Chương 140
Ba ba Yến Thần Tài vừa mở miệng, Dịch Tử Vi và Tư Không Dịch đều im bặt ngồi trên sô pha.
Tư Không Dịch im lặng nhìn cái khăn tay bẩn thỉu kia, công chúa Đại Hoa nhìn không nổi, giúp cậu cào rách một lỗ.
“Được rồi, đây là cái khăn tay, nó có lợi ích gì?”
Dịch Tử Vi lùi ra sau một bước cởi ba lô trên lưng ra, Tư Không Dịch nhìn cái ba lô kia, thấy cái ba lô nhà quê này nhìn rất quen. Vẫn là Tiểu Bạch có trí nhớ tốt nhất, chít chít hai tiếng.
[Ôi chao, tiểu chủ nhân, cái ba lô này và cái chủ nhân để lại cho anh giống y hệt!]
Tư Không Dịch trợn mắt nhìn chằm chằm cái ba lô của Dịch Tử Vi, thế mà không ngờ tên “giáo chủ” này lôi ra từ trong cái ba lô của hắn một cái bàn bằng gỗ dài chuyên để lập đàn?! Sau đó là lư hương, kiếm gỗ đào và một tá lá bùa. Gần như trong vòng một phút hắn lôi ra đầy đủ đồ nghề của một đại thiên sư chuẩn bị thi triển phép thuật.
“Ba ba Thần Tài à, thật đau lòng, có thể cho con thêm chút tiền tip không?”
Lúc này Yến Thần Tài thật muốn đá hai người mỗi người một cú: “Câm miệng, khi nào tám mà không được, sao lại ngồi tám bây giờ hả! Thành thật làm chính sự đi!”
Tư Không Dịch và Dịch Tử Vi đồng thời quay người cúi đầu, bọn họ chưa hề lên tiếng mà.
Sau đó Dịch Tử Vi nhanh chóng dọn hương án và bàn gỗ đàn hương, sau đó cầm kiếm gỗ đào đứng thẳng trước mặt Tư Không Dịch. Cậu hơi bất ngờ phát hiện trong nháy mắt khi Dịch Tử Vi cầm cây kiếm gỗ đào, khí thế cả người trở nên hoàn toàn khác, lúc này nhìn hắn không có cảm giác không đáng tin như trước, trái lại mang đến cảm giác tiên phong đạo cốt.
Tư Không Dịch:… Chắc là bị hoa mắt rồi.
Sau đó Dịch Tử Vi cực kỳ nghiêm túc múa một bộ kiếm pháp oai phong lẫm liệt trước bàn thờ và hương án, ngay cả tiếng xé gió cũng nghe được rõ ràng. Tư Không Dịch vốn không cảm thấy gì, nhưng khi kiếm pháp ngày càng sắc bén, cả người cậu bỗng rét run lên và bắt đầu phát đau. Lúc đầu chỉ hơi đau nhói, giống như là kim chích có thể chịu đựng hoặc làm lơ đi, nhưng sau đó càng lúc càng như có người cầm kiếm đâm tới đâm lui lên người cậu vậy, tuy không trực tiếp đâm vào xương nhưng vẫn đau đớn đến nỗi làm cậu đổ mồ hôi lạnh toàn thân, thậm chí hận không thể nằm dưới đất mà lăn lộn.
Cả người cậu cứng ngắt, nếu không phải tin tưởng Dịch Tử Vi đang thật sự giúp cậu trừ ma, cậu nhất định bảo Đại Hoàng cắn chết hắn. Yến Khôn sắc bén phát hiện Tư Không Dịch không đúng, hắn không hề do dự ngồi xuống ôm người vào lòng, sau đó hắn mới đau lòng phát hiện cả người cậu đều là mồ hôi lạnh, còn hơi run rẩy.
Yến Khôn ôm chặt Tư Không Dịch trong lòng, vòng tay siết thật chặt nhưng sắc mặt và ánh mắt của hắn lạnh lẽo đến đáng sợ, giống như một đại ma vương đang phẫn nộ.
Lúc Tư Không Dịch nghĩ có lẽ cậu sẽ đau đến ngất xỉu, rốt cuộc Dịch Tử Vi ha một tiếng rồi thu kiếm. Tuy hắn không đau đớn như Tư Không Dịch nhưng múa bộ kiếm pháp này cũng làm trán hắn đầy mồ hôi, rất rõ ràng hắn đã cố hết sức.
Dịch Tử Vi nói đến câu cuối, ngay cả giọng nói cũng thay đổi, suýt nữa đã nhào lên nằm sấp lên người Tư Không Dịch, kết quả bị Yến tổng cực kỳ lưu loát đá văng ra.
“Trời ạ, trời ạ, trên đầu cậu có tường vân! Sao lúc vào nhà tôi không phát hiện ra vậy?! Tường vân tùy thân này con bà nó còn đáng sợ hơn công đức kim quang đó! Có tường vân thì sao cậu có thể là người thường được! Thằng cha nào ăn no rửng mỡ không muốn sống mà muốn hãm hại người có tường vân trên đầu?!” Dịch Tử Vi trực tiếp lâm vào trạng thái điên cuồng nói say sưa, trái lại Tư Không Dịch lại nghĩ hắn thật ra rất tài giỏi.
“Hắn đúng là có bản lĩnh, nhưng mà, đầu óc này…”
Yến Khôn cảm thấy mệt tâm thay cho ông cậu nhà hắn: “Tính nó là vậy, không có việc gì, thấy nhiều rồi em sẽ quen thôi. Với lại nó đúng là có bản lĩnh thật, nếu không sao anh lại để nó điên như vậy.” Chẳng qua thật đáng thương cho ông cậu, nghe nói mỗi ngày ông phải uống hai viên thuốc trợ tim khẩn cấp.
“À, hẳn là hai vị đại tiên không có vấn đề gì đâu, cẩn thận một chút là được. Họ làm vậy là vì cậu, cậu tuyệt đối không được nghĩ là họ vứt bỏ cậu, một khi cảnh giới đến thì không thể áp chế được, nhất định phải phá giới rời đi.”
Bầu không khí bên Tư Không Dịch rất vui vẻ, Tịnh Tích đại sư thì lại âm trầm nhìn bức tranh ác quỷ ông ta hao tốn năm năm công lực vẽ ra bị rách một lỗ lớn. Điều này chứng tỏ có người phá ác chú, thế nhưng ông ta cũng không thèm để ý. Không phải ông khoe khoang nhưng người có thể phá giải ác chú của ông ta đến giờ còn chưa sinh ra đâu.
Sự thật đúng là vậy, tuy Dịch Tử Vi nói đã làm ác quỷ bị thương, ngăn việc Tư Không Dịch liên tục gặp xui xẻo, nhưng vài ngày kế tiếp cậu vẫn gặp chút vấn đề nhỏ, ví dụ như – đi vệ sinh thì WC luôn có người, ăn mì gói thì bị thiếu gói gia vị.
Nhưng vẫn tốt hơn trước rất nhiều, fan của cậu cũng đồng loạt thở phào.
Cứ như vậy mười ngày, đến lúc Tư Không Dịch cảm thấy bản thân sắp bị WC và mì gói bức điên, Đại Hắc hùng dũng – oai vệ – khí phách – hiên ngang quơ quơ cái chân:
[Em phát hiện được vị trí của tên đại sư kia rồi! Đã cho mấy em gái theo dõi ông ta, tiếp theo phải làm gì?]