem kịch.
Một tôn Minh Tướng bị đánh cho tàn phế, sự việc nghe thật mới lạ, mọi người đều chạy đến xem xét, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Diệp Thiên mang theo túi trữ vật, một đường trở về Tiểu Viên.
Tâm tình của hắn thật sự không tệ, sau khi đánh xong khung còn thu được bảo bối, giả như có người gây chuyện với hắn, hắn cũng không để tâm mà lại tiếp tục ra tay.
Dù cho Diêm La có tìm kiếm phiền phức, hắn chắc chắn cũng không sợ.
Tiểu bối giữa cuộc tranh đấu, như lão bối cũng nhất định phải nhúng tay vào, hắn quyết định đi tìm Đế Hoang tâm sự, có hậu đài, hắn không sợ.
"Không thể phủ nhận, bức tranh của ngươi vẫn có thể."
Mới vào Tiểu Viên, hắn liền nghe Quỳ Ngưu nói một câu có ý nghĩa thâm sâu, tuy là nhắm mắt Ngưng Thần, nhưng vẫn nhìn rõ ràng.
Quả thực đúng như câu nói của Huyền Hoang, người lão Thất nhà hắn, đi đâu cũng tìm chỗ náo nhiệt, Minh giới ra sao, vẫn không sợ.
"Điệu thấp." Diệp Thiên vừa nói một câu thấm thía, vừa lấy ra Phi Long Minh Tướng túi trữ vật, hai mắt sáng ngời.
Bảo bối của Phi Long Minh Tướng, nhìn vẫn rất đẹp mắt, có không ít Minh thạch, bí quyển, minh khí, đan dược cũng nhiều.
Túi này chứa đựng nhiều hơn cả của Quỷ Tuyền Minh Tướng.
Diệp Thiên rất hiểu ý, bổ sung hồn lực từ đan dược, từng viên từng viên bóp nát, lúc này Quỳ Ngưu rất cần hồn lực.
Nếu không phải vì có Triệu Vân bên cạnh, hắn chắc chắn sẽ kéo Nguyên Thần của Phi Long Minh Tướng ra, luyện thành Nguyên Thần chi lực cho Quỳ Ngưu dùng.
"Lão Thất, Đế Hoang thật sự ở Minh giới à?" Quỳ Ngưu hỏi.
"Còn gì phải giả vờ?" Diệp Thiên cười trả lời, không ngừng cung cấp hồn lực, "Thế giới này thật lớn, chẳng thiếu điều lạ."
"Chờ khi nào có thời gian rảnh, dẫn ta đi gặp Đế Hoang thôi!" Quỳ Ngưu nhếch miệng cười, "Đơn độc không có Đế nhân đáng sợ à!"
"Trước đã ngưng ra Nguyên Thần rồi hãy nói." Diệp Thiên thu Thần Thông lại, "Sau này ở Chư Thiên vạn vực, chúng ta còn nhiều thời gian gặp mặt."
"Cảm giác này tốt." Quỳ Ngưu cười càng vui vẻ hơn, đã tiên đoán ra một hình ảnh: Đế Hoang sẽ từ từ đánh bại Hồng Hoang đại tộc.
Chư Thiên cũng không phải không người, không đến thì đỡ, mà đến thì lại là cái thứ mà các ngươi không dám chọc, trâu bò không ai dám làm Ngũ Đế.
Nghĩ tới nghĩ lui, Quỳ Ngưu kiềm chế được kích động trong lòng, một lần nữa lâm vào giấc ngủ say, việc quan trọng nhất hiện tại chính là Ngưng Thần.
Diệp Thiên tạo ra kết giới, bao phủ toàn bộ Tiểu Viên.
Sau đó, hắn ngồi thiền dưới gốc cây già, tĩnh tâm lĩnh ngộ Thần Tàng, Hoang Cổ Thánh Thể thiên phú thần thông, nhất định sẽ bá đạo.
Thần Tàng của Đế Hoang, chiếm đoạt Thiên Tạo Hóa, mỗi một loại ý cảnh đều phác họa ra những hình ảnh hùng vĩ, kỳ diệu và huyền bí.
Thần Tàng, tựa như một ngọn đại sơn, lại như một đại dương mênh mông, còn hắn giống như một hạt cát dưới chân núi, tựa như giọt nước trong biển cả.
Hắn chỉ có thể nhìn thấy một góc của băng sơn, để mở ra toàn bộ Thần Tàng, còn cần vô tận tuế nguyệt để lĩnh ngộ.
Tiểu Viên lâm vào yên tĩnh, chỉ có âm phong thổi qua.
Ngoài kia, Phi Long Minh Tướng đã được người mang về.
Những người ra ngoài xem trò vui cũng từng nhóm từng nhóm trở về, mỗi người đều không ngớt thở dài, đều chưa thỏa mãn.
"Quyết định kia, không thể cho hắn vào đánh cược nữa." Một nhóm người làm chủ cược bàn bảo nhau.
"Ta chỉ xem thôi, nếu như Liên Phi Long Minh Tướng cũng bị đánh bại, hắn vào, liệu chúng ta có thể ngăn cản nổi không?"
"Điều này đúng." Những người làm chủ cược bàn tranh luận, vuốt vuốt râu.
Trận chiến hôm nay nhìn như đã thấy được sức mạnh của Diệp Thiên, cược bàn không thể tiếp tục mở, nếu mở sẽ phá sản.
"Thật sự là ngoài ý muốn." Quỷ Nhai một bên, Mạnh Bà chống quải trượng đi tới, cảm thấy kinh ngạc nhất lại chính là nàng.
Từ ngày đó ở Nại Hà Kiều, thời gian trôi qua mới có bao lâu, một hồn phách không chỉ Ngưng ra Nguyên Thần, mà còn trưởng thành đến mức đáng sợ như vậy, ngay cả Phi Long Minh Tướng cũng bị đánh bại.
"Minh giới đúng là có nhiều yêu nghiệt." Mạnh Bà thở dài lắc đầu, đối với Diệp Thiên hại nàng ném Thần vị cũng không còn để tâm.
Bước tới, nàng không khỏi dừng chân, lẳng lặng nhìn một bức tường, trên tường treo một bức chân dung của một nữ tử, chính là Sở Linh.
Nàng là đời trước Nại Hà Kiều Thần, còn Sở Linh lại là đời này của Nại Hà Kiều Thần, nhìn thấy cảnh ấy, không khỏi cảm thấy xúc động.
Nghĩ lại, bên ngoài cũng rất tốt, không cần phải đứng ở đó Nại Hà Kiều, cũng không cần đút người uống cái vong tình canh.
Sống lâu, nhìn nhiều hơn, nàng từ lâu đã chán ghét, ghét bỏ kiếp người đầu thai, những người phải uống Mạnh Bà Thang và rơi lệ.
Vong tình canh, chính là dùng những giọt lệ đó mà ngao thành, mỗi một giọt đều chứa đựng ký ức, đến đi lặp lại.
Nàng tâm cảnh, ở đây một cái chớp mắt thăng hoa, lại hành tẩu bên trong tiến giai, lên cấp thánh nhân tu vi, một bước vượt lên Chuẩn Thánh Vương.
Trên đường gặp gỡ mọi người đều có ánh mắt há hốc, thần sắc cực kỳ kinh ngạc, đi đường đều có thể tăng cấp, sao chúng ta lại không có cái hạnh phúc này?
Mạnh Bà hiền hòa cười một tiếng, xem như hiểu được vì nhân quả.