Chương 3
°°°°°
Điện thoại reo đã đời nhưng Đôn vẫn nằm yên trong bồn tắm. Anh không muốn bị khuấy động vào lúc đang nghỉ ngơi và càng ghét hơn khi bị làm phiền vào lúc này. Lúc anh đang hướng về một người và muốn thả trôi tâm hồn gai góc của mình về người đó. Giờ này, Nhiên đang làm gì nhỉ? Thần hộ mệnh nhỏ bé của anh đang lầm lũi bên lũ bò sữa hay phơi mình giữa nắng trưa bên những bụi lài đơm bông trắng? Dạo này Đôn đậm ghiền mùi lài. Anh thích uống trà lài, thích treo một xâu nụ lài ngay đầu nằm và để hồn bồng bềnh giữa mùi hương liêu trai đó. Tám Vạn biết ý anh nên ngày nào gã cũng mang tặng một vài xâu lài và nhấn mạnh: - Lài An Phú Đông đó nghen. Bất giác Đôn đặt tay lên ngực. Vết sẹo dài, đỏ với những đường khâu như chân rết lồi thật xấu xí. Nếu không gặp Nhiên, anh chắc đã bỏ mạng ví nó rồi. Mạng của Đôn đã thuộc về cô, nhưng cô lại từ chối gặp anh, dửng dưng khi nhìn thấy anh mới buồn chứ. Đôn nhếch môi, ngẫm chuyện đời cũng lạ. Tới bây giờ anh cũng không hiểu sao mình lại nghĩ tới Nhiên nhiều dữ vậy. So với Thu Yến hoặc các cô gái Đôn quen, Nhiên chả có gì hơn họ cả, nhưng họ lại thua xa cô duy nhất ở điểm đã cứu mạng Tư Đông, chính điểm duy nhất này khiến anh không sao thôi nghĩ về Nhiên được. Hai Thạch gọi vọng vào làm Đôn dầu chẳng muốn cũng phải bước ra khỏi bồn tắm. Thạch cằn nhằn: - Sao mày để điện thoại reo hoài vậy? Đôn vừa lau khô người vừa trả lời: - Em không thích bị làm phiền giờ này. - Thu Yến gọi đấy. - Vậy thì sao? Nếu là cô ta thì càng đáng tránh hơn, vì Yến biết rõ thói quen của em. Thạch hất hàm: - Chắc phải có chuyện con nhỏ mới gọi liên tục như vậy. Ra nghe đi. Giọng Đôn lạnh lùng: - Anh làm ơn bảo em say, dậy không nổi cho Yến đừng gọi nữa. Thạch nhíu mày: - Lại giận dỗi à? - Đâu có. - Vậy mày tự trả lời đi. Đôn ngang ngạnh: - Em đã nói không thích là không thích. Thạch nổi khùng lên: - Mày đúng là quá đáng. Tao mặc xác hai đứa bây, phiền quá là phiền. Dứt lời, Hai Thạch đùng đùng bước ra. Đôn tủm tỉm cười. Anh thừa biết Hai Thạch nói cho hả thế thôi, chắc chắn "ổng" sẽ trả lời điện thoại hộ anh. Mặc quần áo chỉnh tề, Đôn nhìn mình trong gương. Trác anh có vết sẹo nhỏ, không ghê gớm như vết sẹo trước ngực nhưng lại khiến mặt anh dữ dằn. Dạo này mỗi khi tới các vũ trường của Hai Thạch, thiên hạ hay nhin anh với vẻ dè chừng. Ngay cả Thu Yến còn bảo: - Từ ngày... bị thẹo, cung đào hoa của anh coi bộ phát mạnh dữ. Nhưng hãy coi chừng, em sẽ quan tâm anh hai mươi bốn trên hai mươi bốn. Đừng hòng léng phéng với ai. Và Yến đã thể hiện cái sự quản lý ấy bằng cách gọi điện. Mãi rồi Đôn vứt luôn cái di động. Anh bực mình nhất là nghe chuông reo. Thu Yến chưa là ggì hết mà đã vội thể hiện quyên của mình một cách lố bịch đối với anh. Anh yêu Yến đâu phải là tù nhân trong tình yêu của cô. Thạch trở vào, giọng cau có: - Thu Yến nói sẽ tới chăm sóc em đó. Đôn xụ mặt: - Hành hạ em thì có chớ chăm sóc gì. Nếu nghĩ làm thế là giữ được em thì Yến đã lầm. Đôn bỏ xuống nhà, Thạch đi theo: - Mày... đào tẩu à. Yến sắp tới rồi đấy. Đôn nhún vai: - Anh phải giải vây hộ, em phải tự thoát thân thôi. - Nhưng tại sao mày lại trốn nó? Đã có đứa nào khác à? Tự dưng Đôn nghĩ tới Nhiên rồi cười: - Một mình Thu Yến đã đủ điên, thêm ai nữa chứ. Nhưng em chán bị chăm sóc như trẻ con lăm rồi, nên không thấy thoải mái bên Yến. - Ba Thu Yến là chỗ hợp tác làm ăn với anh, bởi vậy hy vọng hai đứa... Đôn khó chịu: - Em không muốn dính líu tới việc làm ăn của anh. Vết thương trên ngực em vẫn còn đau đây này. Hai Thạch vội vã: - Chưa tìm được kẻ nào ra tay, em không thể đổ lỗi vì anh. Đôn nhếch môi, anh không nói thêm lời nào mà lầm lì dắt chiếc Majesti ra, mặc kệ Hai Thạch bực mình chửi đổng trong nhà. Đôn biết Hai Thạch rất mong anh và Thu Yến thành vợ chồng nên trước đây đã tạo mọi cơ hii, điều kiện để hai người quen nhau. Công bằng mà nói, Đôn mê vẻ đẹo của Thu Yến nên buổi đầu gặp mặt, anh đã đeo theo tán tỉnh. Cô xiêu lòng ngay và càng ngày bám anh cứng ngắc. Điều đó làm Đôn tự hào và cũng làm anh khổ sở vì... mất tự do. Là con gái nhà giàu được cưng chiều, yêu quý nhu ngọc như ngà, Thu Yến chỉ biết mỗi bản thân mình, chớ không quan tâm tới ai. Muốn tìm Đôn, dù đã mười hai giờ khuya, Yến vẫn tự nhiên gọi điện kéo cả nhà Đôn thức giấc. Nhỡ không gặp anh, cô sẵn sàng điện tiếp nhiều cuộc khác, đên bao giờ gặp thì thôi. Đã rất nhiều lần, anh nhắc nhở Thu Yến, song cô vẫn chứng nào tật nấy. Như vừa rồi, chẳng hạn, biết anh cố tình tắt máy di động, Yến vẫn cố gọi số ở nhà, bảo sao Đông không cực cho được. Đã bực rồi, anh hết thích gặp cô, thà lang thang quán xá còn hơn. Tấp xe vào quán quen, Đôn đảo mắt tìm Tám Vạn. Gã đang đứng chầu rìa một sòng bạc, trong đó có Hai Sang. Nhìn gã tập trung vào các lá bài, Đôn vừa ghét vừa khinh. Hai Sang là thứ hèn hạ, hắn sẵn sàng thượng đội hạp đạp, làm việc bất nhẫn miễn sao có lợi cho bản thân. Nhiên sống cùng mái nhà với hạng người đó đúng là khó thở. Qua lời kể của Tám Vạn thì gia đình Hai Giàu, kể cả mẹ của Nhiên đều là thứ cặn bã không ra gì. Chỉ riêng Nhiên cứ như đóa sen trắng không tanh mùi bùn đã hớp mất hồn anh là Vạn không chê thôi. Có thể vì gã nịnh bợ ấy đoán anh có mối quan hệ đặc biệt với Nhiên nên chỉ nói tốt về cô, song Đôn tin Út Nhiên khác xa những người trong ngôi nhà đó và cũng khác xa những cô gái anh từng gặp. Cho rằng Đôn chưa biết nhiều về Nhiên, nhưng anh lại quá rõ về Thu Yến để nhận ra mỗi ngày anh càng không chịu nổi cô, một người chỉ biết đòi nhận khi yêu chớ chẳng cho đi điều gì. Thấy Đôn, Tám Vạn xum xoe: - Cậu Tư mới tới. Kéo ghế cho anh ngồi, gã nói: - Tôi không nghĩ cậu ghé cái quán xập xệ này. Đồn nhìn quanh: - Quán nào tôi cũng ghé hết. Sang trọng hay xập xệ đều có cái thú của nó. Vạn cười hề hề: - Cậu thấy ở quán này có cái thú gì? Đôn quắc mắt nhìn Vạn: - Cờ bạc. Hất mặt về phía Hai Sang, Đôn hỏi: - Hắn nợ anh bao nhiều rồi? Tám Vạn gãi đầu: - Hơi bị nhiều, nhưng nợ cậu Ba chớ hổng phải nợ tôi. Đôn nhíu mày. Anh chợt nhớ thời gian gần đây Ba Trú kết hợp với một vài tay anh chị cho vay nặng lãi. Anh ta vòi tiền anh Hai với mục đích được làm ăn riêng. Và cuộc làm ăn đó coi bộ khấm khá vì vũ trường, giới mê đen đỏ lúc nào cũng cần vay nóng để thỏa mãn nhu cầu của mình. Nhiều người tưởng việc của Ba Trí và Hai Thạch là một, nhưng thật ra không phải thế. Anh Hai của Đôn không thích bóc lột người khác kiểu như anh Ba song không cản được em mình, cả Đôn cũng vậy, nên tự Ba Trí tách ra đối lập với anh và em trai. Dạo này Trí không về nhà, anh ta thuê một căn biệt thự nhỏ, sang trọng và sống huy hoàng như một tay giàu mới phất. Bất giác Đôn thở dài. Tánh Ba Trí khá tàn nhẫn, chính vì vậy mới thanh thản ra lệnh cho đàn em xử những con nợ mỗi khi họ chưa kịp trả tiền. Anh Ba gây thù chuốc oán với nhiều người. Anh Hai thì có nhiếu đối thủ trong làm ăn. Đôn đoán lần đó mình đã bị đánh nhầm. Đêm ấy, Đôn và Hai Thạch tới dự tiệc ở nhà Nhu, một tay hợp tác lam ăn với Thạch. Lẽ ra họ sẽ nhậu tới sáng với rất nhiều tiết mục. Tới quá nửa đêm, Đôn lại thấy chán nên đã về bằng chiếc Future của Hai Thạch. Trong ba anh em, Đôn và Thạch có vóc dáng và gương mặt khá giống nhau. Chắc chắn Đôn đã... hứng dao thay anh mình. Nhưng Thạch bác bỏ suy đoán ấy, cả Ba Trí cũng thế. Họ bảo Tư Đôn bi cướp xe. Đúng là đêm đó bọn chúng đã lấy mất chiếc Future mới cáu sau khi làm anh bị thương. Những rõ ràng đây không phải một vụ cướp xe vì chúng đã truy đuổi anh chạy vào vườn nhà Út Nhiên, rồi sáng hôm sau chúng vào tận nơi để tìm kiếm. Chúng muốn khủng bố tình thần và lung lạc hai ông anh. Chính vì thế nên dạo này, Hai Thạch hay cử Tám Vạn đi theo anh là gạcđdờ-co. Hừ! Có một vệ sĩ riêng như Tám Vạn càng dễ mất mạng vì hắn cũng mê đỏ đen, cũng tham lam, hèn hạ không thua kém bất cứ gã vô lại nào. Hai Sang phờ phạc đứng dậy. Nhìn vẻ thiểu não của hắn, Đôn đoán chắc hắn cháy túi rồi. Thảy gói thuốc con mèo về phía Sang, Tư Đôn hất hàm: - Nhẵn túi rồi à? Sang gượng gạo: - Hôm nay tôi xui quá. Vạn vỗ về: - Ngôi xả hơi một lát chơi gỡ lại, mày lo gì chớ. Hai Sang thở dài sườn sượt: - Hổng còn một xu, lấy vốn đâu để gỡ. Vạn nháy mắt: - Số mày luôn có quới nhơn phù hộ. Tin tao đi. Sang uể oải rút một điếu thuốc con mèo. Dường như quới nhơn đang ngồi trước mặt hắn, nhưng còn ngậm tăm chưa chịu ngỏ lời ban ơn mưa móc. Rít một hơn, Hai Sang suy nghĩ tìm cách nào đó để quới nhơn mở miệng. Hai Sang nghe Tám Vạn nói tánh Tư Đôn khác hẳn hai ông anh mình. Hắn làm ăn riêng chớ không dính dấp tới Hai Thạch và Ba Trí. Chẳng biết việc mua bán đá quý của Tư Đôn ra sao mà vừa cách đây không lâu, hắn bị đánh tưởng chết. Địa bàn Tư Đôn bị đánh nghe đâu ở miệt trên nhà Sang và Vạn. Hắn được người ta giúp nếu không chắc đã bỏ mạng rồi. Hai Sang bỗng sững sờ nghĩ ra một điều mà lâu nay gã chưa hề nghĩ tới. Tám Vạn từng lấp lửng rằng Tư Đôn khoái hoa đồng nội, bởi vậy khi vào nhà Sang, hắn đã rề rà bên con Út Nhiên, bây giờ ngẫm lại có khác. Chắc chắn Út Nhiên và Tư Đôn đã biết nhau từ trước, vậy mà... mẹ kiếp! Con quỷ nhỏ ấy khá lắm. Nó dám qua mặt cả nhà. Sang sôi sục khi nghiệm ra một điều từ lâu gã không nghĩ ra. Hừ! Rồi gã sẽ tận dụng điều này ngay bây giờ. Đè bẹp dí đầu thuốc dưới gót giầy cáu bẩn, Hai Sang cất giọng như tâm sự: - Cậu Tư biết không? Trước kia, tôi đâu có đen đủi dữ vậy. Nói sợ cậu cười tôi dị đoan, chớ số là tôi có một cái áo jean loại rẻ tiền thôi, nhưng mặc nó khi đánh bài, cá độ gì cũng hên hết. Liếc Đôn và thấy mặt anh ta vẫn thản nhiên, Hai Sang vẫn nói tiếp: - Từ khi bị trộm xơi mất cái áo, số tôi bắt đầu xui xẻo, chơi đâu thua đó. Bởi vậy tôi giận con nhò em ghê gớm. Mắt không rời gương mặt lạnh lùng của Tư Đôn, Sang bật giọng: - Cậu nhớ con nhỏ hái búp lài cho cậu không? Lần đó tôi đánh nó một trận về tội để trộm chôm mất vật hộ mạng của tôi. Môi hơi nhếch lên, Tư Đôn trả lời: - Tôi biết chứ. Hôm ấy có tôi mà. Hai Sang khựng lại: - Có cậu nghĩa là sao? Đôn cười khuẩy: - Tôi chứng kiến cảnh cả nhà anh hỏi tội Út Nhiên về chuyện hai cái áo. Một vấy máu, bị chó tha là của tôi, một cái hàng hiệu mới mặc vài ba lần là của anh. Hai Sang thật sự kinh ngạc: - Lúc đó cậu ở đâu? Tư Đôn lơ lửng: - Anh đoán ra được mà. Út Nhiên nhà anh đúng là hào hiệp. Cô ấy cứu tôi đó. Sang tán vào ngay: - Gia đình tôi ai cũng thế. Hào hiệp là truyền thống. Nếu hôm đó nhỏ Nhiên báo cho tôi, chắc chắn cậu đã được chăm sóc cẩn thận. Đôn cười nhạt: - Tôi có thể hình dung được điều ấy. Hai Sang tỏ vẻ trách: - Vậy mà hôm rồi cậu Tư không chịu nói để... em út bắt con Nhiên tiếp đãi chu đáo hơn. Đôn khoát tay: - Tôi chỉ ghé thăm Út Nhiên một chút. Cô bé cực quá làm tôi bứt rứt khó chịu. Im lặng mấy giây, Đôn bỗng hỏi: - Út Nhiên nợ gia đình anh bao nhiêu tiền? Sao tối đó tôi cứ nghe anh em anh nhắc tới nợ nần nhiều lần thế? Hai Sang chép miệng: - Ôi dào! Chuyện về con Nhiên dai dòng, nhiêu khê lắm cậu Tư ơi. - Nhưng tóm lại, Nhiên có thiếu nợ gia đình anh không? Sang nói nhanh: - Nó thì không, nhưng mẹ nó tức là cô Sáu của tôi thì có. Đôn gõ tay lên bàn: - Mẹ làm con phải chịu à? Có hơi bị vô lú đó. Bà ấy thiếu bao nhiêu? Bộ óc bài bạc của Sang tính toán thật nhanh. Hắn đánh hơi được tiền trong câu hỏi của Tư Đôn. Hừ! Nếu Tư Đôn mê con Nhiên vì con bé từng cứu hắn thì sao Hai Sang không lợi dụn cơ hội để moi tiền Đôn chứ. anh em Tư Đôn nổi tiếng giàu, chỉ cần hắn cho Sang mượn tiền không tính lãi thôi, gã đủ sướng điên lên rồi. Hai Sang nói: - Tôi không biết cô Sáu thiếu ba tôi bao nhiêu, nhưng chắc chắn phải nhiều. Tư Đôn nóng nảy: - Nếu thế, biết bao giờ Nhiên mới trả xong nợ? Hừ! Đúng là bức hiếp, bóc lột sức lao động của người khác quá đáng. Tệ hại nhất, người ấy lại là máu mủ của anh. Hai Sang phân bua: - Cậu Tư quá lời rồi. Thiệt ra khi giận, tụi tôi có nhắc tới nợ nần với Út Nhiên. Nói cho hả vậy chứ, ai di ép nó làm việc để trả nợ. Từ nhỏ, ba tôi nuôi nó, cho nó ăn học, ổng có tính toán gì đâu. Giờ lớn rồi, nó phải làm việc như tụi tôi thôi chớ đâu có ai bóc lột nó. Tư Đôn bảo: - Nếu đúng vậy thì tốt quá. Tôi muốn bảo bọc Nhiên. Anh nghĩ sao? Hai Sang cười cười: - Cậu muốn là chắc chắn được chớ gì đâu phải nghĩ ngợi. Con Nhiên là phận cỏ rơm, được cậu Tư chiếu cố là phần phước ba đời của nó. Để tôi nói lại cho nó liệu mà xử thế. Tư Đôn khoát tay: - Đừng nói gì với Nhiên cả. Xem như anh không biết Nhiên đã cứu tôi. À, anh có định chơi nữa không? Hai Sang nhún vai: - Tôi nhẵn túi rồi. Với lại, quán này không phải chỗ để sát phạt nhau. Thảy một tờ trăm đô xuống bàn, Đôn ngạo nghễ: - Tiền của tôi đánh bài khó thua lắm. Anh cầm lấy mà thử thời vận. Mắt Sang sáng rỡ: - Cám ơn cậu Tư. Cần gì cậu cứ gọi, tôi sẵn sàng phục vụ. Tư Đnn nghiêm mặt: - Tôi muốn anh đối xử tử tế với Út Nhiên. Đút tờ đôla vào túi áo, Hai Sang vui vẻ: - chuyện nhỏ. Lúc nào nó chả được đối xử tử tế. Đôn quắt mắt lên: - Tôi không đùa đâu. Nếu Út Nhiên bị ức hiếp, tôi không để anh yên. Hai Sang ớn lạnh vì cái nhìn của Đôn, gã gượng gạo: - Cậu Tư yên tâm. Tư Đôn dằn thêm: - Tôi sẽ thường xuyên tìm hiểu tình hình ở nhà anh. Sang đi rồi, Tám Vạn mới lên tiếng: - Lẽ ra cậu không nên để thằng Sang nắm tẩy. Thế nào nó cũng tìm đủ lý do về Út Nhiên để móc hầu bao cậu. Tư Đôn làm thinh. Anh biết hắn nói đúng, nhưng thà mất một ít tiền, song ân nhân của anh không bị đối xử tệ, Đôn vẫn an tâm. Trước mắt Đôn muốn làm một điều gì đó để cuộc sống sau này của Nhiên đỡ cực nhọc hơn. Nhất định anh sẽ làm điều gì đó cho thân hộ mệnh của mình. ° ° ° Tiếng kêu khan, thảm thiết vì đói sữa của con bê đực chưa đầy một tháng tuổi cứ đập vào tai Nhiên khiến cô không thể chịu nổi. Con bê đực bị đuối sức nhiều ngày vì không chịu ăn cháo cám. Ba Phú cho là nó bệnh torng khi Nhiên biết chắc nó vì nhớ mẹ, khát sữa, kêu quá nhiều nên bị nóng sốt. Phú quyết định mắc rẻ gì cũng bán cho lò bê thui nên gã cấm Nhiên chó nó bú mẹ mà cô thì không dam1 cãi. Bước ra khỏi chuồng, Nhiên lấy sữa đổ vào cái thau nhựa kê sát miệng, con bê đực chỉ ngửi qua chứ không chịu uống. Nhiên kiên nhẫn để mãi cái thau, nhưng nó quay đầu đi rồi lại kêu thảm thiết. Ngay lúc đó, cô nghe giọng Phú và giọng cậu Hai Giàu. Vội vã, cô nhảy qua chuồng con Bớt Đen, ngồi thụp xuống trốn. Cô ngại bị trong thấy vì Ba Phú không muốn cho con bê uống sữa. Cãi lời hắn, phiền lắm. Giọng cậu Hai vang lên gay gắt: - Tại sao mày theo phá mẹ con họ hoài vậy? Tao đã trao hết quyền hành trong nhà cho mày rồi còn gì nữa. Ba Phú nói: - Giấy chủ quyền nhà này, sở hữu đất đai ba vẫn còn giữ sao tôi yên tâm được. Hừ! Lỡ ngày nào đó hỏi ra, nhà cửa, chuồng trại, vườn lài ba đem thế chấp hết thì anh em tôi sống cách nào đây? Ông Giàu hầm hừ: - Tao đâu có tác tệ dữ vậy? Phú cười nhạt: - Không tác tệ mà ăn ở với đứa thua cả tuổi con gái út. Hừ! Mê gái rồi chuyện ngu ngốc nào người ta lại trừ. Ba chưa đưa giấy tờ cho tôi cất, tôi còn quậy nữa. Ông Giàu gạt ngang: - Mày đừng hăm dọa, tao không đưa đâu. Giọng Ba Phú tàn nhẫn: - Vậy ba đừng trách tôi ác nghen. Ra đường bây giờ xe cộ chạy ẩu tả, chiếc Wave Trung Quốc ba mới sắm coi bộ hơi cao so với dáng con Hồng. Hừ! Chỉ cần bị quẹt nhẹ một cái, bảo đảm nó lăn quay ra lộ liền. Ông Giàu ấp úng: - Mày... mày... - Tôi cho ba một tuân suy nghĩ. - Nhà cửa, đất đai không chỉ một mình mày hưởng. - Một mình tôi giữ nó vẫn tốt hơn có cả Hai Sang và Tư Quý. - Nhưng mà... Ba Phú lạnh ngắt lời: - Ba cứ suy nghĩ kỹ đi. Giao cho tôi hay một đứa ham cá ngựa, mê bài bạc như Hai Sang? Hừ! Giờ lại thêm rượu chè, Hai Sang kéo Tám Vạn rồi bạn bè nào lạ hoắc về nhà nhậu nhẹt, ba không đuổi miết thằng chả biến nhà này thành quán nhậu đó. Ông Hai Giàu có vẻ dỗi: - Tao bây giờ đâu có quyền hạn gì mày lam sao thì làm. Ba Phú cười gằn: - Ba chỉ cần có con Hồng là đủ rồi, cần gì nhà cửa vợ con. Đúng không? Ông Giàu gầm lên làm Nhiên giật mình: - Đồ mất dạy! Coi chừng trời đánh mày đó. Hai người đã đi khỏi khu trại bò mà Út Nhiên vẫn ngồi xụp dưới đất vì bất ngờ. Giờ thì cô hiểu tại sao cậu Hai nghe lời Ba Phú rồi. Suy cho cùng ba Phú ghê gớm hơn Hai Sang nhiều. Anh ta thừa thủ đoan và nhẫn tâm để đạt được mục đích đề ra. Hai Sang và Tư Quý không qua mặt anh ta nổi đâu. Rồi Nhiên nữa. Từ ngày Ba Phú lên năm quyền, Nhiên càng lúc càng cực hơn. Hầu như suốt ngày cô không ngơi tay. Cả buổi chiều chủ nhật Nhiên cũng không được nghỉ. Nhỏ Kim Mỹ nói đúng, gia đình cậu Hai sẽ vắt kiệt sức lẫn tuổi xuân của Nhiên nhưng cô vẫn không trả nợ xong. Nhiên nuốt tiếng thở dài, cô nghĩ tới ba mẹ và thầm hỏi có phải cô được sanh ra để gánh nợ của hai người không? Nếu đúng thế Nhiên cũng chẳng muốn nữa.