← Quay lại trang sách

Vè “tiêu cực” và dăm chuyện đặt vè 1. Báo Đảng sợ vè “tiếu cực”

Bên cạnh tiếu lâm chính trị, vè cũng là thứ “vũ khí” lợi hại mà các “sĩ phu dân gian” thường dùng. Dân Việt ta vốn “xuất khẩu thành thơ” nên đặt vè là chuyện “nhỏ như con thỏ”. Vè lại nóng hổi “vừa thổi vừa... nghe”, kiệm lời, mau thuộc, dễ truyền miệng hơn cả tiếu lâm... Chẳng thế mà báo Nhân dân, ngày 10.8.1980, đã phải có bài phê phán gay gắt, trong đó có đoạn:

“Những năm gần đây, bên cạnh nền văn học dân gian hiện đại tiếp tục phát triển nói về những ý nghĩ, tình cảm của nhân dân và có tác dụng cổ vũ mọi người hoàn thành nhiệm vụ cách mạng trong mỗi giai đoạn, lác đác lại xuất hiện một số câu thơ, câu vè với nội dung không xây dựng, không rõ tác giả là ai. Thí dụ:

Mỗi người làm việc bằng hai

Để cho chủ nhiệm mua đài, sắm xe...

Đây là loại vè hoặc ca dao tiêu cực!”

Có lẽ sợ vè “tiêu cực” và sợ “phổ biến không công” nhiều (chứ không phải chỉ “một số”!) câu vè “tiêu cực”, nên trong cả bài báo dài, tác giả chỉ dám trích dẫn độc một câu vè. Và ngay trong câu vè này, tác giả còn trích sai và thiếu.

Để bổ sung, cũng “không công”, cho bài của báo Đảng, kẻ “nghe và ghi” này xin dẫn lại đầy đủ câu vè trên và... “boa” thêm một số câu vè “tiêu cực” khác:

Mỗi người làm việc bằng hai

Để cho chủ nhiệm [1] mua đài, mua xe

Mỗi người làm việc bằng ba

Để cho chủ nhiệm xây nhà, xây sân

Mỗi người làm việc bằng năm

Để cho chủ nhiệm vừa nằm vừa ăn...

Thủ kho to hơn thủ trưởng

Vào nhà thủ trưởng, tưởng là... kho!

Nói no

Bò sướng

Bướng chết

Cao cung cấp [2]

Thấp chợ đen

Quen cổng hậu

Nhất thân

Nhì thế

Tam thần

Tứ chế

Ăn đại táo

Ở đại gia

Đi đại xa [3]

Làm... đại khái

Ăn như nhà tu

Ở như nhà tù

Nói như lãnh tụ

Đi xe cố vấn

Mặc áo chuyên da

Ăn uống qua loa

Ở nhà điện tử [4]

Ban ngày cả nước lo việc nhà

Ban đêm cả nhà lo việc nước [5]

Chân ngoài dài hơn chân trong [6]

Làm chủ không đủ

Tranh thủ làm thuê

Râu dài thì mặc râu dài

Có Phavôrít [7] có đài đeo hông

Chồng già thì mặc chồng già

Có phiếu Tôn Đản, có nhà ở riêng

Sang như trưởng tàu

Giàu như nhân viên

Điên như hành khách

Cứt cũng phân

Phân như cứt [8]

Thẳng thắn, thật thà thường thua thiệt

Lách luồn, lươn lẹo lại lên lương

Đấu tranh, tránh đâu

Một ao chất xám

Không bằng đám nước bọt

Thứ nhất anh Ba

Nhì nha khí tượng

Cắt cơm

Bơm xe

Nghe thời tiết

Liếc đồng hồ

Thồ bao gạo

Cạo bộ râu

Ai hỏi đi đâu

Đi thăm bà xã! [9]

Mắt thứ hai

Tai thứ bảy [10]

2. Vè chợ búa

Hà Nội có nhiều chợ lâu đời như chợ Đồng Xuân, chợ Hàng Bè, chợ Hôm, chợ Mơ... Thời bao cấp, mấy chợ này tập trung các quầy hàng mậu dịch quốc doanh và hợp tác xã, hàng hoá lèo tèo nhưng hợp với túi tiền cán bộ cấp thấp và bà con lao động. Riêng chợ Bắc Qua, nằm sát chợ Đồng Xuân, là khu vực “thị trường tự do”, hàng hoá ê hề song lại bán với giá cắt cổ cho dân buôn lắm tiền nhiều bạc...

Tuy nhiên, Hà Nội còn tồn tại suốt nhiều năm hai cái “chợ” đặc biệt: một cái ở phố Tôn Đản chuyên bán với giá cực rẻ nhiều thứ hàng cao cấp cho cán bộ cấp cao và một cái ở phố Vân Hồ chuyên bán rẻ số hàng cũng khá hiếm cho cán bộ cỡ “chuyên viên”...

Bởi vậy, dân Hà Nội mới đặt ra bài “vè chợ búa” dưới đây:

Tôn Đản là chợ vua quan

Vân Hồ là chợ trung gian nịnh thần

Bắc Qua là chợ thương nhân

Vỉa hè là chợ... nhân dân anh hùng!

3. Vè lương tháng

Bài vè ngộ nghĩnh này bắt nguồn từ mức lương của các cán bộ từ cấp bộ trưởng trở xuống cùng “đặc trưng” công việc và đời sống của số cán bộ này:

Ve vẻ vè ve

Nghe vè lương tháng

Hai trăm ngồi phán

Trăm tám ngồi nghe

Tranh đài tranh xe

Là thằng trăm rưởi

Tất ta tất tưởi

Là lũ trăm hai

Vừa hầu vừa sai

Là quân chín chục

Cửa nhà lục đục

Là cánh sáu mươi

Dở khóc dở cười

Là anh bốn chịch

Chẳng ta chẳng địch

Là lũ con phe

Nói chẳng ai nghe

Là... ông Nhà nước.

4. Vè giáo dục

Trong suốt nhiều năm, Bộ Giáo dục đặt dưới quyền Bộ trưởng Nguyễn Văn Huyên. Phụ tá cho ông, còn có ba Thứ trưởng: Võ Thuần Nho, Hồ Trúc và Lê Liêm.

Các vị “thâm nho” trong cánh nhà giáo khoái rỉ tai nhau hai câu vè chế giễu bốn vị thủ trưởng già nua, bất tài của mình:

Vườn ta Huyên cỗi, Nho già

Phất phơ khóm Trúc, la đà cành Lê.

Tới khi nổ ra vụ Võ Thuần Nho giở trò lem nhem để con trai mình trốn nghĩa vụ quân sự, hai câu vè trên liền được sửa lại:

Vườn ta Huyên cỗi, Nho tà

Phất phơ khóm Trúc, la đà cành Lê.

5. Vè làng văn

Làng văn ở Hà Nội thường xảy những vụ “hủ hoá”, trong đó có ba vị đầu trò lắm “tiềm lực” bị điểm danh qua câu vè dưới đây:

Cặc Thu Bồn

Lồn Ngọc Tú

Vú Xuân Quỳnh

6. Vè Phạm Tuân

Ngay sau khi Phạm Tuân “quá giang” lên vũ trụ, tại Hà Nội xuất hiện nhiều câu vè, đại loại như:

Một thằng vào vũ trụ

Trăm thằng đi Mút Cu [11]

Ngàn thằng tiệc lu bù

Triệu thằng khóc hu hu...

Dân đang thiếu gạo, thiếu mì

Tuân vào vũ trụ làm gì hỡi Tuân?