← Quay lại trang sách

Chương 4714 Dung Luân Hồi (1)

A..!

Tinh không tĩnh mịch, Hắc Liên Nữ Đế lặng lẽ tê ngâm, đau đớn thấu tim gan, âm thanh vang vọng khắp Thiên Địa Nhân Tam giới.

Một tôn Thiên Đế, đã bị diệt.

Trong một chớp mắt ấy, không chỉ Chư Thiên tu sĩ mà ngay cả Đông Hoang Nữ Đế cũng đều chợt cảm thấy tâm thần hoảng loạn.

Lời nói của Vô Lệ năm nào, thật sự không phải là giả.

Đế là chí tôn, nhưng không phải là vô địch, nơi thiên ngoại có thiên, nơi nhân ngoại có nhân. Dù có đồng dạng là Đại Đế nhưng nàng trước mặt Đế Tôn, có khác gì một đứa trẻ ba tuổi. Tiên Võ Đế Tôn có thể diệt Thiên Đế, thì cũng có khả năng diệt nàng.

"Ngươi, giống như vạn năm trước, thật sự phi phàm."

Đệ tứ Thần Tướng thì thào, kinh ngạc nhìn qua, cổ lão không khỏi đau đáu trở lại những tháng năm đã xa.

Hắn cùng Đế Tôn, là người đồng thế hệ.

Mối quan hệ này, giống như giữa Diệp Thiên và Tạ Vân, Đế Tôn chứng đạo, thì hắn liền trở thành Đế Thần Tướng.

Thời gian tàn phai, có thể khiến người hóa thành bụi bặm, nhưng không thể xóa nhòa những ký ức Bất Diệt Vĩnh Hằng.

Tinh không, tĩnh mịch đến đáng sợ.

Cửu Tôn Thiên Ma Đế nhìn thấy cảnh tượng Hắc Liên Nữ Đế bị diệt, liền bắt đầu lùi lại, một bước lui tiếp theo một bước, bước chân như muốn khuỵu xuống. Đế Khu cũng run rẩy, chỉ có một hai tôn đang lùi lại mà trong số đó còn có người ngã xuống, bò dậy rồi lại tiếp tục lùi, muốn trốn chạy đến nơi an toàn, ánh mắt nhìn Đế Tôn đầy sự sợ hãi.

Một tôn Thiên Đế a! Chưa kịp ra tay, đã bị diệt, thì còn nói gì đến bọn họ.

A..!

Khi Cửu Đế phát ra tiếng kêu sợ hãi, chúng liền quay người bỏ chạy, như chín đạo ma quang, ẩn mình trong Kình Thiên Ma Trụ. Chư Thiên không thể để lại dây dưa thêm, Thiên Đế đã bị diệt, còn lưu lại nơi này, sẽ chết rất thê thảm.

Đại Đế trốn chạy, Thiên Ma binh tướng cũng không ngoại lệ, họ vứt bỏ mũ giáp mà dễ dàng tá hỏa bỏ chạy về Ma trụ.

Đế Tôn không nói gì, chỉ âm thầm bước qua hư vô, cũng tiến vào Ma Trụ.

Oanh! Ầm! Oanh!

Không lâu sau, bên trong Ma trụ vang lên tiếng ầm ầm, chấn động khiến cho Ma Trụ rung chuyển, từng mảnh vụn văng tứ tung.

Không cần phải xem, mọi người cũng biết Đế Tôn đang bên trong Ma Trụ, mở ra một cuộc tàn sát.

Cả thế giới đều chấn động, mỗi tiếng nổ vang tựa như tiếng chuông tang, như để cho Thiên Ma khiếp đảm. Tôn Đế này, thực sự như một vị thần thoại, mỗi bước đi đều như sắp sửa trở thành Bất Hủ.

"Chẳng lẽ, không phải là cường đại nhất Đế, Hiên Viên Đế sao? Hắn phải đáng sợ đến mức nào."

Hi Thần lẩm bẩm, nhận thức được sức mạnh của Đế Tôn, càng ngày càng mong gặp gỡ Hiên Viên Đại Đế mà truyền thuyết vẫn ca ngợi.

Hiên Viên mạnh mẽ, không thể nghi ngờ.

Đây sẽ là câu trả lời cho thiên minh lưỡng đế, mang Đế Tôn đến đây, cũng như nói rằng, Đạo không có giới hạn, Luân Hồi không phải là mạnh nhất, thời không cũng chưa hẳn mạnh mẽ, chỉ cần nhìn vào ai có sự ngộ ra sâu hơn, có một chút Đạo cũng như Chí Tôn cũng chưa từng chạm đến.

Ầm Ầm!

Dưới ánh nhìn của muôn vàn người, Thiên Đế đã nằm gục bên dưới Kình Thiên Ma Trụ.

Các mảnh vụn bay tán loạn, Đế Tôn chậm rãi bước ra.

Cảnh tượng ấy khiến cho lòng người đều hoảng hốt. Đế như một thần thoại, tựa như từ trong huyền thoại bước ra.

Đến rồi đến, Đế Tôn cuối cùng cũng biến mất.

Cùng biến mất với hắn là Đông Hoang Nữ Đế, Đế Tôn trở về Lăng Tiêu Bảo Điện thì nàng cũng theo chân trở về.

Chư Thiên tu sĩ, lâu không động đậy, còn kinh ngạc nhìn về nơi Ma trụ đã biến mất.

Lần xâm lấn của Thiên Ma này, dẫu đoàn quân không hẳn lớn nhất nhưng lại có cấp bậc cao nhất, thua cuộc thật thẳng thắn, quyết đoán. Một tôn Thiên Đế bị diệt, Cửu Tôn Đại Đế cũng bị hủy diệt, vô số Thiên Ma binh tướng, đã tan biến trong Kình Thiên Ma Trụ.

Đế uy danh, chắc chắn sẽ được ghi nhớ trong vĩnh hằng, sẽ được truyền tụng qua nhiều đời.

Tại Thiên Huyền Môn, trước Lăng Tiêu điện, Đế Tôn lại trở thành một pho tượng, lẳng lặng đứng im, không nhúc nhích.

"Ngươi rốt cuộc đang trong trạng thái gì vậy?"

Minh Đế không thể không lên tiếng hỏi, đã không chỉ một lần gọi Đế Tôn đi dạo ở Minh giới.

Trong khi hắn đang kêu gọi, Đạo Tổ cũng đang kêu gọi.

Thật tiếc, từ khi Hắc Liên Nữ Đế bị diệt, Đế Tôn như trở thành một khôi lỗi, ai gọi cũng không có chút phản ứng nào.

Đông Hoang Nữ Đế cũng ở đó, nhiều lần muốn mở lời nhưng lại thôi.

Đế Tôn tỏa sáng thế nhân, thế nhưng hắn, Diệp Thiên lại đổi Luân Hồi, khiến mọi người đều không còn

"Ca ca."

Đế Huyên cũng trở về, khóc tường tận, muốn tiến lên ôm lấy huynh trưởng của mình nhưng không thể vượt qua được.

"Ngươi thật là một kẻ tàn nhẫn."

Đệ tứ Thần Tướng trực tiếp mắng, không gọi tên đã nói ngay tiện nhân, các thần tướng đều như vậy gọi.

Thật ra, may mắn cho thứ ngũ thần không có ở đây, nếu không sẽ còn phải mắng nhiều hơn.

Dẫu nhìn tôn Đế có vẻ như hình dạng quái dị, cũng không thiếu những vụng về, thuộc hắn làm nhiều nhất nhiều điều không biết xấu hổ, tự hố bản thân Thần Tướng, cũng tuyệt đối là một tay giỏi, trong Đế đạo F4, hắn là một trong những tài năng xuất chúng nhất.

"Vẫn là ngươi tài giỏi."

Tạo Hóa Thần Vương chỉ ngón tay cái vào đệ tứ Thần Tướng, Nhân Vương cũng biểu dương tương tự với hắn.

Đồ Thiên Đế ngoan nhân, hai người họ có lẽ cũng không dám mắng.

Dẫu có mắng, Đế Tôn vẫn không phản ứng, chẳng khác nào hình nhân, càng không thấy bóng dáng Diệp Thiên.

"Ngươi nói, cho Đế Tôn ăn chút đặc sản của Đại Sở, có tác dụng không?"

"Đừng gây rối, đó là đỉnh phong Đại Đế, lão phu còn muốn xem kỹ di sản quý báu hơn."

"Nữ Đế, Đế Huyên, hai người đi dạo chỗ khác đi nhé!"

Những lão già đó vẫn lải nhải không dứt.

Đế Huyên không nói gì.

Đông Hoang Nữ Đế cũng không có phản ứng, thật sự không có tâm trạng đáp lại mấy người họ, không vậy, nàng chỉ cần một tay đưa ra, như muốn xua tan hệ ngân hà.

Chẳng bao lâu sau, năm đạo nhân ảnh không phân trước sau rơi xuống.

Đó là những người từ cấm khu, ngũ đại cấm khu thiếu niên Đế cùng nhau mà đến, giờ phút này, tất cả đã trở thành cấm khu Thiên Vương.