Chương 6
°°°°°
Chuông cổng reo inh ỏi, bà Bảy nhíu mày: - Cách nhấn chuông kiểu mất dạy này chỉ có ở cậu Công. Chả lẽ cậu ấy về? Vừa lầm bầm, bà vừa lạch đạch chạy ra trước. Bà Bảy trở vào, miệng toe toét: - Ba về kìa Cún Anh, Cún Em. Hai thằng bé chạy ùa lên trên, chúng hò reo ầm ĩ như đang chơi trò đánh nhau. Bà Bảy nhìn Út Nhiên: - Có khách về cùng cậu Công. Bây lên coi chừng tụi nó phá người ta. Nhiên gật đầu rồi nhanh nhẩu bước ra ngoài phòng khách. Hai thằng Cún đang trèo đầu cởi cổ một người đàn ông với tất cả vui sướng. Đang hôn hai cậu quý tử túi bụi, Công nhíu mày ngừng lại khi thấy Nhiên lễ phép cúi chào. Anh ta nhìn cô soi mói: - Lại cô giữ trẻ mới à? Nhiên nhẫn nhục gật đầu. Ngay lúc đó, cô nghe một giọng nói quen vang lên ngay cửa. Ngước lên nhìn, cô tái mặt khi nhận ra Tân. Cậu ta cũng bất ngờ khi thấy Nhiên: - Cô... chị... chị ở đây à? Cậu Ba Trí tìm chị quá trời. Công ngạc nhiên: - Sao cô ta lại liên quan tới Ba Trí? Tân ậm ự không trả lời mà ra hiệu cho Công bước ra hàng hiên. Hai thằng nhóc bám theo chân ba chúng. Nhiên muốn đến gần kéo chúng vào như thấy ngại. Cô đứng xớ rớ bên bộ salon sang trọng mà không biết phải làm sao. Những lời vừa nói của Tân khiến Nhiên vô cùng hoảng loạn. Rõ ràng Ba Trí chưa tha cho cô. Anh ta muốn trả nợ cho gia đình cậu Hai Giàu. Nhiên rùng mình sợ hãi khi Công lừ lừ bước vào. Anh ta lạnh lùng: - Dẫn hai đứa nhỏ về phòng rồi ở trong đó với chúng. Tôi cấm cô rời khỏi đây. Út Nhiên làm thinh. Cô liếc mắt về phía Tân và thấy cậu ta cúi gằm mặt. Bỗng dưng cô rã rời tay chân khi nghĩ tới nguyên nhân đưa đẩy cô vào đây làm. Muốt thoát khỏi Ba Trí, Nhiên phải đi khỏi thành phố này mới được. Nhưng cô biết đi đâu bây giờ. Đang hí hửng bên ông bố, tự nhiên bị tống vào phòng hai thằng tiểu tử bắt đầu làm trận. Chúng rống lên như bị thọc tiết, nhưng Nhiên mặc kệ. Cô hết sinh khí để làm việc rồi. Cũng như bọn trẻ, Nhiên khóc và khóc không thành tiếng. Mà tại sao lại ngồi đây khóc khi cô có quyền thôi không thích làm việc trong ngôi nhà này nữa. Nhiên bỏ mặc hai đứa nhỏ gào khan cả tiếng, cô bước ra ngoài và đụng Lan ngay chân cầu thang. Cô ta nhếch môi: - Gặp rắc rối rồi phải không? Út Nhiên ứa nước mắt làm thinh. Lan hất hàm: - Có định trốn không? Nhiên gượng gạo: - Sao cô lại hỏi thế ạ? Lan nhún vai: - Tôi vô tình nghe được những lời của thằng Công với bạn nó. Chúng sẽ gọi người nào đó tới đây gặp em đấy. Chẳng biết em và họ có ràng buộc gì, nhưng vây vào chúng là mệt lắm. Nếu vì nợ nần thì coi chừng, chúng sẵn sàng đưa em qua Nông-pênh làm vũ nữ đó. Liệu mà trốn nhanh đi. Út Nhiên nuốt nghẹn: - Thú thật, em không biết trốn đi đâu nữa. Chính vì trốn em mới phải vào ngôi nhà này. Với em, đây làm bước đường cùng rồi. Lam cắn môi: - Trước hết phải làm lũ tiểu yêu này im cái đã. Bước vào phòng, Lan chống nạnh, quát: - Nín! Hai thằng nhóc giật mình lấm lét nhìn nhau và im như chưa hề biết khóc là gì. Lan ra lệnh: - Lấy năm anh em siêu nhan ra chơi. Đứa nào khóc là biết... tao. Rồi như để dằn mặt, Lan phát vào mông mỗi thằng một cái rõ mạnh. Lan bảo: - Ba mẹ tôi ở Ninh Thuận, đang cần người giúp việc, nhưng cực lắm, không biết em có làm nổi và có muốn đi xa hay không. Nhiên vội nói: - Cực cỡ nào em cũng chịu. Đi càng xa càng tốt. Cô làm ơn giúp em. Lan cười khẩy: - Tôi chưa bao giờ làm việc thiện. Tôi giúp em vì ghét vợ chồng con Thủy. Hừ! Chồng chuyên tuyển gái đẹp, vợ chuyên nhảy đầm. Để rồi xem chúng tồn tại được bao lâu. Út Nhiên sốt ruột nhìn Lan. Cô ta hất mặt bảo: - Lấy hành lý đi ra cửa sau chờ tôi. - Vâng. Út Nhiên hấp tấp quơ vội những vật dụng cá nhân rồi rón rén bước ra sau. Bà Bảy biến đâu chả hiểu, Nhiên thở phào nhẹ nhõm khi đặt chân ra tới con hẻm nhỏ. Chưa đầy năm phút sau, Lan đã chạy chiếc Dream vòng từ cổng trước vào con hẻm nhỏ. Cô nói: - Leo lên đi. mình ra bến xe. Giờ này vẫn còn chuyến về Ninh Thuận. Tôi sẽ gởi em cho tài xế xe quen, họ sẽ đưa em về tận nhà tôi. Đó là một trại bò khá lớn và em sẽ tập chăn bò đấy. Út Nhiên reo lên: - Chăn bò là nghề của em mà. Lan ngạc nhiên: - Thiệt hả? - Dạ thiệt. Em chuyên môn chăm sóc bò sữa với bò dẻ. Đúng là trời còn thương nên em mới gặp được cô. Lan thẳng đuột: - Không cần phải nịnh. Ba tôi khó lắm, làm việc không vừa ý là ổng đuổi đó. Lúc ấy thì trời có thương cũngchẳng giúp em đâu. Nhiên xúc động: - Em sẽ cố gắng hết sức mình. Lan nói: - Có thể tôi bốc đồng khi giúp em thoát khỏi ngôi nhà này. Nhưng tôi tin em là người tốt. Giúp một người tốt qua cơn hoạn nạn là việc cần phải làm. Út Nhiên ngập ngừng: - Rồi cô sẽ nói sao với vợ chồng cô Thủy? Lan bật cười khoái trá: - Không nghe, không thấy, không biết là câu tôi trả lời nêu bị chất vấn về em. Yên tâm đi. Họ sẽ không tìm ra em đâu. ° ° ° Tay xách giỏ, tay vịn chiếc nón lá, Út Nhiên khom người về phía trước để leo lên con dốc nhỏ đầy cỏ may. Trời trưa nắng vừa gió, cái gió khô, nóng của vùng đất khô cằn nhất đất nước quất vào mặt Nhiên rát bỏng. Kéo rộng cái khăn cũng là cái quai nón ra, Nhiên giấu hết mặt vào chỉ thừa đôi mắt. Cô khom người cố đi nhanh vì biết giờ này chắc chắn Vinh đã rất đói. Tội nghiệp! Chăn cừu trên đồi khô toàn xương rồng trơ gai, có đói khát chẳng tìm đâu ra nước hoặc trái cây gì để đỡ lòng. Nghĩ tới anh ta, lòng Nhiên thoáng chút nôn nao. Cô chẳng còn khờ khạo gì để biết Vinh rất thích mình, nhưng để chọn vợ anh ta sẽ chẳng chọn một ngưới tứ cố vô thân, không rõ lai lịch như cô. Bởi vậy, dầu Vinh nhiêu lần ỡm ờ ngỏ ý, Nhien vẫn giả điếc làm ngơ. Ơ? xứ lạ quê người này, cô luôn giấu mình thật kỹ sau bộ quân áo nâu đen cũ kỹ, Nhiên luôn khiến gương mặt xinh xắn của mình lấm lem, cô không muốn bị để ý ở nơi làm việc đàn ông nhiều gấp ba bốn lần đàn bà này. Thế nhưng trò hóa trang trẻ con của Nhiên nhắm che mắt được ai khi cái đẹp khác những cô gái ở đây vẫn lồ lộ trước mắt đám thanh niên chưa vợ. Trong đám họ, mê Nhiên nhất có lẽ là Vinh, cháu gọi bác Tỷ, ba Lan là chú. anh ta không nuôi bò như chú mình mà là ông chủ của đàn cừu gần trăm con. Ơ? tuổi gần ba mươi, còn độc thân, với một cơ ngơi như thế, Vinh là điểm ngắm của nhiều cô gái quê trong khi anh lại hướng trái tim mình về phía Nhiên. Vinh là người tốt, chí thú lam ăn, không rượu chè, hút xách. Có được người đàn ông như thế thì còn gì băng. Nhiều lúc cô đơn quá, Nhiên đã nghĩ tới Vinh, nhưng cô chẳng dám mơ ước cao khi nỗi đau Tư Đôn gieo vào lòng cô vẫn còn mới nguyên. Vòng qua một gốc cây to, Nhiên thấy một mình Vinh dưới căn chòi đang lợp dở dang. Vinh đang tuê người làm một khu trại cho cừu ở chân núi này. Cả tuần nay, anh bận bịu nơi đây, trưa nào bác Tỷ cũng nhờ Nhiên mang cơm cho Vinh và cô khó lòng từ chối. Mắt Vinh sáng lên khi Nhiên mỉm cười thay câu chào hỏi thông thường với anh. Bỗng dưng cô đỏ mặt vì cái nhìn quá ư nồng nàn của Vinh. Nhiên lảng đi: - Anh đói lắm rồi phải không? Vinh gật đầu: - Đúng là tôi đói lắm rồi. Trưa nay Nhiên ra hơi trễ. Cô đặt giỏ xách lên phiến đá gần đó. - Bữa nay công việc rất nhiều, em muốn đi sớm cũng không được. vinh dễ dãi: - Thì bao giờ xong việc hãy đi. - Chỉ sợ anh trông. Vinh hạ giọng: - Chờ cỡ nào tôi cũng chịu được, miễn sao người mang cơm cho tôi là Nhiên. Cô liếc anh một cái thật sắc: - Mang cơm thôi cũng kém người. Coi chừng bị bỏ đói đấy. Vừa nói, cô vừa bày thức ăn trong giỏ xách ra: - Anh ăn cơm đi cho nóng. Vinh cười cười: - Tôi muốn được nghe câu này từng mỗi buổi ăn. Hay là Nhiên sang bên này nấu cơm cho tôi đi. Tôi trả công thật cao cho. Út Nhiên vờ không hiểu ý xa xôi của Vinh. - Mang cơm cho anh thì được, chớ nấu cơm em dở ẹc hà. - Dở cỡ nào anh cũng chịu vì anh dễ ăn lắm. Nhiên à! Chịu làm vợ anh nghen? Anh thương em thiệt tình. Út Nhiên hết sức bất ngờ vì lời... cầu hôn có một không hai của Vinh. Khi cô còn đứng như trời trồng, Vinh đã bước tới gần, giọng tha tiết hơn: - Anh sẽ lo cho em chớ không để em cực nhọc như bây giờ đâu. anh không giàu có nhưng tài sản đử để em được ăn ngon mặc đẹp không thua kém ai ở xứ này. Nhiên ấp úng: - Nhưng anh đã biết gì về em đâu mà... mà... Vinh lắc đầu: - Anh không quan tâm đến quá khứ, chỉ biết hiên tại em là người chịu cực chịu khó và anh thương em cái tính đó. Út Nhiên bẻ những ngón tay và chạm vào cái nhẫn hộ mệnh mà Đôn đã nhờ Tân trả lại. Hồi đó Đôn cũng từng tha thiết nồng nàn như thế: "Anh sẽ lo cho em. anh sẽ lo cho em...". Nhiên đã tin vào những lời ấy, tin vào anh như con chiên tin chúa, để bây giờ phải lưu lạc tới nơi khô cằn sỏi đá này. Trái tim tan nát của cô liệu còn đủ hồn nhiên để tin nhưng lời Vinh vừa nói không? Chắc là không rồi. Vinh nhấn mạnh: - Nếu em bằng lòng, anh sẽ nhờ chú Tỷ đứng ra làm chủ hôn cho mình. Anh muốn đám cưới liền. Út Nhiên buột miệng: - Em về đây. Anh ăn cơm đi, đừng nghĩ tới chuyên cưới. em chưa muốn lấy chồng đâu. Nhanh như sóc, cô chụp cái nón lên đầu và chúi nhủi thả dốc. Vinh lì lợm bám theo sau: - Anh sẽ chờ, sẽ khiến em động lòng mới thôi. Anh không cưới được em, ở xứ này chẳng thằng nào cước được đâu. Út Nhiên xoay người lại: - Anh thật ích kỷ khi nói thế. Dứt lời, cô trợt chân vì mất thăng bằng. Tận dụng ngay dịp may hiếm có, Vinh chụp tay Nhiên kéo lại. Chưa kịp đứng vững, Vinh đã ôm cô vào lòng. - Thấy chưa? Em không ở một mình được đâu. Em cần một người đàn ông thương em. Út Nhiên nhăm1 mắt. Cô không đủ can đảm đẩy Vinh ra khi cô biết anh nói đúng. Cô cần một người đàn ông thương mình. Khổ nỗi người đó không phải là anh. Vụng về, thô kệch vinh hối hả áp môi mình vào môi Nhiên. Cô có cảm giác hóa đá vì không chút rung động nào. Thấy Nhiên đứng yên, Vinh lại tưởng cô thích như vậy, nên anh càng lúc càng nồng nhiệt hơn. Môi anh chợt xuống cổ rồi xuống người Nhiên. Đến lúc này, cô không thể chịu đựng nổi nữa. Hất mạnh Vinh ra, cô chạy như bay trên con đường đầy những bụi xương rồng bàn chải chia chỉa gai. Về nhà, chui vào chái lá thấp tè tè, tăm tối, Nhiên nằm dài xuống giường tre với tất cả mệt mỏi, lo lắng. Cô khó trốn tránh Vinh cũng như đám đàn ông độc thân ở đây vì cô chỉ một thân một mình. Dầu mạnh mẽ cỡ nào cũng tới lúc cô phải quên hẳn Đôn để tạo hạnh phúc cho riêng mình như lời anh đã chúc cô đêm chia tay đầu tiên. Nếu cần một nơi nương tựa, một chỗ dung thân cho tới cuối đời, Nhiên nên nhắm mắt ưng Vinh vì anh vượt trội so với đám đàn ông ở vùng đất này. Nhiên nhếch môi đau đớn. Từ lúc nào, cô biết tính toán cả trong tình yêu vậy kìa? Cố tiếng ông Tỷ gọi bên ngoài, cô vội vàng ngồi dậy, bước qya ngôi nhà ngói ba gian to rộng. Nhiên bất ngờ khi thấy Lan ngồi tréo chân trên chiếc đôn ngoài hàng ba. Cô ta cười thân thiện: - Sao, khỏe không em? Nhiên trả lời như máy: - Dạ khỏe. Rồi đứng lặng thinh khiến Lan phải hỏi: - Làm gì cảm động dữ vậy? Bộ nhớ tụi Cún Anh, Cún Em hả? Út Nhiên gượng gạo: - Dạ... con nít dẫu hỗn cỡ nào cũng có chút dễ thương. Lan nhún vai: - Ba mẹ chúng bán căn nhà của mình về ở chung với bọn tôi luôn rồi. Thằng Công không qua Campuchia nữa. Suốt ngày ăn nhậu, quậy, tôi chịu hết siết nên mới về đây đó chứ. Nhiên buột miệng: - Tại sao cậu ấy không qua bên đó nữa? Lan thủng thỉnh nói: - Vũ trường nó quản lý cháy ra tro cả rồi, chỗ đâu mà làm việc. Nó không ở tù là may. Nghe đâu tay chủ vũ trường mém chết cháy. Mặt tái xanh, Nhiên ấp úng: - Ông... ông ta tên gì cô biết không? Lan lắc đầu: - Không. Nhưng lão là chủ của thằng hôm đó về với thằng Công. Lan chợt bùi ngùi: - À, đúng rồi. Chủ của thằng Tân, lão ta bây giờ thành phế nhân rồi. Hai chân khuỵu xuống, Nhiên phải bám vào cánh cửa để đứng cho vững. - Phải... phải ông ta Tư Đôn không? Lan phẩy tay, giọng vô tâm: - Chắc là ổng. Tôi không để ý họ tên ổng làm chi. Chỉ biết nhà đó có ba anh em. Ổng mới qua bển thế cho người em út, chưa bao lâu thì bị như thế. Út Nhiên run rẩy mừng vì biết không phải Đôn: - Thật là tội nghiệp. Lan nhìn gương mặt nhòe nhoẹt của cô: - Em giàu lòng thương người thật. Em biết không, sau khi đưa em ra bến xe, tôi về nhà thấy thằng Công và thằng Tân lồng lộn lên như điên. Thằng Tân sợ bị cậu chủ cho nghỉ việc vì đã để em sổng mất. Rõ ràng chủ nó rất muốn gả em cho Đài Loan để trục lợi. Hừ! Vậy còn thương hại hắn. Nhiên hỏi lại: - Nhưng có đúng ông ta muốn thế không? Lan gắt: - Sao lại không? Chính vì vấn đề này mà lão ta và Công mâu thuẫn. Lão đổ thừa Công cố ý để em trốn thaót nên sau đó... đì nó dữ lắm. Khi xảy ra chuyện cháy vũ trường, lão bị phỏng nặng, thế là thiên hạ nói thằng Công muốn... chơi lão mới để cháy dữ vậy. Cười nhạt, Lan nói: - Hư thật thế nào chả biết. Rốt cuộc một người tàn tật, một người mất việc. Đúng là "thiên bất dung gian", ác như lão chủ của thằng Công, bị thế cũng là vừa. Bây giờ em khỏi lo bị lão ép gả cho Đài Loan để trừ nợ. Lan bỗng cao giọng: - Nhiên nè! Ơ? đây phải đất lành đối với em không? Cô buột miệng: - Dạ phải. Lan cười cười: - Vậy sao chưa chịu... đậu lại. - Em đâu có ý định bỏ chỗ này. Lan nheo mắt: - Nhưng cũng không có ý bám rễ xanh cây. Lấy chồng sanh con đẻ cháu ở đây? Nhiên chớp mi: - Vừa nghèo vừa côi cút như em, đàn ông thích trêu chơi thôi, chớ còn thật lòng, chắc không có ai đâu. Lan nói: - Tôi biết thằng Vinh rất mê em. Mê thiệt thình đó. Phần em thì sao? Út Nhiê lí nhí: - Em không nghĩ gì hết. Lan lên giọng: - Nên nghĩ đi là vừa. Con gái ở một thân một mình nguy hiểm lắm. Thế thằng em tôi có điểm nào em chê? - Dạ, em đâu dám chê. Chỉ vì em thấy mình không xứng. Lan hừ trong mũi: - Lại mặc cảm. Lo len còn thành hoàng hậu được, nói chi trở thành bà chủ đàn cừu hàng trăm con. Hay em còn vương vấn một gã nào ở Sài Gòn? Nhiên đỏ bừng mặt vì bị đoán trúng tim đen. Lan hỏi tiếp: - Phải thế không? Cô lắc đầu. Lan ra vẻ sành đời: - Nếu phải cũng nên quên hắn đi. Xa mặt cách lòng, biết đâu chừng hiện giờ hắn đã có vợ con rồi. Thời buổi này xa nhau một tháng người ta đã thay đổi, huống chi xa đã nửa năm như em. Nhiên liếm môi: - Dầu thế nào em cũng phải gặp lại người ta trước khi quyết định cuộc đời mình. Lan gật gù: - Vậy là tôi đã đoán đúng. Hắn đã lấy vợ rồi chứ gì. Nếu thế, em gặp lại làm chi nữa. Út Nhiên làm thinh. Cô khó lòng mở miệng nói cho Lan hiểu chuyện riêng tư của mình. Dù anh rất tệ với Nhiên, nhưng có lẽ trong đời mình, cô duy nhất yêu một lần. Người ta lừa dối và trái tim cô đã chai đá. Nó sẽ không bao giờ biết yêu ai nữa. Nhiên trở về Sài Gòn làm chi khi ở đó không còn người yêu cô như đã từng nói. buổi tối, cô ngồi thu mình trong chòi. Cái chòi này bé, hẹp hơn cái chòi ở nhà cậu Hai giàu nhiều. Vậy nhưng Nhiên vẫn thấy nó trống vắng mênh mông đến vô cùng. Có khi Đôn nhớ đến cái chòi lá ấy không? Chắc không đâu. Anh đã trả Nhiên cái nhẫn như một cách chối bỏ những kỷ niệm anh từng bảo "Suốt đời không thể nào quên" thì còn nhớ làm gì. Những lời tình tự, nhưng môi hôn không nỡ rời và mùi hoa lài ngay ngất suốt đêm thâu. Cái mùi hoa khiến nụ hôn ngọt hơn, Đôn từng nhận xét giờ tỏa hương tận nơi đâu để những xác hoa khô trong túi xách của Nhiên chì còn là xương hoa, chúng chưa tàn rữa, nhưng đã chết thật rồi theo tình yêu của Đôn. Giờ này anh đang làm gì? Đã có trăm ngàn lần Nhiên tự hỏi thế và không muốn trả lời, vì biết kế bên Đôn là Thu Yến. Với tay chạm vào cái lắc để trên đầu nằm, cô áp nó lên má và chợt nghe hơi lạnh tỏa ra tê tái. Cô sẽ gởi bưu điện cái lắc này cho Kim Mỹ, Nhiên sẽ nhờ Mỹ bằng cách nào đó gởi trả Đôn như một lời vĩnh biệt. Cô đã mỏi mệt lắm rồi khi phải sống quạnh quẽ một mình, sống không biết vì ai, cho ai. Đã tới lúc Nhiên có đôi có bạn như người ta, chớ không khóc lẻ loi mãi thế này. Nhếch đôi môi khô, cô đứng dậy bước ra sân. Đêm nay có trăng hạ tuần như đêm nào Đôn xuất hiện trong vườn lài. Cô buồn bã ngồi xuống thềm nhà ông Tỷ và nghe giọng Vinh vang lên: - Em không ngủ được à? Giật mình quay ra sau, cô thấy anh đứng tựa cột gõ tròn với điếu thuốc trên tay. Nhiên ậm ự: - Trời nóng quá! Ngồi xuống kế Nhiên, Vinh nói: - Anh xin lỗi chuyện hồi trưa. Nhưng thương Nhiên quá, anh đâm ra thô lổ. Đừng giận anh nghen. Nhiên len lén nhìn Vinh. Dưới ánh trăng, anh có vẻ trầm tĩnh hơn nhưng không vì thế mà kém vẻ mạnh bạo. Giọng Vinh đều đều: - Chắc từ trưa tới giờ, em đã suy nghĩ nhiều về lời xin cưới của anh. - Có. em có nghĩ. Xin anh cho em thêm một thời gian. - Để quên khuấy người yêu cũ chứ gì? Anh nghe chị Lan nói người đó đã lấy vợ. Em chung thủy với hắn là có lỗi với bản thân đấy. Nhiên nói: - Em muốn khi đến với anh, lòng em thật trong sáng không vương vấn chút gì những chuyện đã qua. - Nhưng em phải cho anh thời gian cụ thề, chớ anh biết sẽ chờ đến bao giờ em mới hết vấn vương chuyện cũ đây? Nhiên chúi đầu nhìn những bóng cây đổ dài dưới ánh trăng rồi mím môi: - Hết năm nay, nếu anh đợi được. Vinh thở hắt ra: - Anh sẽ đợi. Nhiên chớp mi. Cô rụt rè đưa tay mình cho Vinh. Hơi ngạc nhiên một chút, nhưng anh vẫn hối hả vứt điếu thuốc để nắm tay cô. Phải tập cho quen một người không phải là Đôn đi nhóc. Nhiên tựa vào vai anh thổn thức. Cô nghe Vinh vỗ về: - Đừng khóc. Rồi anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em. Cầu mong là như thế. Cầu mong cô sẽ hạnh phúc như lời chúc của Đôn đêm nào. ° ° ° Nhâm nhìn những máng thức ăn sạch sẽ đấy cám và cỏ tươi, những con bò mập đẫy dang đủng đỉnh ăn uống mà trầm trồ: Em thật không ngờ cậu Tư giỏi như vầy. Trang trại quy mô, đàn bò phởn phơi, sung mãn. Cậu than2h trại chủ thứ thiệt rồi còn gì. Đôn đặt tay lên đầu con bò đen: - Cũng chưa phải thứ thiệt đâu. So với Út Nhiên, tôi thua xa. Công việc ở đây tôi phải thuê người chớ chưa tự điều hành hết mọi thứ. Nhâm nói: - Thì từ từ, nghề dạy nghề, có ai cha sanh mẹ đẻ ra đã biết tuốt mọi thứ đâu cậu Tư. Thấy cậu an nhàn như vầy, em phát ham. Tư Đôn nhếch mép: - Việc của mày dạo này thế nào? - Chán lắm cậu ơi. Thằng cha Nhu vừa keo bẩn vừa thủ đoạn, coi nhân viên như nô lệ, thằng chả siết tụi em nghẹt thở mà dường như vẫn chưa hả. Đôn cười khẩy: - Hắn lá thứ tham lam nên đâu từ bỏ thủ đoạn nào kiếm ra nhiều tiền. Nhâm trách: - Lẽ ra cậu không nên tạo điều kiện để Nhu có cơ hội kiếm thêm nhiều tiền trong khi chính hăn đã sai đàn em... vớt cậu chí mạng. Đôn nói: - Khi quyết định chia tay với Thu Yến, chia tay với công việc đang làm, tôi đã không màng nhiều thứ. Tôi cho quá khứ để bắt đầu một tương lai mới có tôi và Nhiên. Ai ngờ tất cả không như tôi nghĩ, chỉ thương cô ấy bây giờ không biết trôi dạt về đâu. Nhạm ngập ngừng: - Vẫn chưa có tin tức gì của Nhiên sao? Đôn lắc đầu: - Chưa. Dầu tôi đã nhắn tìm trên báo, trên dài suốt nửa năm nay. Lặng thinh vài giây, Đôn nói tiếp: - Tới tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu sao Nhiên lại rời bỏ tôi mà đi. Lý nào tình yêu tôi dành cho cô ấy chưa đủ xóa đi mặc cảm về thân phận. Lý nào Nhiên không biết cô ấylà lẽ sống của tôi? Nhâm bối rối thấy rõ, anh dõi mắt về phía trước ngôi nhà khá rộng của Đôn. Những bụi lài xanh rập rờn theo gió, hoa trắng rơi ngập đất nhưng không ai hái. Tư Đôn còn nặng tình với Út Nhiên quá. Nghĩ cũng lạ, một người lăn lộn với đời như cậu ta lại yêu một cách lãng mạng như thanh niên mới lớn. Yêu đến mức chấp nhận bỏ mọi cơ hội làm giàu để lấy được người mình yêu. Tôi nghiệp! Nhâm ray rứt nhìn Đôn. So với dạo làm ông chủ vũ trường ở Nông-pênh, anh có vẻ hiền, trầm lặng hơn nhiền. Nhìn Đôn, người ta dễ liên tưởng tới một tay lãng tử đang gác kiếm ở ẩn sau nhiều năm khuấy động giang hồ. Chỉ tiếc một điều cạnh Tư Đôn chẳng có trang tuyệt thế giai nhân nào cả. sự cô đơn của anh khiến Nhâm thấy mình có lỗi. Giọng Đôn chợt vang lên: - Thằng Tân dạo này ra sao? Nhâm gượng gạo: - Nó khỏe và được cậu Ba Trí rất trọng dụng, nó bây giờ như tay mặt của cậu Ba... Đôn cười nhạt: - Còn tay trái là Tám Vạn chớ gì? Sau trận chết cháy hụt đó, chả biết tâm tình anh tôi đạ thay đổi chưa? - Bộ cậu ít qua lại chỗ cậu Ba Trí lắm à? - Hầu như không, vì khi tôi chia tay với Thu Yến, ông Thạch và ông Trí từ tôi luôn rồi. Ổng đổ thừa tại tôi làm ba Thu Yến giận nên rút vốn lại, khiến chuyện làm ăn cua mấy ổng gặp khó khăn. Nhâm nói: - Đúng là vậy. Ông Sáu Lợi nghe lời tay Nhu, dầu sao hắn cũng là chồng Thu Yến mà. - Kế tiếp xảy ra chuyện cháy vũ trường, ông Trí bị phỏng nặng nên càng giận tôi dữ nữa. Nhưng suy cho cùng, tôi đâu có lỗi gì. Tôi đã bỏ công sức của mình làm giàu cho hai ổng bao nhiêu năm, vậy mà hai anh tôi lại ích kỷ chỉ biết nghĩ tới mình khi cương quyết buộc tôi cưới Thu Yến. Những người như hai ổng không đời nào biết tình yêu là gì. Nhâm ngập ngừng: - Nếu cậu không tìm được cô Nhiên thì sao? Chẳng lẽ cậu ở vậy hoài? Đôn chắn chắn: - Tôi tin sẽ gặp lại cô ấy. - Cho dầu cậu đã bị mất chiếc nhẫn hộ mệnh? Mặt Đôn sa sầm xuống: - Nhắc tới nhẫn, tôi vẫn còn tức, chú em suy nghĩ xem. Tai sao tôi lại mất khi lúc nào cũng đeo nó trong tay. Nhâm chép miệng: - Quả thật em đoán không ra Hôm đó cậu Tư say, hổng biết tụi tiếp viên có tham hay không. Đôn cười nhạt: - Chiếc nhẫn ấy so với cái đồng hồ một ngàn rưỡi đô của tôi thì nhằm nhò gì. Nếu chúng tham thì vật đáng mất phải là cái đồng hồ chứ. Nhâm nói: - Nó mỏng manh quá, có bao giờ bị gãy rồi rơi mất không? Đôn thở dài: - Tôi cũng từng nghĩ thế. Đúng là xui, chiếc nhẫn mất, sau đó Nhiên cũng bỏ đi. Đôi lúc tôi thấy cuộc sống hiên tại vô nghĩa làm sao ấy. Người ta chỉ thật sự hạnh phúc khi biết mình sống vì ai, vì mục đích gì. Trước đây, mục đích sống của tôi là kiếm thật nhiều tiềnn, tôi thích tú khi đạt được mục đích. Thời gian hạnh phúc nhất của tôi là ở cạnh Nhiên đêm tôi quyết định từ bỏ tất cả để có cô ấy. Đôn buồn bã: - Giờ thì xa lắc cả rồi. Cái đêm tuyệt vời ấy mơ hồ như sương như khói. Nhiên không để lại gì cho tôi ngoài mùi hương hoa lài hàng đêm. Tôi lẩn thẩn quá phảii không? Nhâm lắc đầu: - Em thấy có lỗi vì không giúp gì được cho cậu. Đôn nhíu mày: - Sao chú lại nói vậy? Hai chú đã biết gì về Út Nhiên? - Em... em không biết gì hết. Đôn quắc mắt nhìn Nhâm, anh ta kêu lên: - Đừng nhìn em như vậy. Đôn bước ra khỏi trại bò. Anh vào nhà đốt thuốc hút. Nhâm lẽo đẽo theo sau. Giọng Đôn sắc lạnh: - Nếu vẫn là em út của tôi thì chú nói thật đi. Chú có tin về Út Nhiên phải không? Nhâm chối: - Em ở tận Nông-pênh làm sao biết tin gì của cô Út. Đôn gằn giọng: - Chú không qua mặt tôi nổi đâu. Mà tại sao chú em phải giấu? Tôi có thừa can đảm để đón nhận tin xấu nhất cơ mà. Nhâm nhìn gói thuốc lá: - Em xin cậu Tư một điếu. Đôn đẩy gói thuóc về phía Nhâm, anh ta đốt m6ọt điếu và rít lấy rít để. Phà một hơi khói mù mịt, Nhâm nói: - Hôm qua em có ghé chỗ cậu Ba Trí để tham thằng Tân. Anh em em đã đi nhậu một bữa mệt nghỉ. Lén nhìn Đôn, Nhâm nói tiếp: - Cậu biết tánh thằng Tân mà. Nó uống không boa nhiêu, đã vậy khi ngà ngà chuyện gì ấm ức là phun ra hết. Mặt Đôn nghiêm trọng: - Nó đã nói gì? Nhâm liếm môi: - Nó nói về chiếc nhẫn hộ mệnh của cậu. Chính thằng Tân đã lấy cắp, chớ không phải rơi mất vì bị gãy như đã suy đoán đâu. Đôn đập mạnh tay xuống bàn khiến gói thuốc lá và cái quẹt gaz nẩy lên: - Nó lấy làm gì cái nhẫn vài phân vàng ấy? Nhâm nuốt nước bọt: - Nó đã làm một chuyện hết sức khốn nạn là mang nhẫn trả lại cho cô Út Nhiên và bảo rằng... rằng chính cậu bảo nó trả. Đôn nhíu mày nhưng đầu óc lại căng thẳng hết mức: - Nó... nó làm thế với mục đích gì? Nhâm hạ giọng: - Để chia rẽ cậu và cô Nhiên theo đúng ý của cậu Ba Trí. Đứng dậy, Đôn đá tung cái ghế vào tường: - Khốn kiếp! Thật không ngờ nó phản tao. Nhâm khổ sở: - Em rất khổ vì có đứa em như nó. Đôn rít thuốc liên tục, vừa hút anh vừa cố giữ bình tĩnh nghe Nhâm kể những việc Tân đã làm theo sự chỉ đạo của Ba Trí. Thì ra Tân đã cố tình ép Đôn uống say để lấy chiếc nhẫn. Chỉ tôi nghiệp cho Út Nhiên khờ khạo của anh. Cô không có kinh nghiệm với đời, đã vậy còn bị áp lực từ nhiều phía, bảo sao không tin anh đã lừa dối cô cho được.