← Quay lại trang sách

Chương 4022 Không có thần côn (2)

Đâu chỉ hắn không tin, mà những Chuẩn Đế Luyện Đan sư khác cũng đều kinh hãi (kinh ngạc).

Phốc! Phốc! Phốc!

Phía sau hình tượng, thật sự là huyết tinh, Diệp Thiên bá đạo vô song, một tay vung côn, mỗi một côn rơi xuống đều khiến một tôn Chuẩn Đế nhục thân bị đánh diệt. Hắn có thân pháp dị thường như U Linh, không một ai có thể bắt được chân thân của hắn.

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, mảnh Thương Hải này bị nhuộm đỏ.

Khi tiếng kêu thảm thiết yên lặng, mười mấy tôn Chuẩn Đế Luyện Đan sư không ngoại lệ, chỉ còn lại Nguyên Thần, bị cấm giữa không trung, lơ lửng không cố định, từng cái sắc mặt trắng bệch, sợ hãi, biểu lộ không thể nghi ngờ trước sự đáng sợ của Diệp Thiên, họ đã bị chấn kinh đến tận cùng.

"Ta chính là Đan Thần điện người, ngươi dám diệt ta."

Không biết là sợ hãi hay phẫn nộ, nhóm Luyện Đan sư đều cuồng loạn gầm thét, nhưng họ không ngốc, đều biết mình cần phải tìm đường lui.

Tuy nhiên, điều đó có vẻ như không có tác dụng gì.

Diệp Thiên đã phất tay, sử dụng thâu thiên chi thuật để chiếm lấy mọi bảo vật của họ, lại cường thế tước đoạt tất cả Chân Hỏa, nhằm hợp nhất thành một đóa tử sắc Tiên Hỏa. Ai có bảo bối, hắn sẽ không bỏ qua, càng nhiều càng tốt.

Ngay cả chúng Luyện Đan sư có Nguyên Thần cũng không thể thoát khỏi ách nạn, bị Thôn Thiên Ma Công hóa đi thần trí, toàn bộ Nguyên Thần chi lực đều bị Diệp Thiên hấp thụ.

Lần này, thiên địa yên tĩnh, mười mấy tôn Chuẩn Đế, vốn là Đan Thần điện Luyện Đan sư, lẽ ra phải là một trận vây giết hoàn mỹ, lại gặp biến cố, cùng nhau bước lên Hoàng Tuyền Lộ. Giờ phút này, hơn phân nửa bọn họ vô cùng phiền muộn về việc phải chịu số phận diệt vong.

Nguyên Thần của bọn họ bị Diệp Thiên nuốt gọn, hắn sử dụng tử sắc Tiên Hỏa Hóa Thần cung, lại dùng Đế Uẩn hóa thần tiễn, bắn ra một mũi tên hướng về phía hư vô, khiến một người bị bức ra ngoài, bị một mũi tên xuyên thủng, nhục thân sụp đổ chỉ còn lại một đạo hư ảo Nguyên Thần.

Người Chuẩn Đế đó, cùng những người thuộc Đan Thần điện không cùng một phe, hắn chính là Tử Dương Tiên Quân thủ hạ. Dù hắn đã xắp xếp rất kỹ lưỡng, nhưng vẫn xem thường chiến lực và cảm giác của Diệp Thiên.

Đối với người này, Diệp Thiên không hề thương hại, hắn phất tay xóa bỏ.

"Trở về nói với gia chủ của ngươi, nếu còn dám trái ý ta, thì số phận của họ cũng sẽ giống như ngươi." Diệp Thiên thản nhiên nói.

Câu nói này, rõ ràng là để cho một người ẩn nấp trong bóng tối nghe.

Không sai, một đường đi theo hắn không chỉ có người của Đan Thần điện, Tử Dương Tiên Quân mà còn có Bích Hà Tiên Tử, họ cũng không dám xuất hiện.

Nói xong, hắn quay người biến mất.

Sau khi hắn rời đi, một người áo đen bước ra, vừa mới đứng vững đã suýt nữa ngã quỵ, không còn thấy tôn nghiêm, toàn thân run rẩy, bởi vì ngay trước đó một giây, hắn dường như thấy một tôn băng lãnh Tử Thần đang ngoắc tay về phía mình. Người đó thực sự quá mạnh.

Sát khí lan tỏa, hắn không còn dám tiến lên, nếu còn dại dột theo đuổi, hắn cũng sẽ bị diệt.

Bên này, Diệp Thiên đã đi qua một dãy núi, theo lộ tuyến đã định sẵn, một đường tìm kiếm. Thượng Tiên giới hùng vĩ, hắn biết muốn chân chính đạp biến cần rất nhiều Tuế Nguyệt, còn cần rất nhiều phân thân tế ra, không chút nào tiếc nuối những pháp lực tiêu hao.

"Hắn, rốt cục đang tìm kiếm cái gì?"

Khi thuộc hạ bẩm báo, Bích Hà Tiên Tử nhíu mày. Thấy Diệp Thiên cường hoành, nàng ta không dám tiếp tục phái người đi theo, nếu không sẽ gặp bất trắc.

Còn về Đan Quân, hắn đã phái ra mười mấy tôn Chuẩn Đế, lại không có một ai trở về, Nguyên Thần ngọc bài đều vỡ nát, không biết đã xảy ra biến cố gì.

Ngay càng như vậy, Diệp Thiên lại càng khiến hắn hiếu kỳ. Hắn chắc chắn rằng Diệp Thiên có bí mật gì đó, mà hắn chính là người khai thác bí mật đó, vì thế hắn không ngại chiêu mộ thêm người cho đến khi đạt được những gì hắn muốn.

So với hai người bọn họ, Tử Dương Tiên Quân đã sớm quen với điều này.

Mấy lần, đây không phải là lần đầu tiên, mỗi lần phái người đi theo, cơ bản đều không trở lại, đã gãy rất nhiều thủ hạ của hắn. Thật buồn cười rằng, đến tận giờ hắn vẫn chưa thể làm rõ lai lịch của Diệp Thiên, càng không nói đến cái Không Động Ấn.

Diệp Thiên tiếp tục đi qua một tòa cổ thành, làm sao lại không chuyển thế.

Ánh sáng từ các vì sao chiếu rọi, hắn tiếp tục lên đường, giữa bụi bặm Tuế Nguyệt, không chút nào cảm thấy rã rời, ngược lại hắn lại tìm thấy không ít người chuyển thế. Tuy nhiên, giống như bọn Long Gia thì hắn lại không thấy một ai, không xác định được bọn họ liệu còn tại nhân thế hay không.

Hắn đã đi nửa năm.

Trong nửa năm qua, biên cương Thiên giới không có dấu hiệu tiêu tán, cũng không có đại sự phát sinh, mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có những người đi theo hắn, lần lượt ra đi, phần lớn là do Đan Quân phái tới để tiêu diệt hắn, nhưng tới một nhóm thì bị diệt một nhóm.

Muốn nói Đan Tôn cũng là người tốt, họ thường sai người gửi cho Diệp Thiên một chút bảo bối, trong đó không thiếu Luyện Đan sư, tất nhiên là có Chân Hỏa.

Người khác tặng lễ, Diệp Thiên tự nhiên sẽ thu nhận, ôm hết đan dược.

Kết quả, trong nửa năm qua, hắn đã dung nạp trên trăm loại Chân Hỏa, trong thể nội tử sắc Tiên Hỏa đã cực kỳ bá đạo. Lần này như ứng kiếp qua ải, hắn sẽ cùng Cửu Võ Tiên Viêm dung hợp, chưa chắc sẽ có thể tạo ra Hỗn Độn Chi Hỏa.

Thiên giới bình tĩnh, nhưng Chư Thiên lại đang rất náo nhiệt.

Giữa đêm đen kịt, một tiếng ầm ầm vang vọng toàn bộ tinh không.

Sau đó, hàng loạt Hồng Hoang khí từ các vực mặt mãnh liệt tràn ra, không biết bao nhiêu thông đạo liên tiếp nối nhau trong Chư Thiên, từng tòa Kình Thiên Vực môn hiện mờ mờ trong tinh không, vô số Hồng Hoang cường giả từ bên trong xông ra.

"Giết, cho ta giết, san bằng Chư Thiên."

Tiếng hét phẫn nộ vang vọng khắp đại lộ, bốn phương tám hướng đều có.

Đó là Hồng Hoang tộc, ẩn nấp rất nhiều Tuế Nguyệt, cuối cùng đã theo các vực mặt xông vào Chư Thiên, không chỉ cảm khái mà còn ngập tràn sát khí. Đặc biệt là những người thừa kế Đế đạo của Hồng Hoang, họ tức giận vì hậu duệ của Đế bị Đế Hoang trục xuất, đó là một sự sỉ nhục lớn lao. Hiện giờ Chư Thiên không có Chí Tôn, họ muốn trở lại với vinh quang ngày xưa.

"Ở đâu ra Hồng Hoang tộc? Không phải ở các vực mặt sao?"

"Đại Thành Thánh Thể đi đâu rồi? Đế đạo chú ấn đâu? Vì sao không thấy ra để trấn áp."

"Đã không còn Đế đạo chú ấn."

Những giọng nói như vậy vang lên khắp từng Tinh Vực. Rất nhiều tinh không cũng đã diễn ra chiến tranh, tiếng la giết vang dậy, bóng người loạn lạc, máu nhuộm tinh không, cùng với Đế đạo thần mang tung hoành, khiến từng mảnh tinh không sụp đổ.

"Lại đến nhanh như vậy."

Cửu Hoàng lạnh lùng than thở, cùng nhau đi ra Đại Sở, những Chuẩn Đế cũng vậy, họ chạy về phía các phương tinh không, từng thời khắc đều giám thị Hồng Hoang, rõ ràng không có động tĩnh, nhưng lần này từ vực mặt xông đến, cuộc chiến thực sự rất hùng vĩ, khiến người ta trở tay không kịp.

"Chắc chắn có lực lượng thần bí nào đó đang che đậy để nhìn lén."

"Không cần nói nhiều, chính là Tru Tiên Kiếm, hẳn là nó đã giúp Hồng Hoang lừa dối qua cửa ải."

"Đáng chết."

Sắc mặt của các Chuẩn Đế đều vô cùng khó coi, họ lại xem thường Tru Tiên Kiếm. Ngày xưa, nó đã khống chế Diệp Thiên, gây ra cuộc huyết kiếp lớn trong Chư Thiên, phá vỡ Đế đạo chú ấn, giờ đây lại che lấp nhìn lén, trợ giúp Hồng Hoang xông vào Chư Thiên.

Oanh! Ầm! Oanh!

Càng nhiều Tinh Vực bùng nổ đại chiến, chính là Chư Thiên cùng Hồng Hoang tranh hùng, khói lửa tràn ngập toàn bộ tinh không, ba động quá lớn khiến hoàn vũ đều rung động. Mỗi một cổ tinh đều bốc cháy chiến hỏa, như muốn giết tới một phương để hủy diệt mới thôi.

"Hảo hảo mỹ diệu hình tượng."

Trong một vùng hư vô của tinh không, một bóng người xinh đẹp nhẹ nhàng đứng đó, toàn thân lồng mộ Thất Thải Tiên Hà, chính là một cỗ nữ tử nhục thân đã bị Tru Tiên Kiếm khống chế. Khóe miệng nàng hơi nhếch lên, hài lòng thưởng thức đại chiến, với vẻ mặt yêu thích cảnh tượng huyết sắc này.

"Ngươi quả nhiên là thông thiên triệt địa." Minh Đế nhàn nhạt nói, có thể cách người nghe qua hai giới, lời này chắc chắn là nói cho Tru Tiên Kiếm nghe.

"Một tiểu Đại Đế, cũng dám vọng động phân tích ta." Tru Tiên Kiếm cười nhẹ, hơi nghiêng đầu, tùy ý liếc qua Minh giới, sắc mặt nghiền ngẫm, nhìn tuy chỉ là một tôn Đại Đế nhưng lại mang trong mắt sự bễ nghễ, như đang quan sát một thế giới hẹp hòi.