← Quay lại trang sách

Chương 3

Ngày ấy vào học năm Đệ ngũ, Phương phải mặc áo dài. Ngày khai trường, cô cứ lúng túng nhìn mãi mình trong gương. Cô lớn hẳn trong chiếc áo dài, mái tóc túm đuôi gà, mặt tròn như mặt trăng, cô không đẹp nhưng khả ái, dễ nhìn. Nghe tiếng chân gọi lần thứ ba, cô bé mới rụt rè bước ra, tay ôm cái cặp cứ lúng ta lúng túng. Thấy cô bé ngại ngùng, Ngàn trêu:

Bữa nay anh không gọi bé là bé đâu.

- Em mới 13 tuổi, không gọi bé thì gọi là gì?

- Gọi Phương, Ngàn Phương.

- Thôi đi, cứ gọi em là bé, em ra lệnh! - Cô dẩu môi sau câu vòi vĩnh ấy.

Anh cười:

- Thôi lẹ lẹ lên, trễ đó.

Năm nay Ngàn học năm cuối cùng, rồi sẽ thi đại học. Thời gian trôi nhanh, anh mong mình thi đỗ vì đó là con đường đưa anh tới tương lai. Nhớ ngày nào, trong một lần đi cắm trại, anh quen Ngàn Phương sau khi mang giúp cô bé một lô lốc bồng bị làm oằn cả bước chân. Rồi từ đó, anh có dịp giúp đỡ, chăm sóc cho cô bé từ cây bút đến quyển sách và cả những cuộc vui chơi giải trí để dạy thêm cho Ngàn Phương, nên cô bé rất yêu mến anh và nhận anh làm "anh nuôi". Chính vì quý mến cô bé nên Ngàn đã làm với tất cả sức mình lo lắng cho Ngàn Phương với tình thương của một người anh dành cho đứa em gái ruột thịt, và ngược lại lúc nào ở bên Ngàn, Ngàn Phương cũng cản thấy an tâm và thanh thản, tạm quên đi những khổ não của gia đình mình.

Như vậy là anh sẽ xa Ngàn Phương, cô bé sẽ còn lại một mình.

Đến cổng trường, hai anh em chia tay vào lớp. Ngàn không thấy có Thương Thương - bạn gái của anh đang đứng trên lầu nhìn xuống, cũng như Phương - không để ý lớp Ngũ chín nhìn mình thầm thì. Tuổi ở lớp này chưa lớn, nhưng cũng chẳng nhỏ, đủ biết nhìn, biết thấy, biết mơ mộng.

Như mọi khi, Ngàn Phương đứng xếp lớp ở cuối hàng bên cạnh Lạc - cô bạn ngồi chung bàn. Lạc thì thầm với bạn:

- Phương mặc áo dài thấy lớn dễ thương lắm.

- Anh Ngàn cũng nói vậy, làm Phương dị lắm.

- Dị gì, cả lớp mặc từ năm ngoái, chỉ có Phương thôi, mặc áo dài nhìn Phương không như trước.

- Không như trước là sao?

- Trông Phương lớn và đẹp hơn, ai cũng nhìn.

Cô bé ngơ ngác nhìn người bạn của mình:

- Vậy sao? Phương chẳng để ý đâu. Ai biểu hồi trước anh Ngàn, chẳng chê cho câu nào, mình cũng tỉnh queo, để ý gì chuyện ấy.

- Ảnh sợ Ngàn Phương buồn đó.

Buổi lễ khai giảng bắt đầu, cắt đứt câu chuyện của hai cô bé. Phương lần đầu tiên thấy mình bâng khuâng nghĩ ngợi về vẻ bề ngoài của mình khi nghe bạn nói. Và cô bé lại thấy mình suy nghĩ đi đâu, mọi ý nghĩ đều trở về với Ngàn.

oOo

Chiều đó, bờ sông Hàn vắng lặng, trên chiếc ghế đá Ngàn và Thương Thương ngồi. Cô gái cắn móng tay nhìn chăm chăm về khoảng trời xa xôi nào đó. Ngàn lặng lẽ nhả từng ngụm khói thuốc, khói bay tản mạn theo từng cơn gió thoảng qua.

- Sao em không nói gì hết vậy?

- Em biết nói gì khi anh cương quyết không thay đổi ý định.

- Anh không thay đổi được, anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, nó còn con nít, biết gì?

- Anh cứ nói con nít, so với tuổi nó lớn nhiều, còn bạn bè nữa, họ dị nghị.

- Mới 13 tuổi, lớn gì? Tại em nghĩ thế!

- 13 tuổi mà như 15, 16 ấy.

- Ngàn Phương ngây thơ lắm, nó không nghĩ như em đâu.

- Thôi đi, anh bao giờ cũng bảo vệ cô ấy, anh không thương em chút nào.

- Thương Thương, em cố tình không hiểu anh, còn anh, anh không thể khác đi những gì mà anh đã dành cho Ngàn Phương mấy năm nay. Anh không bao giờ xóa nó trong anh, nó bây giờ và mãi mãi nó vẫn là em gái của anh duy nhất.

- Còn em?

- Hay kìa! Em khác, em là người yêu của anh, có thể là bạn đời của anh kia mà. Thương, anh mong chúng ta sẽ là của nhau và bên nhau.

Cô gái cúi đầu suy nghĩ rồi nói:

- Em cũng nghĩ khác, nhưng mỗi lần bạn bè nhắc đến làm em tủi thân, lúc nào trong đầu anh cũng " Ngàn Phương, Ngàn Phương". Anh từng chọn cho Ngàn Phương từng đôi dép, còn Thương, bao giờ được anh chọn cho những thứ ấy?

Ngàn sững sờ:

- Trời ơi! Thương, em nghĩ vậy à? Em không nghĩ rằng em hơn Ngàn Phương bao nhiêu thứ. Tình cảm gia đình, tình yêu của anh, và kể cả vật chất em cũng không thiếu mà. Còn em gái anh nó chẳng có gì ngoài tình thương của anh dành cho nó. Phải nói là nó mất tất, đáng lẽ em phải hiểu điều ấy hơn anh chứ? Ừ, mà em không hiểu cũng đúng thôi, vì em có tất cả thì làm sao hiểu được một người không có tất cả Em đừng trách anh và cũng đừng giận gì Ngàn Phương nghe em.

Cô gái thoáng thấy nỗi buồn sâu lắng trong đôi mắt người yêu, cô gượng cười và nói như có lỗi:

- Em chỉ nói vậy thôi, chứ không buồn anh và Phương đâu. Ngàn ơi bỏ đi, mình về để anh còn đón Phương nữa.

- Hòa nhé, nào ta về! - Ngàn bóp nhẹ tay của Thương.

oOo

Ngàn Phương khoác áo mưa, đội nón ra đường mua phở cho mẹ. Em nhỏ còn bú, mẹ cần phải ăn thêm về khuya. Đứng chờ người ta bán phở, Phương thấy một người mặc áo tơi ì ạch với chiếc xe ba gác chở đầy bia, cam một cách khó nhọc qua vũng lầy, người đàn ông còng lưng đẩy mà chiếc xe cứ ì ra. Thấy vậy, cô bé chạy lại ráng hết sức mình đẩy mạnh, chiếc xe gặp sức người, nhích lên rồi băng nhanh qua đoạn đường lầy nhầy ổ gà. Người kéo xe, đẩy chiếc nón lá lên định cảm ơn. Một tiếng sét, rồi một làn chớp xẹt ngang soi rõ mặt người đối diện, người đàn ông thoáng giật mình, anh ta quay mặt thật nhanh nhưng Ngàn Phương đã nhìn thấy, la to:

- Anh Ngàn! Anh Ngàn phải không?

Anh quay mặt lại, cô bé òa khóc, ôm chầm lấy anh. Chiếc áo mưa khóa hờ của Phương rơi tụt xuống đất. Mưa tầm tã như bầu trời có bao nhiêu nước đều trút hết xuống đầu hai người. Anh sững sờ, lúng túng đứng lặng chập lâu, khi sực tỉnh, anh lật đật lượm chiếc áo mưa quàng lên người Phương.

- Kìa Phương, nín đi nào, có gì phải khóc, cuộc sống phải vậy thôi, nín đi, nín đi anh thương.

- Thôi đi, anh giấu bé, anh giấu bé. - Cô vừa la to vừa nức nở đau đớn. Trời ơi! Anh Ngàn của bé đây sao? Phải thế này để sống sao? Vì sao? Vì sao cô chẳng hiểu. Bao năm qua anh đã bảo bọc cho cô, bằng tình thương, bằng những đồng tiền đầy mồ hôi và nước mắt của những đêm dài mưa, lạnh kéo xe qua những con đường một cách âm thầm mà cô nào hay biết. Cô bé chưa từng hỏi và chưa từng nghe anh kể về mình. Tai sao mình vô tình một cách tàn nhẫn vậy? Một con bé ngu ngốc! Cuộc đời mình quá khổ, gặp anh mình cứ tưởng... Hai con người cùng khổ ở hai khía cạnh khác nhau. Nước mắt theo mưa ròng ròng, cô khóc như chưa bao giờ được khóc, Ngàn vỗ về cô em gái nhỏ:

- Hay chưa kìa, Phương cái gì cũng khóc được, anh có dấu bé điều gì đâu. Anh chưa nói cho bé biết đó thôi, hơn nữa, anh nghĩ không có gì để nói, chẳng lẽ em khóc vì hổ thẹn cho việc làm của anh sao?

- Không! Không! - Ngàn Phương hét to trong mưa - Tại em, tại em, anh đã vì em mà cực khổ như thế nàỵ Em không muốn thế, em chết mất...

Ngàn nghiêm sắc mặt:

- Nói bậy, anh đánh đòn bây giờ. Anh làm việc thế này đã lâu rồi, phải kiếm sống chớ. Đừng có nói những điều vô lý. Thôi nín đi, về nhà để mẹ mong, mai anh đến.

Cô bé lắc đầu, ôm cứng tay anh.

- Nghe lời anh đi Phương, em đi mua phở cho mẹ phải không? Chắc mẹ chờ ở nhà. Mai anh đến em, anh sẽ kể cho em nghe nhiều chuyện lắm. Chừ anh phải đi cho kịp, để họ chờ, phiền lắm.

Ngàn Phương đứng bất động, nhìn theo cái xe khuất dần sang con đường khác, nước mắt vẫn lăn dài trên má hòa vào nước mưa tầm tã đổ.

Dầm mưa lại buồn nhiều, cô bé thao thức đến sáng, mắt sưng bụp khiến bà Thêm, dì giúp việc nhà Phương để ý. Cô bé ngây ngây sốt vẫn xếp sách đi học. Bà Thêm lại gần hỏi nhỏ:

- Chuyện gì vậy Phương?

- Đâu có. - Cô bé chối biến.

- Đừng giấu, có chuyện gì kể cho dì nghe. Dì coi như con, nếu được dì giúp.

- Không! Chẳng có gì hết, dì đừng lo.

Cô bé quay ra cửa khi nghe tiếng Ngàn gọi, bà Thêm nhìn theo ao ước: Phải chi trời phật cho mình một đứa con.

oOo

Nắm tay cô định nói lời an ủi, Ngàn giật mình:

- Ôi Phương! Em nóng hung quá, sốt rồi, phải nghỉ học thôi. Vào đây, anh mua thuốc uống đã. - Ngàn giục.

- Em không sao, đi học dược mà.

Ngàn nhìn Phương nghiêm nghị:

- Đừng có cãi, nghe anh, không anh giận lắm, nghỉ chơi với Phương luôn. Đứng đó anh đi mua thuốc - Vừa nói Ngàn vừa cho xe phóng ra đầu đường.

Bà Thêm mang nước lên, Ngàn dặn:

- Phương sốt, phải nghỉ học ở nhà, nhờ dì coi chừng dùm, cho Phương ăn cháo uống thuốc, trưa con quay về đây.

Bà Thêm gật đầu nói:

- Cậu đừng lọ Mẹ nó đã đi làm lúc trời chưa sáng, tối mịt mới về, ở nhà này, chúng nó thui thủi một mình, tôi coi chúng như con. Cha thì...! - Bà bỏ lửng câu nói.

Ngàn quay qua Phương dặn:

- Em phải nghe anh, ở nhà nghỉ, ngủ, cố vui lên cho mau lành bệnh, trưa về anh mới kể chuyện anh cho bé nghe, không nghe lời anh không kể mô.

- Nhớ đó, không gạt bé nghe, bé chờ anh.

Với Ngàn Phương, buổi sáng ấy là cả một thế kỷ. Mấy đứa nhỏ chưa đến trường cứ bu bên chị, bày đủ trò chơi cho chị vui.

Bà Thêm vừa làm việc vừa lẩm bẩm:

- Ông trời cũng kỳ, kẻ không bao giờ có, người thì quá nhiều, nheo nhóc không có thời gian để chăm sóc. Vì kế sinh nhai, con ốm đau đôi lúc cũng không hề biết. Thật ra, lòng mẹ lúc nào lại không thương con. Nhưng đông quá, lo được cho đứa này lại quên đứa kiạ, hễ đứa nhỏ nhất ra đời thì đứa kế trước lại bi lãng quên, huống hồ gì một Ngàn Phương đã 13... Mà con nhỏ thiệt tội, chưa bao giờ nghe nó phàn nàn hay so bì, nó bao giờ cũng thay thế mẹ làm bà mẹ nhỏ của một bầy em.

Trưa đó, Ngàn về nhà Phương ăn cơm. Sờ trán thấy cô bé bớt sốt, anh an tâm. Ngàn Phương ngồi bó gối trên giường nhìn Ngàn, mắt cô bé lại cay cay và những giọt nước mắt lại lăn dài, cô cố kềm nhưng cứ nghĩ đến cảnh khi hôm, cô lại nấc lên.

Ngàn thương cô bé sớm chịu nhiều nỗi lo toan của người lớn, anh cố gượng cười, chọc quê bé:

- Mười ba rồi đó nha, chị cả của một rừng em, không sợ chúng nó cho là mít ướt à? Nào, nín đi, anh kể chuyện cho bé nghe.

- Anh Ngàn ơi! Có phải tại Phương mà anh làm thêm buổi tối không? Bé hư lắm, bé quá vô tình với anh, tại bé hết.

Cô nói một thôi một hồi không kịp cho Ngàn trả lời:

- Không đâu, để anh nói bé nghe nhé. Em cứ tự dày vò mình làm gì, cuộc sống là phải thế chứ, mình làm ra tiền bằng chính mồ hôi nước mắt mình thì có gì phải khổ tâm, như mẹ bé chẳng hạn, không tất bật suốt ngày thì làm gì nuôi nổi cả nhà. Còn ba... - Anh bỏ lửng câu cuối không nhắc đến.

- Anh mồ côi cha từ thưở mới lọt lòng, anh ở với mẹ, mẹ rất yêu thương anh. Tuy vậy, anh vẫn thấy trống vắng, thiếu một cái gì đó, niềm vui của anh chỉ là mẹ.Tưởng đâu mẹ vẫn mãi là của mình, không ngờ năm anh 14 tuổi, mẹ anh muốn tái giá. Lúc đó anh cũng đã hiểu, đó là lẽ tự nhiên thôi, mẹ còn quá trẻ. Nhưng khi biết ra là mẹ định lấy một người đã có vợ con, anh không bằng lòng, anh sợ mẹ sẽ khổ vì cảnh vợ lớn, vợ nhỏ, nhưng mẹ không nghe lại cho anh là đồ trẻ nít, biết gì, cả cậu anh cũng vậy, cho anh là đồ bất hiếu. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, vì ông kia là chủ của cậu anh. Một hôm ông ta đến nhà, anh giận không chờ, bỏ đi, mẹ anh gọi lại không cho anh một lời nhẹ nhàng nào, mà chửi như hắt nước vào mặt, cho anh là thứ mất dạy, lại bị hai cái tát vào mặt. Mẹ đánh không đau lắm, nhưng anh thấy trong lòng đau nhói vì thế là hết, mất tất cả, anh tủi thân bỏ nhà đi lang thang. Mẹ nhờ cậu tìm bắt về và anh bị một trận đòn, thừa sống thiếu chết. Anh hận cậu vô cùng, hận mẹ anh lại bỏ đi, thề không bao giờ nhìn mẹ, nếu bà còn dan díu với người đàn ông đã có vợ ấy.

Trong anh luôn có ý nghĩ là mẹ đã phá vỡ hạnh phúc của người đàn bà khác, anh tỏ thái độ bất bình với mẹ nhiều lần, nhưng chẳng ăn thua gì. Mẹ lợt lạt tình cảm dần với anh, còn anh, anh không chịu được cảnh cả nhà coi anh là cái gai, anh lại bỏ ra đi, lần này anh không lang thang cùng phố, mà xin vào chùa Phổ Đà giúp việc kiếm cơm ăn. Mấy thầy thấy vậy thương anh, giúp anh được đi học tiếp. Ngày nào nghỉ anh chở cam, bia cho quán hàng, kiếm thêm tiền để mua quần áo, sách vở. Anh còn kèm thêm một số học sinh quanh chùa và các chú tiểu. Tuy cuộc sống có vất vả về thể xác, nhưng tinh thần ở đây giàu lắm, anh thấy dễ chịu. Chỉ còn một năm nữa thôi, anh sẽ cố hết sức mình để thi vào đại học, tương lai là do mình, do chính bàn tay chai xạm của anh. Đời là trường đấu tranh không ngừng, anh là con trai, anh thích mình tự lập trong gian khổ, với anh, việc lao động đó quá bình thường.

Cô bé ngước nhìn anh đầy cảm phục, cô vẫn nghẹn ngào:

- Không như rứa, mà cái gì anh cũng lo cho bé hết, bé thì còn cả ba lẫn mẹ, còn anh, anh có ai? - Cô bé òa lên khóc.

Ngàn cứ để cho cô bé khóc, khóc cho vơi đi những u uất trong lòng, cô bé khóc cho anh mà cũng khóc cho bản thân mình.

Từ ngày nghe câu chuyện của Ngàn, Phương không còn hồn nhiên với anh nữa, lúc nào cũng buồn buồn, trầm lặng. Đôi lúc Ngàn cáu trước sự âm thầm của Phương. Tết đến, anh cho gì Phương cũng không nhận, rủ đi ăn kem, cái món mà cô bé thích nhất, cô cũng không chịu đi.

Sống đời học sinh vui tươi là thế mà cô bé như sống ở nhà tu kín, cứ lặng lẽ đi, về, chẳng muốn tâm sự với ai. Ngàn buồn lắm nhưng anh cũng như Phương, không muốn đem chuyện của mình phơi bày cho kẻ khác.

Anh có biết đâu, hằng đêm Phương cứ ra đứng nấp dước gốc cây của con đường mà Ngàn thường đi qua, chờ anh chở xe nước cam, bia qua để nhìn, rồi lặng lẽ quay về.

o O o

Tháng hai vẫn có những cơn mưa ào ạt. Phương và Lạc băng qua đường Thống Nhất. Chiếc Honda phanh rít một tiếng ghê rợn. Cô bé té nhào. Anh thanh niên dựng xe dậy nhìn thấy cô bé đầy máu loang đỏ cả một vạt áo trên vai, anh vội vàng đưa cô bé vào viện, Lạc ngồi sau ôm Phương.

Vết thương khá rộng và sâu, may sáu mũi chích thuốc sát trùng, cô bé cắn răng chịu đựng, không một tiếng rên.

Cô ý tá khen:

- Em này giỏi thật! Chịu đựng được thế tốt lắm!

Được ra khỏi phòng cấp cứu, cô bé giật mình, nhìn quần áo lấm lem của mình, lại đầy máu. Thấy bạn, Lạc mừng rỡ chạy đến rối rít:

- Thế nào? Nặng lắm không Phương?

- Không sao. Chị y tá bảo rằng ít ngày sẽ làng thôi. - Miệng nói mà tay không rời chỗ áo rách loang lổ máu.

- Phương ơi! Mình về thôi, về nằm nghỉ, mất máu nhiều mệt lắm đó.

- Mình không sợ mệt, nhưng còn cái áo rách, lấm lem, về nhà mẹ biết, mẹ lo lắm. Làm sao cho mẹ khỏi biết Lạc hả? Mẹ đã quá nhiều nỗi lo rồi, giờ lại thêm cái việc ngớ ngẩn của mình nữa thì tội mẹ lắm

Nãy giờ anh thanh nhiên ngần ngại, cứ đứng nghe hai cô bé trao đổi với nhau, anh có phần nào hiểu cô bé mà anh tông xe.

- Anh sẽ đưa hai bé về nhà, xin lỗi hai bác, anh lo thuốc men cho em và may áo khác đền em.

Phương chẳng chú ý đến người thanh niên nãy giờ đứng chờ, cô ngước đôi mắt tròn đen nhìn anh, nét mặt xanh xao, nói:

- Anh lỗi gì, tại bé vô ý, băng qua đường mà không nhìn xe chớ bộ, đi với Lạc sao nó dừng lại lúc nào chẳng hay.

Lạc xen vào:

- Lạc thấy xe, dừng lại, định kéo Phương một cái nhưng không kịp.

- Hai em ngồi tạm đây, anh ra quầy kia mua thuốc, vào ngay.

Thoáng cái người than niên vào, mang theo gói thuốc và một bọc trái cây.

- Đây, em nhận lấy!

- Không, em không nhận đâu. - Phương lắc đầu nói.

Lạc xen vào:

- Nè, nhận đi. Không nhận thì thuốc đâu uống cho mau lành bệnh, nếu mà Phương định giấu mẹ.

- Đúng đó, nhận đi cho anh an tâm.

Phương ngần ngừ, rồi cầm gói thuốc, bỏ vào cặp. Phương không cầm bịch trái cây, anh thanh niên năn nỉ mãi, nhờ Lạc nhận dùm cho Phương.

Ba người đi ra đường, gọi xe xích lô đưa Phương về nhà Lạc như đã dự định.

Người thanh niên một lần nữa xin lỗi rồi hỏi:

- Nhà bé ở đâu? Cho anh biết để anh đến thăm.

Ngàn Phương lắc đầu không chỉ.

Nhìn gương mặt, thái độ của bé, làm anh xôn xao:

- Xin lỗi, em tên gì? - Anh hỏi tiếp.

- Ngàn Phương!

- Học Bồ Đề à? Lớp mấy?

- Dạ, Ngũ chín.

Người thanh niên thoáng ngạc nhiên:

- Anh tên là Hoàng, hết học, đã đi làm.

Hai cô bé chào anh rồi lên xích lô. Anh gật đầu cười, chúc bé chóng lành. Hai cô bé ngờ đâu, người thanh nhiên lặng lẽ đi sau xe xích lô một khoảng để được biết nhà, dù nhà của Lạc. Biết nhà của Lạc, sẽ biết nhà Ngàn Phương. Anh lẩm nhẩm.

Đúng như dự định, cả nhà không biết Phương bị xe tông, Phương dặn Lạc đừng nói cho Ngàn biết, thế là ổn rồi.

Sáng hôm sau đi học gặp, Ngàn hỏi:

- Sao hôm qua em không đi học?

- Có chớ, Lạc đưa em về - Ngàn tin ngay.

Vào lớp, Phương gục đầu vào bàn, chịu hết nổi cái nhức của vết thương. Phương cố gắng kềm tiếng rên. Đau quá, cô bé không để ý Hạ Huyền hớn hở đi vào lớp, thấy Phương gục đầu vào bàn, chọc ngay:

- Sao không đến với ông anh nuôi mà ngồi ngủ đây hử cô công chúa nhõng nhẽo? Quý hóa cho cô em bé bỏng của anh ơi! Nằm vạ ai đây? Ai chọc ghẹo em thế? - Hạ Huyền bắt chước giống Ngàn, the thé bên lỗ tai Phương.

- Mình không chơi với bạn, hãy để mình yên.

Hạ Huyền tái mặt, chưa bao giờ trong lớp Phương dám nói lại ai, huống hồ gì Hạ Huyền, một con bé đáo để chua ngoa.

Tính ác trỗi dậy, nó mắng liền:

- Đồ học dốt mà cũng bày đặt lên mặt. Tìm thằng dốt mà chơi, chơi gì được với con này.

Ngàn Phương giận tái mặt, Huyền dám xúc phạm đến Ngàn.

Đáng lẽ cô bé không thèm trả lời, nếu chỉ chọc ghẹo riêng cô thôi, đằng này có ý nói đến người anh thân yêu của mình, Phương bốp chát:

- Thế đó, khối con thèm rõ dãi để được người anh như vậy, không có nên tức nói xàm - Nói xong, Ngàn Phương ráng đứng dậy đi ra khỏi lớp. Cô loạng choạng muốn ngã. Lạc lên văn phòng đóng học phí cho hai đứa, anh Ngàn cũng chẳng thấy đâu.

Cô bé xuống nhà bác cai trường, hàng ngày đến lớp ít chơi với bạn bè, Phương hay tránh xuống dưới này để xem hồ cái của bác cai, nên bác rất quen Phương.

Bác cai thấy Phương có vẻ xanh xao mệt mỏi khác mọi ngày, bác hỏi:

- Con đau gì mà xanh quá vậy?

Phương dối bác, thưa:

- Dạ, con hơi đau đầu một tí chút, muốn nằm nghỉ tí được không bác?

- Ừ, lại phản đó mà nằm, đau thì ở nhà, đi học chi, lỡ trúng gió thì sao?

Nghe tiếng kẻng vào lớp, cô bé bật dậy, chào bác cai trường rồi bước ra. Ngang qua sân trường, gặp toán học sinh lớp Đệ thất đang khiêng những chiếc bàn đi lui, vô ý đụng phải vết thương, cô bé hét lên một tiếng, tối tăm cả mặt mày, rồi ngã xuống, tay ôm bả vai, máu loang cả một vùng.

Tiếng hét làm các học sinh đứng ở lan can lầu quay nhìn.

Ngàn xanh mặt khi thấy Phương gục xuống, máu đỏ loang ra. Anh chạy băng băng xuống lầu.

- Phương! Phương! Sao vậy? - Ngàn xốc Phương trên tay vào văn phòng, Lạc chạy theo mếu máo gọi.

Thầy, cô giáo xua hết học sinh ra khỏi văn phòng, khép cánh cửa lại. Cô Dung cởi áo Phương ra xem thử, thấy vết thương đứt chỉ, hở miệng đỏ lòm, máu chảy từng dòng, cô nói:

- Gọi xe cứu thương đưa em này đi bệnh viện, nhanh lên, máu ra nhiều quá.

Ngàn luýnh quýnh quay số điện thoại mà tay cứ run bần bật.

Tiếng còn hụ của xe cứu thương vang to dần rồi dừng lại trước cổng trường. Ngàn bồng cô em gái chạy như bay ra xe. Lạc chạy theo sau, bỏ sau lưng cả lớp Ngũ chín bàn tán xôn xao. Hạ Huyền đứng buồn thiu một mình bên cửa sổ, mắt dõi theo chiếc xe cứu thương chạy xa dần.

o O o

Bên ngoài phòng cấp cứu, Lạc bị Ngàn là cho một trận tơi bời.

- Em thấy tai hại chưa? Không việc gì phải giấu anh cả, anh lớn rồi, anh phải biết cách giải quyết chứ. Xe tông mà lại giấu, thì lạ thật. Ai bảo em vậy?

Lạc lí nhí trả lời:

- Phương nó bảo đừng nói với anh, anh lo tội nghiệp, anh vì nó khổ nhiều rồi.

Ngàn lắc đầu thở dài, mắt vẫn hướng về phòng cấp cứu.

Lạc nói như van:

- Sáng nay, em hỏi nói, nó nói khỏe, em biết đâu. Chỉ tại cái bàn.

Rầy Lạc, Ngàn cũng thấy tội, lại nghe Lạc nói, anh buồn cười nhưng nghiêm mặt ;

- Cắt cớ chưa, sao lại tại cái bàn? Tại mình chớ, bị xe đụng đã ra máu nhiều, phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng, đằng này lại coi thường tỉnh bơ đi học, mới đụng phải cái bàn chớ!

Lạc cúi mặt làm thinh, đứng buồn hiu.

Ngàn hỏi nhanh khi thấy cô ý tá mở cửa.

- Thưa cô, em tôi có thế nào không?

- Không sao, anh bình tĩnh, chỉ may lại nhưng về nhà phải cẩn thận lắm đó, vết thương may đi may lại không tốt đâu. Mới may hôm qua, hôm nay may lại, cô bé can đảm lạ thường, không một tiếng la, cắn răng mà chịu. Cô bé dễ thương lắm. Cứ để nằm đây một lát theo dõi thử có phản ứng gì không, rồi hãy đưa về.

Cô nói tiếp khi dìu Phương qua phòng bên cạnh:

- Buồn ngủ, cứ để cô ngủ cho bớt nhức, tôi chích thuốc an thần rồi.

Ngàn Phương nhắm nghiền đôi mắt, muốn nói gì đó với Ngàn, nhưng miệng líu lại, bàn tay vẫn để yên trong tay Ngàn nóng hổi.

Ngàn ngồi hút thuốc và nghĩ về cô bé, độ rày khó hiểu ghê, cô cứ thu mình vào trong vỏ ốc, chẳng líu lo vòi vĩnh như trước, Ngàn thấy thương người em gái bé bỏng chi lạ.

o O o

Bà Thuận mẹ Ngàn Phương về, nghe bà Thêm kể, bà mắng cô bé một trận. Mấy đứa em khóc rưng rức. Bà Thuận miệng la nhưng tay sờ lên trán con, rơi nước mắt, bà khóc cho Phương, cho những đứa con nheo nhóc, hay bà khóc cho đời bà cơ cực, với một người chồng bê tha vô trách nhiệm.

Ngàn xót xa cho cảnh nhà bà Thuận, Ngàn nghĩ đến mẹ mình, anh cố xua đi cái ý nghĩ ùa về đột ngột ấy, anh đứng dậy lấy cam vắt vào ly và nhờ bà Thêm nấu cháo. Ông Thuận vẫn chưa về như mọi đêm.

Cô bé nằm mở mắt nhìn mẹ, lần này em không khóc nhìn gương mặt già đi theo nắm tháng của mẹ, thương mẹ nhiều, nhưng làm sao em hiểu hết mẹ, khi tuổi của em chưa đủ để biết bề trái của cuộc đời. Em chỉ biết rằng mình không bình thường khi mình làm con của người cha ấy, người mẹ ấy.

o O o

Hoàng đến trường, bắt gặp Lạc một mình đứng bên gốc phượng đầu cổng, chưa vội vào lớp. Anh reo:

- Nè! Cô bé, có nhớ anh không?

Lạc hoảng hốt khi có người gọi mình bất ngờ, cô quay lại, nhận ra anh thanh niên tên Hoàng đã tông vào Phương hôm rồi.

- Phương đâu? Đã bớt chưa em?

Lạc lắc đầu, trả lời buồn buồn:

- Tại Phương ráng đi học hôm qua, bị đụng vào cạnh bàn, vết thương bứt chỉ phải đi cấp cứu may lại.

Hoàng bần thần, thấy mình có lỗi:

- Bây giờ Phương nằm đâu? Ở nhà hay bệnh viện?

- Dạ, ở nhà. Phương mất nhiều máu, xanh xao lắm.

- Em giúp anh cho địa chỉ của Phương đi, anh đến thăm.

Lạc ngập ngừng, sợ Ngàn Phương giận khi cho anh Hoàng biết nhà. Lạc đang lúng túng, chị Lan lớp trưởng ở đâu bước tới hỏi:

- Gì vậy Lạc?

- Anh này hôm trước đụng xe Phương đó, chứ ảnh nhờ em đưa ảnh đi thăm Phương, em sợ Phương nó giận nên chưa dám...

- Mười một giờ ba mươi tan trường, cả lớp chúng tôi cũng đến thăm Phương, anh cứ đến với chúng tôi.

Hoàng vui vẻ cám ơn rối rít. Anh chào Lan chào Lạc rồi đi.

Trưa hôm ấy, cả lớp đến thăm, làm Ngàn Phương cứ tròn xoe mắt ra nhìn. Người làm cô bé ngạc nhiên nhất là Hoàng, với một xách tay bự bao nhiêu là cam đường, sữa, thuốc...

Cô bé cứ lúng túng mãi trước lời thăm hỏi của các bạn. Cô lặng thinh không biết nói gì. Từ lâu cái mặc cảm thua sút bạn bè về mọi thứ làm cô khép kín tâm hồn, không đón nhận bất cứ tình cảm nào của bạn cùng lớp, trừ Lạc. Hôm nay, bỗng được một lúc bao nhiêu là bạn bè đến thăm làm Phương bao xốn xang.

Hoàng nãy giờ ngồi im nhìn Phương bị bạn bè vây quanh. Anh thấy, hình như cô bé bị lạc lõng, không thích bạn bè lắm. Mãi tìm câu giải đáp, anh không chú ý đến những lời chào của các bạn Phương khi ra về. Lạc nhắc, anh mới giật mình.

Còn lại anh và Ngàn Phương, anh kéo ghế sát lại tường, nói với cô bé, giọng đầy ân hận:

- Bé tha lỗi cho anh nghe, anh thật bất cẩn....

- Anh chẳng có lỗi gì, tại bé thôi.

- Nói như thế nghĩa là bé vẫn còn trách anh, bé khách sáo với anh quá, anh lỗi phải để anh chuộc lỗi chứ?

Nói chuyện với anh mà Ngàn Phương cứ để mắt ngoài cửa, anh có biết đâu cô bé mong anh về lẹ cho rồi. Cô sốt ruột chờ Ngàn.

Tiếng reo của Phương và gương mặt rạng rỡ hẳn lên làm Hoàng chú ý, nhìn ra ngoài cửa. Hoàng biết ngay là nhân vật quan trọng đối với cô bé. Hồi nãy giờ, cô bé chỉ trả lời nhát gừng với anh và với cả bạn bè cùng lớp.

Vừa dựng xe, Ngàn vừa nói:

- Đỡ chưa Phương? Anh cứ lo em bị nhiễm trùng, có sốt không?

Phương chưa kịp trả lời, Ngàn bước vào và khựng lại khi nhìn thấy Hoàng.

Hoàng rất tinh ý, đứng dậy bắt tay Ngàn và tự giới thiệu:

- Tôi là Hoàng, người gây tai nạn cho Phương hôm trước. Hôm nay tôi mới ghé thăm vì cô bé nhất định không cho tôi biết nhà.

Cô không để cho Ngàn kịp nói, cô giới thiệu:

- Đây là anh Ngàn của Phương.

Hai người đàn ông bắt tay nhau và cùng trò chuyện một lát, Phương thấy hai người như đã hiểu nhau từ lâu rồi. Phương tự nhủ: Đàn ông có khác, không như tụi con gái chúng mình.

o O o

Ngàn Phương là nhịp cầu nối giữa Hoàng và Ngàn, cả hai trở thành đôi bạn, mỗi ngày mỗi thân thiết hơn, hiểu nhau hơn. Không hiểu sao cả hai lại rất yêu mến Phương. Ngày chủ nhật rảnh rỗi, cả hai đến chơi với Phương. Ngàn biết Hoàng thuộc gia đình giàu có. Cha anh có chân trong hội đồng tinh. Anh đã tốt nghiệp đại học và hiện đang là kỹ sư nhà đèn. Ngàn còn là học sinh, phải vất vả kiếm sống. Nhưng hai người đến với nhau thân thiết nhờ lối sống bình dị của Hoàng, anh trọng sức lao động của người khác, tính thích tự lập, bản chất tốt. Hoàng coi Ngàn như một người bạn đồng lứa, dù Hoàng lớn tuổi hơn nhiều.

Có hôm, Hoàng thản nhiên với Ngàn:

- Cô bé kỳ quái quá, chẳng tế nhị gì hết. Hôm rồi tôi sắm cho nó ít dụng cụ cần thiết để học tập, mà nó cứ đây đẩy không nhận, lại nói không cần.

Ngàn cười, nói với bạn:

- Thế chẳng nhằm nhò gì với tôi, ngang ngược lắm, lúc nhỏ chút thì ôi thôi, vòi vĩnh, nhõng nhẽo, chiù muốn chết luôn. Chữ thôi, khó quá, cứ hầm hầm ấy. Thế đấy! Mà cũng kỳ thật, sao mình lại thương nó dữ quá không biết.

Hoàng nhả từng đợt khói nói:

- Tôi không là thầy tướng số, nhưng nhìn nét mặt và cặp mắt nó cô đơn thế nào ấy, tôi tin là lớn lên cô bé sẽ không có hạnh phúc.

Hai người yên lặng, mỗi người dõi theo một ý nghĩ riêng.

Từ đó tình mến thương cũng theo ngày tháng lên dần. Hoàng thường ghé đến chơi nhà, đôi lúc cô cũng chịu để anh chở đi học khi Ngàn có việc bận.

Nhưng cô gái mười sáu tuổi đó không đơn giản như lòng Hoàng vẫn tưởng và đang chờ đợi. Một chiều, cô bé đi chợ về, thấy Ngàn với Thương Thương từ một cửa tiệm đi ra, tay trong tay. Cô bé chẳng biết tại sao mình cứ run lên, chân rã rời không bước nổi. Cô không dám gọi Ngàn, chỉ đứng lặng một lúc lâu, rồi lảo đảo ra về. Từ đó, cô gái âu sầu buồn bã, chẳng tha thiết đến một cái gì. Cô không hề phân tích được lòng mình. Cô không đặt một dấu hỏi tại sao. Cô chỉ thấy lòng mình đau đớn một điều không lý giải. Cô chỉ âm thầm chịu đựng. Gặp Ngàn, cô không bao giờ hỏi, cô chỉ cần nhìn anh là lòng bớt buồn phiền.

Một đêm thao thức không ngủ được, Ngàn Phương đã nghe tiếng mẹ cô nghẹn ngào trong nước mắt:

- Ông là thằng khốn nạn, đốn mạt, hại cả cuộc đời tôi, là kẻ bỉ ổi, là thằng đàn ông sống hèn, ăn bám vợ, còn cờ bạc, rượu chè, còn đĩ điến trụy lạc. Ông không tu tỉnh, mai này con gái ông nó trả nợ cho ông.

Ba cô trả miếng, cũng nặng nề không kém:

- Còn bà là cái gì? Một thứ đá không hồn, không cảm xúc. Bà chỉ là cái máy đẻ. Vì ai tôi trở thành như vậy? Bà sống với tôi mà linh hồn bà không thuộc về tôi. Tôi không cần, tôi chỉ đến với ai đem lại cho tôi sự thoải mái. Còn con cái... Hừ! Con cái chẳng là cái gì cả, khi bà dạy nó giống hệt bà.

- Ông đừng có tai ngược, đừng có đổ thừa. Là một thằng đàn ông, ông phải biết đem lại cho vợ con cái gì để có hạnh phúc chứ. Chỉ có những kẻ hèn nhát, không tình người mới nghĩ như ông mà thôi. Ông đem bao nhiêu mồ hôi nước mắt của tôi đổ sông đổ biển! Ông đem tương lai các con ông vùi xuống vũng bùn ô nhục! Ông là kẻ giết người không gươm đao!

- Còn bà là kẻ ngoại tình, con đàn bà lăng loàn trắc nết! Dù chỉ ngoại tình trắc nết trong tâm, trong tưởng! Bao năm qua, bà không quên nó, nó là cái gì để lúc nào bà cũng lạnh lùng, hờ hững với tôi? Tôi chỉ muốn giết tất cả, giết lũ con lẫn giết bà! - Tiếng ba cô rít lên đầy hận thù và ghen hờn.

Giọng mẹ cô cũng tỏ ra khinh miệt:

- Ông không có can đảm nào phải không? Sao ông đun đầu vào những ổ trụy lạc? Nhưng mà nè, ông có ghen thật không? Ông đã tìm cách để có tôi kia mà! Tôi xét mình chẳng có lỗi gì với ông. Tôi vẫn làm tròn trách nhiệm làm vợ, làm mẹ. Còn ông...

Tiếng trở mình của mấy đứa nhỏ làm ông bà Thuận im bặt không còn cãi nhau. Ngàn Phương chết lặng trên giường trước thực tế đau xót phũ phàng: Bao năm qua, cô đã chấp nhận, nhưng nay giọt nước đã làm tràn ly. Cô nguyền rủa số phận đất trời đã tạo ra cảnh trớ trêu để cô có một lúc nhận hai niềm đau khổ, anh Ngàn thì không còn là của cô, cha mẹ thì chung sống với nhau, có con, nuôi lớn, nhưng lại căm thù nhau không gì xóa bỏ được.

o O o

Buổi sinh hoạt kết thúc, Ngàn nói với Ngàn Phương:

- Anh chở bé về, sao hôm nay em buồn vậy?

Ngàn Phương ngước lên, ánh mắt khác lạ:

- Em lớn rồi, anh đừng gọi em bằng bé nữa.

Ngàn cười:

- Không được, lúc nào Ngàn Phương cũng là bé của anh.

- Là em của anh, chớ không thể là bé của anh. Em nhắc lại một lần nữa, em đã lớn rồi.

Ngàn chăm chú nhìn cô gái:

- Ngàn Phương! Sao vậy em? Làm người lớn đâu có gì vui?

- Không vui, sao ai cũng thích. Em không có tuổi thơ, em lại càng muốn làm người lớn nhanh hơn.

- Muốn cũng đâu có được. Phải có thời gian. Nhưng hãy cho anh biết, tại sao hôm nay em gay gắt với anh vậy?

Ngàn Phương đột nhiên muốn khóc:

- Anh Ngàn ơi! Phương muốn mình thật lớn để có thể đi xa khỏi nơi này!

Ngàn giật mình:

- Ngàn Phương! Chuyện gì xảy ra hả? Em nên nhớ, em còn nhỏ lắm, không nên nghĩ đến chuyện rời bỏ gia đình.

Cô gái lấy một phong thư đưa cho Ngàn:

- Em muốn nói ra mà sao không nói được! Em phải viết cho anh đọc. Nếu không, em điên lên mất. Anh đọc đi, em về...

Cô gái bỏ đi, Ngàn ngồi phệt suống tam cấp chùa mở thư đọc ngay:

Anh Ngàn!

Em lớn lên như loài cỏ dại, không biết sướng, khổ, vui, buồn. Những gì em sống từ thuở đó em đơn giản nghĩ là ai cũng vậy. Nhưng từ lúc em gặp anh, rồi thời gian trôi đi, em mỗi ngày mỗi lớn, đã học bài học đầu tiên của cuộc đời. Mỗi người đều có riêng số phận, dù sung sướng hay cực khổ, chẳng ai giống ai. Đêm từng đêm em tự hỏi lòng, trời có mặt thật không? Khi sinh ra con người chẳng chia sẽ đồng đều. Sao lại có người hạnh phúc dư thừa? Sao lại có kẻ sống đời đau khổ, tàn tạ theo cuộc sống nghiệt ngã này? Em không trả lời được. Anh hay ai cũng không trả lời được. Nên em muốn tự em đi tìm câu trả lời cho chính mình. Anh Ngàn ơi! Em là Ngàn Phương, cô bé chẳng có gì ngoài đôi tay bé nhỏ, chỉ có bên mình một anh Ngàn của tuổi thơ, và những ngày đã lớn. Em muốn có anh dắt em đi qua những đoạn đường khó khăn trong cuộc đời, chỉ có điều chưa phải là bây giờ. Em xin anh hứa với em một điều, nếu ngày ấy đến, anh đừng bỏ em bơ vơ, cô độc. Ôi! Thật đáng sợ thay cho những đứa con trót chào đời trong cuộc hôn nhân chẳng có tình yêu. Em sợ hãi và mãi nghĩ về một ngày kia gia đình là địa ngục. Đêm qua, em tự thề với lòng: một ngày nào em đủ sức vào đời bằng đôi chân và trái tim mình, em sẽ không còn là Ngàn Phương của hôm nay...

Ngàn ngồi ngẩn ngơ trên bậc thềm, lòng rối như tơ. Cô gái viết chẳng rõ ràng một điều gì, nhưng anh biết đã có gì xảy ra trong gia đình và điều đó thật nặng nề với tính đa cảm của Ngàn Phương. Cô bé muốn chối bỏ gia đình, chối bỏ tuổi trẻ, thích làm người lớn để ra đi, dù chưa phải là bây giờ, nhưng Ngàn Phương biết chắc cô bé sẽ thực hiện lời nói trong tương lai.

Ngàn đến cơ quan tìm Hoàng, họ đưa nhau ra góc đường uống cà phê.

- Ông tìm tôi có việc gì không? Độ rày ít xuống Ngàn Phương vậy?

Ngàn cười buồn:

- Còn phải lo cho cái bao tử ông ạ. Ngàn Phương giờ đã lớn, cô bé cũng chẳng cần lắm mình ngày hai buổi đón đưa. Cái cô ấy cần là tình thương, mà mình đâu phải là tất cả.

Hoàng bỏ đá vào ly cà phê đưa cho bạn:

- Mình sẽ phụ với ông để Ngàn Phương đỡ thấy tủi thân. Phải tìm lối thoát cho Ngàn Phương trước tình cảnh ba mẹ quá nặng nề.

- Tôi thương nó lắm, như đứa em máu thịt của mình, nhưng cô bé ấy thật trái tính trái nết.

- Nghe đâu ông có người yêu rồi phải không Ngàn?

Ngàn cố giấu nỗi buồn qua tiếng nói:

- Nhưng sợ chẳng đến đâu. Cô ta đang học Dược, còn mình đang đấu tranh với cuộc đời để kiếm mỗi ngày hai bữa cơm, tương lai chẳng có gì.

- Sao ông bi quan vậy?

- Mình không bi quan, nhưng đó là sự thật. À, độ rày ông có ghé Ngàn Phương không?

- Có, mà lúc nào cô bé cũng sững cồ lên.

- Kỳ vậy!

- Sao kỳ? Tôi thấy cô bé chỉ không sững cồ với mỗi mình ông?

Ngàn bâng khuâng nhìn nắng bên lề:

- Con nhỏ có nhiều cái dở lắm ông ạ. Mai này sẽ khổ thôi. Nó ao ước chứa được cả bầu trời trong hình hài bé nhỏ của nó. Nó không tự lượng sức mình, lại hay mơ ước viển vông. Nó thiếu thốn tình thương, nên trở thành vị kỷ, không biết đến ai, chỉ biết mình.

- Nghĩ đến cả ông nữa chứ. - Hoàng thêm vào.

Ngàn thừa nhận:

- Ừ, và mình... Hôm nay mình đến tìm ông để trao đổi cái này.

Ngàn móc túi áo ngực, đưa bức thư Ngàn Phương cho Hoàng, Hoàng lật qua lật lại, lẩm bẩm "chữ của Phương."

- Ông để ý thật, đúng là chữ của Phương. Hôm qua Phương viết cho mình lá thư này, mình hoảng, đem lên ông đọc để hỏi ý kiến phải như thế nào.

- Viết chuyện gì mà ông phải hoảng?

Tuy hỏi, nhưng Hoàng vẫn mở thư chăm chú đọc. Ngàn hớp từng ngụm cà phê, nhìn mông lung ra đường.

Hoàng đọc thư xong, lòng hoang mang:

- Trời ạ! Cô bé đâu còn là con nít. Nó đã trưởng thành.

- Chuyện gì xảy ra cho cô bé vậy?

- Mình không hiểu. Định hỏi ông, ông lại hỏi mình, chắc là có chuyện nhà thôi. Điều mình lo là con bé nó ngố vậy mà liều mạng lắm. Nói là làm, không ai cản được. Mình không biết xử trí thế nào. Ý ông ra sao?

- Kêu cô bé mắng cho một trận. Hăm từ nó, là nó sợ. Nó thương ông lắm.

- Không được đâu. Nó biết chắc là mình rất thương nó, nên làm sao từ bỏ được? Còn mắng à? Chẳng ăn thua. Mình tỷ tỷ lần nổi khùng lên với nó, nó cứ mở to hai con mắt tỉnh queo nhìn mình, lại còn nói: "Anh cứ đánh em đi cho đỡ tức, em thèm được anh đánh đòn."

- Kỳ vậy?

- Thế mới có biệt danh là "Phương khùng."

Hoàng nghe vậy phật ý:

- Bộ nó không phản đối sao?

- Nó tỉnh bơ, như không có chuyện gì xảy ra. Nó có thèm để ý gì đến lũ bạn tai quái đó.

- Giờ vậy ông tính sao? - Hoàng hỏi.

- Hỏi ông, ông lại hỏi tôi. Tôi định lờ đi, coi như không có chuyện gì quan trọng. Nó cũng nói là nói chưa đủ lớn để ra đi, phải chờ. Hoàng nè! Ông thấy con bé thế nào? Nó có dám bỏ đi không?

- Nếu nó buồn khổ mà không được chia sẻ cùng ai, nó có thể sẽ như vậy.

- Sao lại không chia sẻ cùng ai? Tôi, ông đây chi? Rắc rối quá. À, hôm qua bỗng dưng nó nói với tôi là nó lớn rồi, đừng gọi bằng bé nữa, nói không thích. Buồn cười chưa.

Hoàng cười cho sự vô tư của Ngàn. Anh thử bạn bằng câu nói nửa đùa nửa thật:

- Nó lớn thật rồi đó, ngay tôi đây cũng bắt đầu thấy nhớ nhớ, thương thương, nếu một ngày không gặp được cô bé.

- Trời đất! Nó còn nhỏ lắm, mà bộ ông nói thật vậy sao? Cảm rồi à?

Hoàng cười:

- Nhỏ gì nữa. Tuổi đó, bạn bè nó bồ bịch tùm lum rồi. Hôm nào cũng thấy tụi nhỏ hẹn hò từng cặp từng đôi, nói chuyện với nhau ở sân trường, ở đường Bạch Đằng...

Hoàng buông tên khi đã giương cung:

- Tôi nghĩ con bé yêu ông trăm phần trăm rồi, ông ơi.

Ngàn giật nẩy mình:

- Thôi đi cha, đừng có giỡn động trời vậy! Thương Thương ghen lắm đó.

Hoàng nói một câu nghiêm chỉnh:

- Tôi không bao giờ giỡn bậy đâu, cô bạn gái của ông không ghen ẩu đâu, đó là sự thật.

Ngàn bàng hoàng rồi anh chợt hiểu ra tất cả. Anh than:

- Chết rồi! Chết rồi!

- Cái gì chết? Ông với nó không máu mủ ruột thịt, chăm lo săn sóc nó những bốn năm trời, làm sao nó không yêu ông được, họa có là gỗ đá. Từ tình thương đến tình yêu ngắn hơn gang tay.

- Nhưng mình luôn coi Phương như em gái nhỏ.

- Thế mới rầy rà. Còn mình thì thương nhớ chất đầy mà chẳng dám nói ra.

Ngàn không chịu được khi nghe lối nói tỉnh bơ của Hoàng:

- Đến nước này mà ông còn đùa được thì...lạ, tôi rối tung lên. Yêu gì mà ông với tôi tỉnh như sáo sậu rứa!

Hoàng nhỏ giọng như nói với chính mình:

- Phải nói sao? Ðời còn dài, tình đầu không tròn ước nguyện, thời gian sẽ giúp Phương quên... Tôi, tôi biết chờ đợi...

- Sợ con bé không chịu nổi cú sốc đầu đời.

- Thế thì... - Hoàng định nói tiếp, nhưng Ngàn phân bua:

- Không được. Tôi chỉ coi Phương là em gái. Tình yêu khác với tình thương chứ? Ông đồng ý không?

- Sao ông không cho Ngàn Phương biết sớm rằng ông đã có người yêu?

- Mình nghĩ nó còn bé với lại điều ấy không quan trọng. Khi khôn lớn, nó đâu cần mình nữa.

- Ông lầm rồi, cả một trời yêu thương ông trong đôi mắt nó.

Ngàn bối rối trước sự khẳng định của người bạn lớn tuổi hơn mình.

- Hoàng nè! Hay là ông yêu con bé giúp tôi đi. Biết đâu sự chờ đợi của ông đến, như lòng ông mong đợi.

- Tôi chờ sự khổ đau giúp cô bé trưởng thành. Còn giúp ông? Giúp bằng cách nào?

- Tôi sẽ ít đến con bé hơn. Ông thay tôi chăm sóc nó... - Giọng Ngàn bỗng lạc đi.

- Nó không biết đi tìm ông à?

Ngàn khẳng định chắc chắn:

- Nó chưa đi tìm một cái gì bao giờ. Nó chỉ nhận những gì đến với nó. Xưa nay nó cũng chưa bao giờ hỏi mình ở đâu, làm gì kia mà.

- Cô bé thật là kỳ. Thôi được, nếu ông nhường chiến trường cho tôi, tôi cũng nhận dù điều này rất dở. Nhưng xin ông đừng bỏ luôn cô bé. Thiếu ông, tôi chắc cô bé sẽ héo như tàu lá đu đủ già...

Ngàn thấy sự cao thượng trong đôi mắt sáng của Hoàng, anh hỏi bạn lần nữa:

- Hoàng à! Tình yêu ông dành cho cô bé có thật không?

- Thật như tôi vậy!

- Ông không buồn giận gì cô bé sao?

Hoàng cười, tiếng cười thật độ lượng, xúc động và biết ơn:

- Giận cái gì? Cô bé có quyền yêu ai tùy ý. Huống chi Phương yêu một người như anh. Tôi nói thật, nếu ông yêu nó, tôi đau khổ, nhưng vẫn không trách phiền. Tôi chỉ mong cô ấy hạnh phúc.

o O o

Trên căn gác nhỏ, Ngàn thao thức cả đêm không ngủ được. Những điều Hoàng nói với anh cứ dằn vặt anh, cào cấu anh. Anh cố gượng làm thinh mà lòng đầy tê tái. Cô bé đem điều khó xử đến với anh, rồi tự làm khổ mình, dày vò mình, nhưng lỗi cũng tại mình. Phải chi anh đừng quá yêu thương, gần gũi nó như vậy suốt bốn năm trời! Anh trách mình rồi tự biện hộ cho mình. Nhưng ai ngờ chuyện lại rắc rối thế này. Thương Thương và Hoàng tinh ý thật. Chỉ có mình, suốt thời gian bên cô bé mà nào có để ý, không biết gì. Ngu thật! Mà biết làm sao được, cô bé có tỏ thái độ gì đâu, cũng chẳng nói năng gì, lúc nào cũng nhẹ nhàng nghe lời anh, nói cười chạy nhảy tung tăng khi gần anh, nó hồn nhiên bên anh là thế. Không! Chắc không đúng đâu. Anh phải gặp Ngàn Phương dọ ý.

Tan trường, cô bé thấy Ngàn chờ ở cổng, cô vui vẻ nói với bạn:

- Lạc về một mình nghen. Anh Ngàn chờ Phương kìa.

Ngàn búng điếu thuốc khi thấy Ngàn Phương tới, anh nói:

- Hôm nay anh em mình đi bộ tà tà nói chuyện nghe?

- Dạ.

Vừa đi, Ngàn vừa hỏi vu vơ chẳng ăn nhập gì đến những ý nghĩ trong đầu anh.

- Bé ráng lấy cái tú tài được không?

- Em sẽ cố gắng làm vui lòng anh. Nhưng còn năm nay và năm nữa, lo gì vội.

- Ý anh là buộc em phải ráng học, đừng nghĩ ngợi lung tung, xao nhăng việc học hành.

- Anh biết đó, em học yếu hơn các bạn. May là có anh và anh Hoàng. Tuy vậy, em học chỉ để mà học.

- Có lẽ tâm trí em bị phân tâm nhiều thứ, chứ em không phải u tối gì, đúng không nào?

- Thực tế là vậy! Gia đình, nhà trường bè bạn dường như không mang cho em chút nguồn vui nào. Mỗi tháng lấy tiền mẹ nộp học phí đã là một cực hình rồi. Ðọc sách, tuổi học trò toàn là hoa mộng. Còn em chỉ là ngục tối. Em chờ đợi thoát ra khỏi nó. Em muốn làm người lớn, muốn tự lập đời em.

Ngàn ngạc nhiên, hôm nay Phương nói chuyện như người lớn.

- Em chưa đến mười sáu tuổi, còn bé bỏng lắm!

- Giấy tờ đã là mười bảy rồi.

Ngàn đắn đo rồi nói với Phương:

- Anh muốn nói chuyện với Phương về lá thư.

- Em đang chờ nghe.

Giọng Ngàn khuyên lơn:

- Ðường đời nhiều chông gai lắm, tuổi em chưa vội ước mơ một khoảng trời nào khác, ngoài mái ấm gia đình. Cạm bẫy đang chờ em phía trước. Anh ra đời trước em, anh hiểu điều đó hơn em. Anh là con trai lăn lóc bụi đời còn dễ, em là gái...

Cô bé hướng đôi mắt về phía trước, chân bước đều đặn bên anh:

- Với cuộc đời, em tin là mình chống chọi được, đấu tranh dành sự sống đến cùng, dù phải nhận lãnh nhiều chua xót. Còn với gia đình, em bất lực tự trói tay chân mình.

- Nhưng em đã ra đi, thì cũng chẳng giúp được gì cho ba mẹ em.

- Em ở nhà thì cũng chẳng giúp gì cho gia đình được, anh à.

- Nghĩ như em là sai, là ngông cuồng, dại khờ nữa.

Cô gái điềm nhiên trả lời:

- Xưa nay, có ai cho em là thông minh đâu.

- Sao không? - Ngàn phản đối mạnh mẽ.

- Anh à? - Cô bé cười hỏi như giỡn như thiệt.

- Anh thì nói làm gì. Hoàng kìa...

Cô bé phản ứng ngay:

- Anh Hoàng có liên quan gì đến chuyện này? Với em, chỉ riêng anh thôi, còn Hoàng chỉ là khổ chủ của em.

Ngàn toát mồ hôi, quả Thương và Hoàng nói không sai. Con bé yêu mất rồi, anh quyết định:

- Nhưng anh đâu mãi mãi ở bên em? Rồi anh cũng lập gia đình, có vợ, có con...

Gương mặt Ngàn Phương tái dần, cô nghẹn ngào nói ;

- Em hiểu điều đó. Em đã có lần gặp anh bên chị ta.

Ngàn sửng sốt nghĩ thầm "Vậy mà nó vẫn làm thinh như không hề hay biết." Anh hỏi giọng vờ thản nhiên:

- Sao không gọi anh, để anh giới thiệu với em.

Cô bé đáp lạnh lùng:

- Để làm gì? Người yêu anh chưa hẳn là chị em, em chỉ biết anh, cần gì phải biết ai khác.

- Ngàn Phương! Thương Thương cũng biết em.

Cô bé tức ấm ách, nhưng rồi không dằn được:

- Em ghét chị ấy, em thù chị ấy, chính vì chị ấy mà...

Ngàn ngẩn người khi nghe giọng nói đầy hờn ghen, cay đắng của Ngàn Phương. Ánh mắt cô man dại. Cô gái không còn dấu diếm tình mình dành cho anh.

- Im đi! Ai cho bé ăn nói với anh vậy? Bé không được vô lễ với chị Thương!

- Ghê chưa. Anh bảo vệ người yêu mình như một báu vật, còn loài sàng sứ này có nghĩa gì. Chị ta là cái gì mà ghê gớm vậy? Mà cướp đi người yêu quí nhất của em? Chị ta là phù thủy, một mụ phù thủy!

Ngàn giận run. Bản chất hung dữ, chua ngoa đến với cô bé từ khi nào vậy?

- Em im đi, đừng nói bậy bạ. Thật tiếc! Thương Thương nói từ lâu, anh không tin. Em nghe cho kỹ, với anh, em bao giờ cũng là đứa em gái ruột thịt. Đừng để anh phải tiếc nuối cái ngày mà anh nhận em làm đứa em máu mủ của đời mình.

- Em cũng thật tiếc, vì anh mà em gượng sống đến giờ. Đã từ lâu, em không còn muốn sống, sống chẳng đem lại cái gì cho ai cả.

Ngàn dừng hẳn lại bên gốc cây cuối đường Cô Giang. Mưa rắc nhẹ. Cả hai không ai có áo mưa. Nhưng Ngàn chẳng quan tâm điều đó. Anh nổi điên lên vì câu xúc phạm của Ngàn Phương. Nắm tay cô giật mạnh, cô đau điếng, nhưng môi mím chặt, không kêu. Ngàn nói như hét:

- Đừng có mà điên, sinh ra làm người không phải dễ dàng gì. Tự hủy hoại thân mình là một điều dại dột, bất hiếu!

- Không đâu, chỉ nhẹ nợ thôi. Ba đã từng nói với mẹ là gì, muốn giết chết vợ con, chẳng chút tình máu mủ gì!

- Sao em lại cố chấp lời nói của ba? Anh cấm em từ nay về sau không được nhắc đến điều dại dột ấy nữa.

- Bây giờ thì anh chỉ cấm được Thương Thương thôi.

- Em im ngay! Em tưởng rằng anh không dám đánh em à? Nếu còn nghĩ bậy bạ thì đừng trách anh!

- Em muốn chết, em muốn chết. Em không muốn anh hết thương em, thì em nói thật, sao anh cho là bậy bạ?

Mặc kệ cho mưa nặng hạt, mặc kệ cô bé ướt đứng thu mình ôm cặp che trước ngực. Anh điên tiết quát:

- Không được nói, bỏ nhà đi xa, muốn chết, anh không còn thương... Liệu hồn, anh đánh đòn.

Cô bĩu môi:

- Anh đâu có tư cách đó.

- Bốp! Bôp!

Hai cái tát của Ngàn đi liền theo câu nói hỗn hào của Phương. Cô bé không có một phản ứng nào. Đôi gò má hằn rõ dấu bàn tay. Cô đứng bất động, mắt mở lớn nhìn Ngàn, không tin đó là sự thật. Ngàn cũng chết sững, hai anh em đứng nhìn nhau. Một lúc, từ đôi mắt Ngàn Phương lăn tròn những giọt nước mắt. Cô bé xoay mình bỏ chạy, mưa vẫn rơi...

Còn Ngàn, nỗi đau khổ làm anh nghẹn lời. Anh đã làm gì? Nhìn hai bàn tay mình, cái nóng giận làm anh mất tự chủ. Anh đang tâm đánh Ngàn Phương, đứa em gái mà anh thương yêu chiu chuộng suốt bốn năm trường để giờ đây lòng ân hận trào dâng trong anh. "Ngàn Phương! Anh có lỗi với em! Đáng ra anh phải cảm thông, lựa lời khuyên nhủ, phải từ từ giúp em hiểu ra. Nhưng anh đã nông nổi ghi thêm vào cuộc sống em nỗi đắng cay. Anh không còn xứng đáng là người anh mà em hằng tôn thờ. Ngàn Phương! Em tha lỗi cho anh."

Anh rượt xe theo hướng Ngàn Phương chạy. Mưa vẫn đổ xuống người. Đường về không thấy bóng dáng Ngàn Phương. Ngàn đạp xe thẳng về nhà, Phương đứng trước cửa, anh ngần ngừ một lát rồi buồn bã quay về. Bốn năm tình nghĩa sâu nặng, ngày nay bỗng chốc trôi theo dòng nước, anh thương cô bé biết bao.

Ngàn Phương chạy miết. Bao nhiêu ánh mắt nhìn theo ngạc nhiên, lo lắng. Cô gái chân trần, tóc tai rũ rượi, vừa chạy vừa khóc theo hướng sông Hàn băng xuống. Cô dừng lại sát mép nước, như pho tượng, chẳng để ý đến xung quanh. Cô nhìn soi xuống dòng sông chảy xiết, nước đục lờ nhờ, một bàn tay đặt lên vai cô, giọng quen thuộc từ sau lưng.

- Ngàn Phương! Em phải không?

Cô gái từ từ quay mặt lại. Hoàng đứng trước mặt cô, mắt nhìn trân trân, rồi anh thở phào, nắm chặt tay cô:

- May quá, anh đã tìm thấy em! Ngàn Phương, sao em đến nỗi này?

Cô gái nhìn anh vô hồn, giọng lạc hẳn:

- Có gì đâu...

Hoàng nghe nhói trong tim. Cô gái bé nhỏ anh yêu, như một người điên giữa thành phố vắng người. Anh yêu cô bé xiết bao, nhưng với cô, vẫn xa cách vô cùng. Anh nhắm mắt trấn tĩnh, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngàn Phương lần nữa.

- Anh đưa em về.

Cô cười vu vơ, đưa tay chỉ xuống dòng sông:

- Em muốn nằm ở đó, nó hiền hòa, không đem lại khổ đau cho em. Còn tất cả với em chỉ là địa ngục.

Anh muốn khóc theo lời nói gở đó.

- Ngàn Phương! Đừng nói vậy em. Gia đình nào mà chẳng có bi kịch và ai mà chẳng có nỗi buồn? Phải can đảm vượt qua, anh sẽ giúp em. Ngàn sẽ giúp em!

Cô gái đột nhiên phá lên cười:

- Anh giúp gì được em? Ngàn lại càng không thể! Anh ấy đã có một Thương Thương!

Cô rũ người thì thầm trong nước mắt:

- Đã có Thương Thương rồi.

Hoàng rùng mình chua xót, anh đỡ cô gục lên vai mình, nói nhỏ:

- Bỏ tất cả đi em, mai hãy nói, giờ anh đưa em về.

- Em không về. Chẳng có nơi nào để em về.

- Sao lại không? Em phải về nhà.

Cô gái quyết liệt:

- Em không về. Em không còn nhà, không còn cha mẹ...

Hoàng thở dài đau đớn:

- Thôi được, vậy về nhà Lạc nhé! Rồi anh sẽ đến nói mẹ.

- Không, chẳng ai cần tôi nữa đâu.

Chữ "tôi" như kim châm vào tim Hoàng:

- Ngàn Phương! Em nghĩ lại đi, làm mẹ ai lại không thương con.

- Em chỉ muốn chết để mai sau khỏi khổ như mẹ bây giờ.

Cô gái úp mặt vào ngực chàng trai, nức nở:

- Một ngày nào đó, ba sẽ giết mẹ mất, anh Hoàng ơi!

Hoàng bối rối đỡ đầu cô bé, lau nước mắt cho cô. Hoàng nghĩ thầm: "Mai phải tìm gặp Ngàn, còn giờ thì... "

- Ba không dám làm bậy đâu. Còn hàng xóm, con dì Thêm, em đừng sợ. Anh đưa em về nhà của Lạc. Ngày mai em sẽ thấy nhẹ lòng.

Anh nắm tay cô, Ngàn Phương bước theo anh như người mất hồn. Lạc mở cửa, mắt còn ngái ngủ, nhìn anh và Ngàn Phương ngơ ngác. Không đợi hỏi, Hoàng nói:

- Ngàn Phương có chuyện buồn, em đưa Phương vào nghỉ, nhớ chăm sóc Phương cẩn thận, mai anh đến...

Lạc gật đầu đưa bạn vào trong. Hoàng quay về nhà Ngàn Phương, bà Thêm bước ra, Hoàng nói ngay:

- Con đã tìm được rồi. Ngàn Phương đang ở bên nhà Lạc. Dì yên tâm.

- Tạ ơn trời phật, cậu gặp nó ở đâu?

- Dạ, dưới bờ sông, cô ấy làm cháu hết hồn.

- Thật không biết mang ơn cậu thế nào.

- Dì Thêm! Dì đừng nói vậy, con thấy mình cũng phải có trách nhiệm. Dì an tâm, mai Ngàn Phương sẽ về.

Hoàng về đến nhà đã khuya. Anh để nguyên quần áo nằm xuống giường thao thức không ngủ được, cứ nghĩ về Ngàn Phương. Lạc cho bạn uống thuốc ngủ, Ngàn Phương ngủ một giấc đến sáng.

Hôm sau cả hai về nhà Phương. Nghe bà Thêm nói, mẹ đi bán, cô vội lấy sách vở để đi học, và dặn dì Thêm chăm sóc cho các em...

Ngàn Phương đi rồi thì Hoàng đến. Anh biết Ngàn Phương đã đi học, anh an tâm. Anh định đi tìm Ngàn, thì bà Thêm nói với anh:

- Cậu thương nó, ráng giúp nó trong lúc này, nó rất cần những người thân...

- Dạ, con sẽ hết mình, dì yên tâm.

- Nó thương cậu Ngàn là chuốc cái khổ!

Hoàng giật mình khi thấy bà giúp việc tinh ý, anh nói:

- Dì nói vậy, Ngàn nghe, nó...

- Cậu giấu dì làm chi! Trẻ không qua mắt già được đâu. Cậu Ngàn chỉ coi nó như em, nên độ rầy cậu ấy ít tới, chắc khó xử cho cậu ấy. Hôm qua thế nào mà nó về nhà khóc dữ, trên má lại hằn rõ vết năm ngón tay, giấu chi bà già nầy. Cậu có gặp Ngàn, khuyên nó không nên làm vậy! Dù chi thì cậu ấy cũng bao năm bảo bọc, yêu thương, chăm sóc nó còn hơn cha mẹ, tình cảm phát triển là lẽ tự nhiên, ta nên tìm cách giải quyết tốt đẹp là hơn. Cứ nghĩ đến hoàn cảnh gia đình nó mà thương quá. Mới có bấy nhiêu mà...

Hoàng cũng thấy xót xa, nhưng anh làm bộ tỉnh:

- Con sẽ gặp Ngàn để hỏi, dì cứ yên tâm, chắc là do hiểu lầm chi thôi.

Chào bà Thêm, Hoàng đi tìm Ngàn, nhưng không gặp. Anh đi đến sở. Buổi trưa anh ghé lại trường để đón Ngàn Phương. Thấy anh, Phương làm thinh không nói lời nào.

- Phương! Anh đưa về... Anh có chuyện muốn nói...

- Em về với Lạc. Còn chuyện gì anh cứ nói ở đây cũng được.

Lạc nói với bạn:

- Lạc về một mình. Phương đi với anh Hoàng đi.

Ngàn Phương lắc đầu thay cho câu trả lời:

- Thôi được, hai em cứ về với nhau. Ờ, Phương nè! Anh muốn nói với em một điều.

- Anh nói đi, Phương nghe.

- Em gắng quên đi cái khổ của mình. Anh hiểu hết! Em hãy nhớ là bao giờ cũng có anh bên cạnh.

- Dạ. - Cô cúi đầu.

- Nên nhớ rằng em mới mười lăm, lứa tuổi chưa có cuộc đời riêng, chưa có tương lai riêng, chỉ có học đường...

- Dạ.

- Càng sống trong đau khổ, càng trưởng thành. Phải vươn lên đạp bằng mọi gian nan để có một ngày mai tươi sáng...

- Em không có gì để mất, chẳng có gì để giữ, em là con số không giữa cuộc đời này.

- Em lầm rồi. Tại em không nhận như mọi người đã nhận. Em có tất cả, em biết không?

Cô gái nhìn anh cười buồn.

- Bây giờ, em hãy sống với cái tuổi hồn nhiên của em.

- Em mất nó từ lâu lắm rồi anh ạ.

- Nhưng đâu phải lỗi ở em.

- Em không còn bé! Em đã thành người lớn mất rồi!

Hoàng nhíu mày. Tình yêu thơ ngây đã in sâu trong lòng cô. Ngàn đã đem đến cho cô tất cả. Từ tinh thần đến vật chất. Cô không thể nào khác được. Anh buồn bã tiếc mình không phải là Ngàn.

Không khí im lặng vây quanh ba người. Lạc hết nhìn người nọ đến người kia. Với ai cô cũng mến thương.

o O o

Ngàn đến lớp gặp Hoàng ở quán cà phê hôm trước. Đôi bạn nhìn nhau. Hoàng châm thuốc hỏi bạn:

- Có b