Chương 3528 Mau trở về Đại Sở (1)
Oanh! Ầm! Oanh!
Chư Thiên vạn vực như những tia chớp Lôi Minh, ầm ầm vang dội, Hồng Hoang khai chiến, Chư Thiên phản kháng, chiến hỏa bùng cháy khắp cả hạo hãn tinh không. Mỗi một phiến Tinh Vực, mỗi một khỏa tinh thần đều đang diễn ra đại chiến, bao quát vạn vực, từng khỏa tinh thần nổ tung, bóng người biến thành huyết vụ, đao thương kiếm kích vỡ tan, chân cụt tay đứt, cùng với lửa chiến kỳ bay lượn khắp vũ trụ.
Chư Thiên một đường tan tác, không thể chống cự trước sự công phá của Hồng Hoang, đầy tinh không đều là Chư Thiên người bị truy sát. Không phải bọn họ không đủ mạnh, mà vì chiến trường Hồng Hoang quá lớn, tuyệt đối áp chế chiến lực.
So với cảnh tượng bên ngoài, tại viên tĩnh mịch của Diệp Thiên có phần yên tĩnh hơn.
Tới đêm khuya, hắn mới từ bụi không gian đi ra, thương thế đã khôi phục, hoàng kim khí huyết bàng bạc.
Dưới ánh trăng, hắn khoác một kiện Hắc Bào, dùng Chu Thiên che thời cơ, trộm cách ra cổ tinh. Hắn có thể cảm nhận được những mãnh liệt huyết vụ từ sâu trong tinh không bay tới, che giấu những tinh huyết sáng chói. Tiếng la hét, kêu gào, tiếng gầm gừ cùng tiếng kêu thảm thiết bên tai không dứt, rung động tâm linh, không phải như chuông tang, mà là một khúc táng ca tiễn đưa linh hồn Chư Thiên.
Coong!
Diệp Thiên rút ra một thanh Chuẩn Đế kiếm, gia trì Đạo Kiếm, tiến thẳng tới gần nhất Tinh Vực, nơi đó có đại chiến, lại có sự giao động không nhỏ, có Tịch Diệt vầng sáng lan tỏa tứ phương.
Khi hắn tới nơi thì chứng kiến một màn thê thảm: Tinh Vực tràn ngập thi cốt, có người Hồng Hoang, cũng có người Chư Thiên. Trong số Chư Thiên, có Huyền Hoang, có Đại Sở, cũng có U Minh, tinh không bị máu tươi nhuộm đỏ, đẫm máu, như một mảnh Tu La tràng.
Đại chiến vẫn đang tiếp diễn, có hơn ngàn Hồng Hoang cường giả đang vây giết một vị Chư Thiên tu sĩ. Hoặc nói, trong số những người bị vây giết, chỉ còn lại một mình hắn, đang đau khổ chèo chống, nhiều lần muốn phá vây nhưng đều bị Hồng Hoang cường giả chặn lại.
"Cửu Tiêu chân nhân." Từ xa, Diệp Thiên nhận ra người bị vây giết, không ai khác chính là Đế Cửu Tiên, vị Chuẩn Đế trẻ tuổi nhất của Chư Thiên. Thực tế mà nói, đây chỉ là trên danh nghĩa, bởi vì truyền thuyết của hắn đã sớm bị Hồng Trần đánh vỡ; Hồng Trần cái kia dị loại, sau khi Luân Hồi chuyển thế, chỉ trong vòng hai trăm tuổi đã trở thành Chuẩn Đế.
Thời khắc này, Cửu Tiêu chân nhân đang ở trong tình trạng rất thê thảm, người mặc áo giáp đã bị tàn phá không thể chịu nổi, nhuộm đầy tiên huyết, toàn thân vết thương chằng chịt, nhiều chỗ huyết xương lộ ra ngoài, hắn gần như đã trở thành một máu nhân, đang kiệt sức chống cự, đội hình đối phương quá lớn, nhiều lần suýt bị tiêu diệt.
Giết!
Diệp Thiên gầm nhẹ, phát ra từ linh hồn, quét sạch thao thiên sát khí, đánh vào đám người Hồng Hoang.
"Ngươi là Diệp Thiên..." Một Hồng Hoang Đại Thánh bỗng nhiên biến sắc.
Phốc!
Diệp Thiên nâng kiếm lên, một kiếm chém đầu lâu, cùng với hắn Nguyên Thần đồng thời tuyệt sát.
"Cầu viện." Thấy là Diệp Thiên, một Hồng Hoang Chuẩn Đế hét lên, nhưng khi hắn cầu viện thì Diệp Thiên đã đánh tới, câu cầu viện đó như chỉ là châm chọc mà thôi. Hơn ngàn Hồng Hoang cường giả, có ba tôn Chuẩn Đế Cảnh, cộng thêm trên trăm Hồng Hoang Đại Thánh, Thánh Vương cảnh cũng không ít, mà lại vẫn cầu viện trước một người nho nhỏ Đại Thánh.
Khi suy nghĩ kĩ, Diệp Thiên chính là Hoang Cổ Thánh Thể, tu vi đã lên tới Đại Thánh, còn là đỉnh phong Đại Thánh. Chiến lực của hắn cực kỳ cường đại, đỉnh phong Chuẩn Đế cũng không chắc bắt được hắn. Trước đây hắn có thể chinh phục hơn bốn trăm tộc Hoàng cùng sáu tôn cực đạo Đế khí, đủ để thấy hắn đáng sợ tới mức nào.
"Nợ máu phải trả bằng máu." Diệp Thiên hừ lạnh, không lùi mà tiến tới, công kích trực tiếp tôn Hồng Hoang Chuẩn Đế, một kiếm chém ra một đường tiên hà rực rỡ, rạch ra tinh khung, đánh cho Hồng Hoang Chuẩn Đế bay ra.
"Trấn áp." Tám tôn Hồng Hoang Chuẩn Đế giết tới, mỗi người lập ấn, làm Phong Cấm Đại Trận.
Rống!
Một tiếng long ngâm vang lên, Bát Bộ Thiên Long bỗng xuất hiện, tám cái Thần Long Bãi Vĩ tuyệt đối vô song.
Phốc! Phốc! Phốc!
Tám tôn Hồng Hoang Đại Thánh bị vây khốn, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị vung ra, nhục thân nổ diệt, Nguyên Thần sụp đổ, trực tiếp bị chết tại chỗ, tiếng kêu thảm thiết cũng ngừng lại.
Hùng hãn như vậy, khiến cho cường giả Hồng Hoang đều kinh hãi lùi lại.
Người Hồng Hoang Đại Thánh và Chuẩn Đế còn có chút bình tĩnh, nhưng sắc mặt của Thánh Vương cùng Thánh Nhân đã trắng bệch, tay cầm kiếm cũng run rẩy. Những con ngươi đẫm máu của họ tràn đầy sự sợ hãi.
Sự khiếp đảm đó đến từ nơi sâu thẳm trong linh hồn.
Trong mắt bọn họ, Diệp Thiên không chỉ là một người, mà là một vị thần, một sát thần lạnh lùng.
So với Hồng Hoang cường giả, Cửu Tiêu chân nhân lại lộ ra vẻ mệt mỏi, hắn cảm thấy vui mừng khi được cứu, bị đuổi giết trên đường, từng người bạn cũ đều đã tan xác trong tinh không, hài cốt không còn, cái chết quá thảm thương. Nếu không có Diệp Thiên xuất hiện, hắn cũng khó lòng thoát khỏi bị tiêu diệt.
Phốc!
Những vui mừng của Cửu Tiêu chân nhân chỉ vừa thoáng qua, thì máu tươi lại bắn tung toé.
Khi cả hai bên chạm mặt, một cái đầu lâu lăn xuống tinh không, chính là một tôn Hồng Hoang Chuẩn Đế, trước đó đã bị Diệp Thiên chém trúng. Trên thân hắn khắc một đạo Luân Hồi Ấn Ký, giờ đây bị một kiếm bổ trúng đầu, Diệp Thiên dùng chính là Phi Lôi Thần.
"Cứu ta." Hồng Hoang Chuẩn Đế kêu gào, Nguyên Thần chạy trốn khỏi nhục thân.
"Đi đâu." Diệp Thiên hừ lạnh, một bước đuổi kịp, gia trì chín đạo Thần Thương trên kiếm, một kiếm Tịch Diệt, chém tan Hồng Hoang Chuẩn Đế Nguyên Thần, để hắn hôi phi yên diệt.
"Lui." Một vị Hồng Hoang Chuẩn Đế khác kêu lên, lập tức hạ lệnh rút lui. Diệp Thiên là một yêu nghiệt, muốn cùng hắn đấu sức, ít nhất cũng phải là bát trọng thiên Chuẩn Đế. Rõ ràng, hắn không có đủ tư cách, ở đây bất kỳ ai cũng không có tư cách đó. Hơn ngàn cường giả cũng không đủ để hắn giết, chỉ có Diệp Thiên kiểu này, trừ phi là một đỉnh phong Chuẩn Đế, nếu không ai cũng phải chết.
"Tiền bối, mau trở về Đại Sở." Diệp Thiên để lại một câu, rồi tiếp tục đuổi theo những Hồng Hoang người.
Cửu Tiêu chân nhân muốn giúp chiến, nhưng không thể bước ra một bước, đứng cũng không vững, khí huyết và tinh thần đều sa sút, pháp lực khô kiệt. Tuy hắn có sức đánh một trận, nhưng thực chất đã không còn sức lực.
⚝ ✽ ⚝
Theo một tiếng thở dài, hắn phất tay mở Vực môn, trong tình trạng gần chết như vậy, đuổi theo chỉ là vướng víu. Hắn muốn làm chính là mau chóng quay trở lại Đại Sở để chữa thương, đối phó với sự công phá mạnh mẽ hơn của Hồng Hoang, U Minh đã bị phá, tiếp theo chính là Đại Sở Chư Thiên Môn.
Phốc! Phốc! Phốc!
Tinh không bên kia, máu chảy như mưa, những Hồng Hoang người bỏ chạy với tốc độ mà Diệp Thiên bình thường sẽ không thể đuổi kịp, nhưng cũng đã chết tươi. Dưới Chuẩn Đế, ai có thể cản đường.
"Cầu viện, cầu viện." Tôn Hồng Hoang Chuẩn Đế một đường đều đang kêu gào, chỉ lo chạy trốn, không dám trở lại đối mặt với Diệp Thiên.
Ngay cả hắn cũng như vậy, huống chi những người Hồng Hoang khác, tất cả đều lo trốn chạy, không chút nào ham chiến.
Diệp Thiên không hề buông tha, ánh mắt lạnh lẽo quét về bốn phía, trong tay sát kiếm đã đổi sang Tiên Hỏa thần cung cùng Lôi Đình thần tiễn. Một đường truy sát, một đường bắn ra, mỗi một mũi tên phóng ra đều có một tôn Hồng Hoang cường giả bạo diệt, mà những lời đồn truyền đi liên tục đều nói về hắn.
So với toàn trường đại chiến, sự xuất hiện của hắn là vẻ đẹp nhất, giữa lúc lưu lạc bên ngoài Chư Thiên tu sĩ, ai không bị truy sát, nhưng hắn thì không giống, một mình đuổi theo hơn nghìn người chạy.
Oanh! Ầm ầm!
Bốn phương tinh không chấn động, những Hồng Hoang cường giả nghe thấy lời kêu cứu, nhao nhao tụ lại. Nghe chính là Diệp Thiên, họ càng thêm phấn khởi. Không chỉ vậy, còn có nhiều Hồng Hoang người khác vây tới, trong số đó không thiếu những đỉnh phong Chuẩn Đế, cũng cảm nhận được khí tức Hồng Hoang, tựa như biển cả cuộn trào, từng tia từng sợi khí u ám như núi, nghiền ép hạo huyền tinh không.