Chương 2707 Mỹ Kiều Thê (2)
Có chút muốn cười." Nhất chúng Đế Tử nhìn về phía trước, tay nâng cằm lên, đôi mắt tròn trịa chú ý quan sát, "Hồng Hoang Đế Tử đến, cũng chưa hẳn đã là đối thủ của Dao Trì, mà chỉ là một Thái tử muốn tìm cho mình chút cảm giác tồn tại."
"Thực làm tốt lắm." Quỳ Ngưu cùng Tiểu Viên Hoàng khập khiễng trở về, dắt cuống họng gào lớn.
"Đủ nóng bỏng." Hồng Hoang Thái tử cũng nhìn với ánh mắt xán lạn về phía Cơ Ngưng Sương, trong mắt hiện lên sự dâm tà.
Ở một phương diện khác, Quỷ Khuê không ngừng liếm láp đầu lưỡi đỏ thắm, nhìn về phía Cơ Ngưng Sương với ánh mắt tràn đầy dục vọng.
Hắn tuy đang cười, nhưng biểu cảm của hắn, nhìn vào đâu cũng thấy dữ tợn. Cánh tay bị xé nát ấy đang hồi phục với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
"Còn dám lại gần, lần sau chính là đầu lâu của ngươi." Cơ Ngưng Sương thản nhiên nói, giọng điệu thanh lãnh nhưng uy nghiêm. Đôi mắt đẹp của nàng ẩn chứa sát khí, lạnh lẽo và cô đơn.
"Đông Thần Dao Trì, Đông Hoang đệ nhất mỹ nữ, quả thật danh bất hư truyền." Quỷ Yến Tử cười với hàm răng nanh lấp ló ánh ác độc, "Không biết có thể thương lượng với Diệp Thiên để đưa mỹ kiều thê này cho bản vương, miễn cho nỗi khổ tương tư."
"Quỷ Yến Tử, đừng nói thẳng như vậy, nếu không người khác sẽ nghĩ rằng ta thuộc Hồng Hoang đại tộc đến đây để quấy rối." Kỳ Thái tử cười một tiếng, tư thái rất nhàn nhã.
"Thích cái đẹp, ai cũng có, nói chi đến một tuyệt thế giai nhân như vậy." Quỷ Yến Tử cười càng mỉa mai, trong mắt hiện lên sắc dục không chút che giấu.
"Quỷ Yến Tử thật rảnh rỗi! Còn chạy xa tới đây để trêu chọc ta nàng dâu." Giọng nói mơ hồ vang vọng khắp Cửu Thiên, chưa dứt câu đã thấy một vệt kim quang xuất hiện, đó chính là Diệp Thiên.
Diệp Thiên đến, bá khí ngất trời, vốn dĩ đang đi thăm hỏi, nửa đường nghe tin Hồng Hoang đến, liền chạy về.
"Đợi ngươi rất lâu." Quỷ Yến Tử cười một cách âm hiểm, "Bản vương cứ tưởng ngươi sẽ trở thành một thế rụt đầu Ô Quy."
"Lão tử đời trước tạo cái gì nghiệp chướng, mới sinh ra ngươi cái bại gia đồ chơi." Diệp Thiên không hài lòng gật đầu, "Đừng gọi ta là cha, không có đứa con trai nào như ngươi."
"Không biết sau trận chiến này, ngươi còn có thể nói nhanh mồm nhanh miệng như vậy nữa hay không." Quỷ Yến Tử cười với vẻ đầy tính toán, nhưng vẫn không tỏ ra tức giận. Dứt lời, hắn lập tức biến mất, hiện thân sau lưng Diệp Thiên, một chưởng đao chém về phía đầu của hắn.
Diệp Thiên cười lạnh, thân pháp nhanh chóng, một bước né tránh, tay lật lại chưởng, nặng như núi, che hướng Quỷ Yến Tử.
Quỷ Yến Tử khẽ nhún người, tránh thoát Diệp Thiên chưởng ấn. Hắn khai mở đệ tam mắt, một đạo tử kim lôi điện phóng ra, công kích trực tiếp vào Nguyên Thần của Diệp Thiên.
Một cú đánh này mặc dù mạnh mẽ, nhưng lại bị Diệp Thiên dùng một chưởng hóa giải. Chín đạo Thần Thương hợp nhất, khiến cho Quỷ Yến Tử thổ tê kê sở.
Lần này, Quỷ Yến Tử chậm một nhịp, khiến cho chín đạo hợp nhất Thần Thương vô cùng đau đớn.
Dù vậy, Nguyên Thần của hắn vẫn rất mạnh mẽ, bên trong chín đạo Thần Thương, vẫn giữ được sức mạnh như rồng như hổ, dữ dội mà công kích bằng những đạo pháp bất thế.
Đại chiến diễn ra, âm thanh ầm ầm chấn động khắp nơi, lực lượng quá lớn đã thu hút sự chú ý của Dao Trì trưởng lão, khiến họ vội vàng tế ra phòng hộ kết giới.
Thế nhưng, ở đây không phải là chiến trường chính, mà là bên phía Cơ Ngưng Sương, nơi mà Diệp Thiên đang ôm Tiểu Diệp Phàm, đang gọt một quả đào cho tiểu gia hỏa.
Đúng vậy, đó chính là Diệp Thiên, để nói chính xác hơn, là Diệp Thiên bản tôn, còn Quỷ Yến Tử thì chỉ là một hình bóng do Thánh Chiến pháp thân tạo ra.
"Cái này thao tác." Xích Dương Tử không khỏi thở dài lắc đầu, giờ đây đám trẻ con giao chiến cũng không cần tự thân ra tay.
"Thánh Chiến pháp thân cùng bản tôn đồng cấp, chiến lực cũng ngang nhau, có thể trụ vững pháp thân, ai dám cho rằng bản tôn yếu hơn." Lão tẩu Chuẩn Đế thăm dò nói, "Diệp Thiên tiểu tử này, khiến ta rất an ủi."
"Cũng thật kỳ lạ, khai Huyết Kế hạn giới mà còn không đánh lại Diệp Thiên, đám Thái tử này từ đâu mà tự tin đến vậy." Nhiều lão bối vuốt râu suy nghĩ, không khỏi cảm thấy suy nghĩ của mình không được thông suốt.
"Có ý tứ." Bọn Thái tử Hồng Hoang đều cười vui vẻ, rất hứng thú với Thánh Chiến pháp thân của Diệp Thiên, hoặc nói chính xác, họ cực kỳ tò mò về Thánh thể Thần Tàng.
"Hỗn đản, hỗn đản." Quỷ Yến Tử rống lên tức giận, giờ mới nhận ra mình đang đấu với Diệp Thiên pháp thân, điều này khiến hắn cảm thấy bị coi thường: Ngươi chỉ xứng đánh với pháp thân mà thôi.
"Mắng đi, cứ mắng đi." Thánh Chiến pháp thân mạnh mẽ và hung hãn, một đường áp chế Quỷ Yến Tử, khiến cho hắn không thể ngẩng đầu lên nổi.
"Đến, nhi tử, ăn." Từ chỗ ngồi, Diệp Thiên đưa cho Tiểu Diệp Phàm một miếng gọt xong quả đào.
Tiểu gia hỏa nhảy cẫng lên, ăn rất ngon, có cha ở đây, không còn e ngại, cười khanh khách không ngừng.
"Lão Thất, ta đều quen như vậy, ta cũng muốn đùa giỡn vợ ngươi." Quỳ Ngưu xoa xoa tay, mỉm cười không ngừng.
"Nhi tử, tối nay ăn thịt bò." Diệp Thiên không phản ứng lại Quỳ Ngưu, chỉ không ngừng xoa đầu Diệp Phàm.
"Đệ muội, cái này cần quản quản, tiểu hài ăn nhiều thịt sẽ không tiêu hóa." Quỳ Ngưu nói, Ma Lưu đổi chỗ ngồi, cảm thấy trên người có chỗ nào đó đặc biệt không tự nhiên.
"Ngươi nha, lại mẹ nó miệng tiện, một cước là đạp chết ngươi." Diệp Thiên liếc qua Quỳ Ngưu cùng Tiểu Viên Hoàng, hai gã này thật khó mà tin cậy được.
"Diệp Thiên, đi theo ta." Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến, chính là Tiên Mẫu, nàng đã đứng dậy rời đi.
Nàng đứng dậy, còn có Nhân Vương, theo Tiên Mẫu đi vào chỗ sâu, rất hiển nhiên, là muốn đi xem Nữ Thánh thể.
Diệp Thiên liếc nhìn chiến đài, cũng phủi mông đứng dậy, so với trận chiến, hắn càng tò mò về lai lịch của Nữ Thánh thể.