Chương 7
°°°°°
Thái bất lực nhìn Đăng nằm dài trên salon mắt nhắm nghiền, miệng phì phà thuốc. Trên gương mặt anh nét nổi bật nhất là bộ râu. Để râu trông Đăng già đi hằng mấy tuối, điều đó không làm anh xấu trai, trái lại bộ râu lười cạo khiến anh có vẻ pHồng trần sương gió hơn. Các cô bé mới lớn vẫn bị thương tới chết vì kiểu ngạo mạn bất cần này của Đăng. Thái ngưỡng mộ anh mình và cũng thương anh vô cùng. Cuộc đời dành cho Đăng nhiều bất hạnh, anh vừa tìm được tình yêu thì mối tình đó lại là nghiệp chướng. Còn gì đau đớn hơn phải đóng vai kẻ bạc tình rồi nhìn người yêu vui vầy với kẻ khác. Thái biết Đăng rất nhiều nghị lực, giỏi chịu đựng nên mới vượt qua kỳ thi tốt nghiệp với loại xuất sắc. Đăng không muốn thua Hoàng An và anh đã làm được điều đó. Hoàng An có Bảo Khuyên vì anh ruồng bỏ cô. Nhưng tại sao Đăng bỏ Khuyên, đâu ai biết cho anh, Thái còn chịu không nổi mỗi khi thấy An cố tình âu yếm Khuyên, huống hồ chi anh ngày ngày giam mình trong phòng, nhìn trộm sang nhà Bảo Khuyên, rồi lại vật vã với mình vì ghen, vì khổ Trong một lần hai anh em chén thù chén tạc, Đăng đã bật khóc và thú nhận với Thái rằng anh không thể nào quên Khuyên, anh không thể yêu ai khác cô. Làm cho cô ghét mình bao nhiêu, Đăng càng đau đớn bấy nhiêu Hôm nay cũng thế. Đứng trên balcon nhìn Khuyên tựa đầu ngồi sát An, Đăng lại nằm vật ra salon, hút liên tục ba bốn điếu thuốc và không mở miệng nói một lời Thái thở ra: Anh từng mong Khuyên được hạnh phúc sao lại buồn khi con nhỏ đã có tình yêu khác? Đăng cau có: Anh không muốn thấy cô ấy ở cạnh An Điều này vượt qúa quyền hạn của anh rồi Anh biết! Bởi vậy anh đã quyết định. Rời khỏi Sài Gòn để khỏi biết gì về Bảo Khuyên hết Thái kêu lên tức tối: Có nhà cửa đàng hoàng sao lại bỏ đi làm ở những nơi xa xôi hẻo lánh vì thất tình Dụi đầu mẩu thuốc vào gạt tàn Đăng nói: Ngôi nhà này của ba, nhưng trước đây ông nói dì Kim mua cho anh. Nay anh không ở thì em ớ, có gì đâu mà phản đối. Anh sẽ theo công trình lên Đắc Lắc, vì trên đó cần người, chứ anh không hoàn toàn vì Khuyên Thái nhún vai: Tội tình gì phải bỏ đi chứ. Phải chi Bảo Khuyên vẫn yêu anh nhưng xưa thì anh tránh mặt là phải đằng này con nhỏ còn mau quên hơn ai hết. Anh đày đọa mình vô ích qúa! Đăng nhìn trừng trừng lên trần: Em không hiểu Bảo Khuyên đâu. Cô bé đang tự dối lòng giống nhưng anh thôi. Chuyện gì sẽ xãy ra, nếu anh không làm chủ được bản thân? Tốt hơn hết hãy tránh trước. Anh sợ ngày nào đó mình sẽ phạm tội Thái thắc mắc: Dì Kim bằng lòng cho anh đi xa nhưng vậy sao? Đăng thở dài: Dì ấy rất buồn. Khi nghe anh kể đầu đuôi câu chuyện, dĩ có tới tìm mẹ anh. Bà vẫn khăng khăng khẳng định Khuyên là con của mình nhưng trước đây qủa quyết nói với ba. Ông dượng ghẻ vừa trốn khỏi trung tâm cai nghiện cũng xác nhận nhưng thế. Anh đâu có quyền hy vọng, đâu có quyền yêu Khuyên nhưng Hoàng An hay những thằng đàn ông khác. Rồi tới ngày nào đó Khuyên sẽ lấy chồng, sẽ làm vợ, làmmẹ, cô ấy sẽ quên. Còn bây giờ anh tin chắc Bảo Khuyên vẫn còn nghĩ đến anh Thái tỏ vẻ không tin: Có lẽ anh chủ quan qúa đó! Trúc Ly cho am biết nhỏ Khuyên căm anh lắm. Khuyên tiếc rằng trước đây đã tin và yêu nhằm anh, nó ân hận đã để Hoàng An đeo đuối nó một thời gian dài Đăng mỉm cười, mắt anh hơi mơ màng: Khuyên có Trúc Ly để đưa tin, còn anh thì có em Thái nóng nảy: Đừng gạt mình nữa. Nếu nhỏ Khuyên còn yêu anh thì không có chuyện sắp đám hỏi với thằng An đâu Nhỏm người lên, Đăng gằn giọng: Ai nói với em vậy? Bạn bè, đứa nào cũng nói chớ không phải Trúc Ly Lao người ra khỏi phòng, Đăng chồm người lên balcon nhìn xuống Bên nhà Khuyên chỉ có An ngồi trên ghế đá, chắc anh ta chờ chở cô đi đâu. Đăng thẩn thờ nắm chặt tay lại Nếu Khuyên còn yêu anh thì sao? Và đã hết yêu anh thì sao? Đăng bật cười chua chát, vừa lúc ấy Khuyên trong nhà đi ra. Cô mặc áo dài trắng với vẻ hồn nhiên nhí nhảnh từng làm ngớ ngẩn hồn anh. Đăng không thôi rời mắt khỏi Khuyên. Cô nũng nịu nịu với An. Anh ta âu yếm vuốt tóc cô rồi bước tới dắt xe ra cổng Đang bước theo An, tự nhiên Khuyên ngướclên, mặt cô tái đi khi thấy Đăng. Rồi rất nhanh môi cô mím lại, mắt hất sang nơi khác. Khuyên leo lên xe ngồi, vòng tay ôm An, đầu tựa vai anh trông thật tình tứ Đăng lao xuống nhà, chạy tới hàng rào khi bà Dung ra đóng cổng: Anh vừa thở hào hển, vừa gọi: Dì Dung... Giật mình vì giọng gọi giật ngược của Đăng, bà Dung dè dặt: Chuyện gì vậy Đăng? Không cần khách sáo, Đăng hỏi thẳng: An sắp cưới Bảo Khuyên phái không dì? Bà Dung tránh né câu trả lời: Đó chẳng phải là điều chúng ta mong đợi sao? Nhưng...nhưng Khuyên còn qúa bé Bà Dung thớ dài: Đành là vậy, dì không còn cách nào khác để giữ gìn nó và cả cháu nữa Đăng lầm lì: Dì ép Khuyên à? Không có! Hoàng An muốn làm đám hỏi trước, đợi Khuyên thi tốt nghiệp đại học sẽ cưới. Con bé bằng lòng, và dì cũng thấy an tâm Nhìn nét thẫn thờ trên mặt Đăng, bà Dung hạ giọng: Dì biết suốt thời gian vừa qua cháu rất là khổ sở. Nhưng chúng ta đâu thay đổi gì được, số phận đã an bài trớ trêu đến thế là cùng. Hãy cố quên đi. Cuộc đời trước mặt còn rât dài, cháu sẽ còn gặp những buồn vui, quên, nhớ khác nữa. Lúc đó cháu sẽ thấy chuyện buồn này cũng thường tình nhưng những chuyện khác thôi. Cháu là một người bản lãnh, dì tin cháu sẽ điều khiển được trái tim mình Đăng muốn gào to lên rằng anh không cần những lơi an ủi lẫn vỗ về phỉnh nịnh đó. Anh đã qúa mệt mỏi vì anh chỉ là một người tầm thường ích kỷ chớ không cao thượng đến độ hy sinh tình yêu duy nhất của mình cho kẻ khác Bà Dung lại nói: Dì Dung cũng nhưng ba cháu và Thái, ai cũng rất hiểu rất thông cảm và trân trọng sự hy sinh cao thượng của cháu Đăng nhếch môi: Đừng dùng những lời hoa mỹ ấy nữa, cháu sợ được ca ngợi lắm! Bà Dung lo lắng: Vậy dì phái nói sao đây? Đăng vò nát chùm hoa tigôn hồng trong tay: Cháu sẽ rời khỏi thành phố vào sáng ngày mai, nếu không mọi cố gắng của cháu từ trước đến giờ coi nhưng công dã tràng Bà Dung sửng sốt nhìn Đăng thiểu não bước đi. Bà Không hiểu lời anh vừa nói là tiếng than hay câu hăm dọa. Nhưng nếu Đăng đã quyết định đi, thì tốt. Xa mặt cách lòng mà. Bà chợt thớ dài khi nhớ tới ngày xưa của mình. Hồi đó chồng bà cũng bỏ thành phố lên tận Xuân Lộc - định Quán làm rừng một thời gian chỉ vì muốn quên bà. Ai cũng nghĩ hai người sẽ xa mặt cách lòng, nhưng sau đó chính bà trốn gia đình để theo ông. Khi đã thật sự yêu rồi, sự chia cách chỉ khiến người ta yêu nhiều hơn và quyết tâm tìm đến với nhau hơn Bảo Khuyên càng tỏ vẻ thắm thiết với An chừng nào, bà càng lo chừng nấy. Bà biết con bé đang diễn trò đó thôi. Nó có bỏ nhà để theo Đăng không, ai mà đoán trước được. Điều bà mong bây giờ là hy vọng lý trí sẽ thắng tình cảm của Đăng. Anh giữ vai trò quyết định trong bi kịch này, còn Bảo Khuyên chỉ là vai phụ bị cuốn đi, bởi tình yêu giông bão của cả hai. Con gái bà vốn yếu đuối và dễ giao động kia mà. Nếu Hoàng An tin tế hơn, khéo léo hơn, chắc lâu dài phần thắng sẽ ngã về phía mình. Dĩ nhiên kết qủa này không thiếu sự đạo diễn của bà trong mọi tình huống, nhưng lòng bà vẫn canh cánh một mối lo Thật ra Hoàng An đã thuyết phục được Bảo Khuyên đâu. Con bé vẫn đánh trống lãng mỗi khi An đề cập tới vấn đề cưới hỏi. Khuyên muốn dùng An đế làm bình pHồng, trong khi An thương con bé thật tình. Nó đã làm xiêu lòng bà Tú Nhi, dù bà ta đang hầm hơi bà về việc bị mất chân quản lý nhà hàng vô cùng Nếu được quyền lựa chọn bà sẽ chọn Đăng cho con gái. Khổ nỗi định mạng đã định sẵn, dù qúy Đăng cỡ nào bà cũng không giúp đỡ được gì hết Vừa quay lưng đi, bà Dung lại nghe có người gọi. Nhìn ra thấy bà Hồng Hạc đang tựa vào cổng với vẻ mệt mỏi khác thường. Bà Dung vội chạy ra mở cửa, vừa vào đến salon, bà Hạc đã mếu máo: Tôi khổ qúa! Bà Dung trầm giọng: Chị bình tĩnh lại, chuyện gì cứ từ từ mà nói. Để tôi rót cho chị ly nước lạnh Bà Hạc kéo tay bà: Không! tôi không khát Vậy chị nói đi. Chị khổ vì chuyện gì? Nước mắt bà Hồng Hạc lăn dài trên gò má còn khá mịn màng: Tôi tức chết vì con Hồng Tước. Trưa nay lúc từ nhà hàng về nhà, tôi đã bắt gặp nó say ma túy trong phòng ngủ Bà Dung giật mình: Chị có nhầm không? Làm sao nó lại ghiền thứ đó được? Bà Hồng Hạc lắc đầu: Tôi không thể lầm vì trước đây thằng anh Hai nó cũng chơi cần sạTrong một cơn say ma túy, nó phóng xe bạt mạng và đã chết trên đường siêu tốc vì bị xe chở contanơ cán phải. Cái chết thê thảm của nó ám ảnh tôi suốt những năm tháng ở mỹ. Bây giờ về xứ, tôi làm sao chịu nỗi khi lại ga9.p thứ thuốc độc giết người đó trong nhà mình Bà Khanh Dung thẩn thờ: Tại sao con nhỏ lại đến nông nổi đó? Nó bất mãn ai? Nó không bằng lòng cái gì, sao không nói ra mà lại lao vào trò chơi chết người ấy chứ? Bà Hồng Hạc đau đớn: Tôi đã dấu chị nhiều chuyện về cha mẹ nuôi của Hồng Tước. Thật ra bà ta làm tài phán của một vũ trường ớ quận 5, chớ không phải người làm ăn tự do nhưng tôi từng nói với chị trước đây. Ngoài ra nó còn một người cha nuôi nữa. Ông ta là dân ghiền chính cống, con bé Tước tập tành hút xách cũng từ ong ta. Nó chuyên môn đi mua thứ đó về cho ổng, rồi tò mò hít thử, đến giờ đã sành điệu lắm rồi. Chắc mẹ nuôi nó đâu hề biết chuyện động trời này. Nếu tôi không có kinh nghiệm từ thằng con trai, chắc tôi cũng không biết con Tước đã vướng vào ma túy Bà Dung nhíu mày: Nhưng tình trạng nghiện của nó đã nghiem trọng lắm chưa? Bà Hạc rầu rĩ: Chắc là chưa, nhưng con bé muốn lấy cái trò này ra để hăm dọa tôi Hăm doa. là sao? Tôi chưa hiểu kịp Là gián tiếp báo rằng nếu tôi không đáp ứng đòi hỏi của nó, nếu tôi làm nó buồn nó sẽ lao vào ma túy đế giải buồn Đưa tay ôm đầu bà Hạc than: Trời ơi! Nó có phải là con tôi không? Sao mới sống chung một thời gian ngắn, tôi đã thấy rõ mình vô phần vô phúc rồi Bà Dung nghiêm nghị: Chị nên dỗ ngọt con bé, cho nó biết rằng toàn bộ tài sản này sẽ là của nó. Nếu Hồng Tước chán học, hãy mạnh dạn giao việc cho con bé. Có công việc nó không rãnh rồi lao vào chuyện bậy bạ ấy nữa Bà Hạc chán nản: Tiếc rằng Hồng Tước ham chơi chớ không ham việc nhưng Bảo Khuyên. Nó sẽ là cục nợ của tôi đến hết đời. Bây giờ biết giao việc gì cho nó đây. Tôi không tin tưởng con mình mới khổ Bà Khanh Dung không biết an ủi sao, khi đầu ốc bà cũng rối ren chuyện của Đăng và Bảo Khuyên. Đã nhận trách nhiệm làm mẹ, thì người phụ nữ nào cũng lo lắng khổ sở vì con. Bà Hạc khổ cách khác, bà khổ cách khác. Vì không hé môi chuyện của Bảo Khuyên, nên bà Hạc nghĩ bà là người hạnh phúc, chớ đâu ai hiểu lòng bà lúc nào cũng nhưng có lửa đốt bên trong Ngập ngừng bà nói: Ai cũng khổ vì con chớ không riêng mình chị Bà Hạc cười héo hắt: Bảo Khuyên ngoan thế kia, chị còn khổ gì nữa. Hoàng An có mắt tinh đời mới chọn con bé. Nhưng hình nhưng Khuyên không yêu An nhưng cách nó thể hiện tình cảm Bà Dung bối rối: Chị nghĩ vậy sao? Tôi lại cho rằng cả hai rất yêu thương nhau Bà Hạc nói: Có những điều con gái không thích nói với mẹ đâu Thế...Bảo Khuyên đã tâm sự gì với chị? Bà Hạc lắc đầu: Không! Không có gì. Nhưng nếu cần, tôi sẽ tìm hiểu dùm chị Bà Dung xua tay thật nhanh: Không cần đâu! Tôi tôn trọng những riêng tư của con mình mà! Bà Hồng Hạc có vẻ phật ý: Cũng vì từng nghĩ nhưng chị nên mãi tới hôm nay tôi mới phát hiên được những riêng tư kinh khủng của Hồng Tước Bà Dung im lặng. Rồi sau đó bà lảng qua chuyện khác. Ngồi một lát bà hạc ra về. Ngoài sân rụng lác đác vài hoa sứ trắng. Chiều rồi, bà Dung chợt dõi mắt ra đường dù biết giờ này Bảo Khuyên chưa về đâu Trớ vào lo sửa soạn, bà đóng cứa chuẩn bị tới nhà hàng đế bắt đầu công việc quản lý khá vất vả của mình. Đêm nào cũng chín mười giờ mới về bà thật không an tâm khi bỏ mặc Bảo Khuyên. Hết tháng này bà hai Lý hứa sẽ lên ớ luon với mẹ con bà.Bây giờ tới cuối tháng còn lâu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Đăng không dằn được tình cảm xuống đáy lòng Tự dưng đêm nay bà lo làm sao dù Khuyên đang xem ca nhạc với An chớ không có ở nhà. Ngày mai Đăng có đi thật không, hay nó vờ nói thế để đánh lừa bà? Tâm trí bà ngổn ngang trăm mối. Bà dừng gót chân xuống đường và quyết sẽ bắt buộc Khuyên phải tiến tới cưới hỏi trong năm nay, chớ không được lượn lờ với An nữa Chiếc xích lô chuyên chở bà đi làm mỗi đêm trờ tới, bà ha9m hở bước lên và thấy nhẹ nhõm với quyết định vừa rồi. Bà không biết ben balcon nhà Đăng, Thái đang suy nghĩ lung tung. Cậu không muốn anh mình rời thành phố khi ba cậu đã tìm được chỗ quen, và năn nỉ Đăng tới công ty ấy làm người duy nhất có thể thuyết phục được Đăng là Bảo Khuyên, nhưng dựa vào đâu để nhờ con nhỏ thuyết phục Đăng. Nếu cậu mạnh dạn yêu cầu cũng chắc gì con nhỏ chịu làm việc năn nỉ người từng ruồng bỏ rơi nó. Trúc Ly bảo Bảo Khuyên đang rất hận Đăng. Tỉ lệ phần trăm nhờ con nhỏ rất mỏng. Thái không hy vọng mấy vào cái lưỡi không xương của mình nhưng dù thế nào, cậu cũng đợi Bảo Khuyên đi chơi về đã. Đăng lại đi uống ruou rồi. Đêm nay chắc anh sẽ say mèm cì chính miệng bà Dung xác nhận chuyện An sẽ cưới Khuyên là có thật Thái vào nhà mớ nhạc. Cậu vừa nghe nhạc vừa ngóng xem Khuyên về chưa. Nằm chập chờn khá lâu Thái vút choàng dậy khi có tiếng kéo cửa sắt. Cậu vội ra balcon nhìn và gọi vọng xuống thật to: Ê! Khuyên! Đợi tui một chút Khuyên ngần ngừ: Chuyện gì vậy? Chuyện rất quan trọng. Tôi chờ bà cả buổi rồi đó Dứt lời Thái ba chân bốn cẳng nhảy xuống lầu, chạy một mạch qua nhà Khuyên Cô hồi hộp hỏi trước: Anh Đăng...bị làm sao à? Thái gật đầu: Ừ! ảnh có thế chết đấy! Tái xanh cá mặt Khuyên lắp bắp: C..ái gì? Thái làm một tăng: Anh Đăng sẽ bỏ đây lên Đắc Lắc sống trong buôn trong làng với người dân tộc. Hừm! tại sao ảnh phái làm vậy bà biết không? Bảo Khuyên ngẩn ra mất mấy giây. Rồi mặt cô sa sầm xuống: Không liên quan đến tôi. Tại sao Thái hỏi kỳ thế? Thái nhỏ nhẹ nói: Anh Đăng bỏ đi vì Khuyên đó Khuyên xua tay: Đủ rồi! Thái khỏi cần phái lắm điều. Tôi muốn được yên thân với người thật lòng yêu thương mình. Anh Đăng chƯa Bao giờ vì tôi cả. Ảnh muốn đi đâu, ở đậu, làm gì, yêu ai, bỏ ai, tôi không quan tâm Thái thở dài: Tôi biết Khuyên còn hận anh Đăng lắm. Nhưng tin tôi đi. Ảnh vẫn rất yêu Khuyên Bật cười chua chát, Khuyên dài giọng: Rất yêu Khuyên, không thể thiếu Khuyên là điệp khúc tôi từng nghe và tin còn hơn tín đồ tin vào chúa. Sau đó thì sao? Đăng đã thể hiện điều mình nói thế nào? Thái chép miệng: Có những cái tôi không thể giải thích tại sao, thế nào với Khuyên được, nhưng tôi dám chắc anh Đăng chỉ yêu mình bạn thôi. Nếu Khuyên giữ ảnh ớ lại thành phố này giùm, ba tôi sẽ mừng giữ lắm Khẻ lắc đầu, Bảo Khuyên nói: Giữ Đăng cho riêng mình, tôi còn làm không xong làm sao giữ ảnh ở lại đây được. Thái nên nhờ Lan Chi, cô ta thừa khả năng trói chân Đăng mà! Ai đi nhờ một người bại trận như tôi Đưa tay lên gãi ót, Thái nhăn nhó: Vì hoàn cảnh oan trái thôi. Tôi bảo đảm anh Đăng còn rất yêu Khuyên Bảo Khuyên hất mặt lên thật chua ngoa: Hoàn cảnh gì? Nếu Đăng viện cớ mẹ tôi ngăn cản thì anh ấy qúa tầm thường Thái bỗng đổ quạu: Anh tôi không tầm thường nhưng bà nghĩ đâu. Thật ra tại...tại.. Tại ai? Thái nói đại: Tại dì Anh Loan qúa tệ! Bảo Khuyên chưa kịp hỏi tiếp đã nghe tiếng Đăng từ ben kia giậu tigôn vọng qua Thái! Về ngay anh bảo Hết hồn ngó Khuyên, Thái nói nhỏ: Trời ơi! Tưởng ổng còn ngồi nhậu ở quán đầu đường không hà! Quay sang nhìn, Khuyên xót xa khi thấy vẻ lôi thôi lếch thếch của Đăng. Dưới ánh điện mù mờ của ngọn đèn ngoài hiên, trông anh nhưng một kẻ lạ. Gương mặt Khuyên từng yêu thương trở nên khó ưa vì bộ râu dữ dằn. Cô muốn tránh nhưng không sao dứt nổi ánh mắt anh. Khác với bề ngoài ngật ngưỡng nhưng say mắt anh tỉnh táo nhìn nhưng muốn nuốt lấy Khuyên Cả tháng nay Đăng về cái Mơn, và đi nhhiều hơn ở nhà, nên cô không gặp anh. Đêm nay đứng đối diện nhau, Khuyên mới thấy rõ Đăng còn ảnh hưởng rất lớn với mình Tim đập mạnh, cô nghe Đăng bảo: Anh luôn mong em sống hạnh phúc, nhưng không phải với Hoàng An Khuyên trấn tĩnh lại: Hạnh phúc của tôi do tôi chọn. Anh đâu có quyền đặc đế tôi với ai Đăng cười buồn: Xin lỗi, anh quên mình là ai rồi. Ngày mai anh đi xa, chắc lâu lắm mới về Sài Gòn. Anh chỉ ước ao được nghe Khuyên nói những lời chua ngoa đanh đá nhưng lần đầu gặp nhau. Khuyên chớp mắt: Tôi không còn gì đế nói với anh hết... Dù một lời chúc may mắn hoặc hạnh phúc mà người vẫn hay chúc nhau lúc chia ly? Khuyên bối rối trước cái nhìn da diết của Đăng. Cô khổ sở khi biết mình sắp bị Đăng làm mềm lòng. Lúc này anh đang là con sói già diễn trò bà ngoại ốm dụ bé choàng khăn đỏ. Dẫu biết hơn ai hết mình sắp bị sói nuốt chửng, sao Khuyên vẫn muốn nhắm mắt lại mặc chuyện gì tới sẽ tới thế này Rùng mình, Khuyên cố nhớ những lời An hay thầm thì âu yếm, cô đắm mình trong cảm giác được An hôn, khổ nỗi đầu óc cô nhưng tê liệt, cô không nghĩ được gì khác khi Đăng đến sát rào, và tha thiết gọi tên mình: Bé Khuyên! Chính anh đã đánh mất em. Anh đau đớn nhưng không hề ân hận. Cuộc đời chúng ta đều còn rất dài, hãy quên những chuyện đã qua. Chúc em thât sự hạnh phúc trong tháng ngày sắp tới Khuyên đứng nhưng trờ tròng. Đến lúc Đăng bước đi, cô mới lao đến bên hàng rào giọng ngẹn ngào: Đăng hãy nói đi. Tại sao? Em vẫn chưa biết tại sao mình lại chia tay. Có chuyện gì anh giấu em phải không? Phải! Anh đã giấu em một điều quan trọng Tim Khuyên se lại, cô thì thầm: Điều gì? Anh không hề yêu em nhiều nhưng anh tưởng dù anh từng bị vẻ hồn nhiên thánh thiện của em quyến rũ. Bản thân anh háo thắng và thích chinh phục. Khi nắm được linh hồn em rồi, anh lại chán. Vã lại em ngây thơ trong trắng qúa làm anh có cám giác phạm tội, thôi thì chia tay sớm đế bắt đầu một cuộc chinh phục mới, khám phá mới sớm Bảo Khuyên la lên uất ức: Anh nói dối! Đăng nhún vai: Anh không muốn em buồn, nhưng chính em buộc anh nói điều này. nghĩ cho cùng cũng có ích đó. Nó giúp người nhẹ dạ nhưng em biết hoài nghi trước méi việc. Hoàng An là một người tốt, nhưng chỉ tốt hơn hạng xấu nhưng anh thôi. Nếu chọn hắn nhưng trái tim vẫn vẩn vơ, vơ vẩn em sẽ không chịu nổi thói ghen tuông, nhỏ mọn của An đâu Thở dài một cái, Đăng lắc đầu: Mãi mãi em vẫn là cô bé choàng khăn đỏ, mà cuộc đời lại lắm thứ chó sói. Nên đề phòng những con só thu vuốt nằm hiền lành hơn những con nhe nanh em cưng ạ! Đăng vào nhà rồi, Bảo Khuyên vẫn còn thẫn thờ nhưng mất hồn, cô ngồi trên ghế đá, mắt ráo hoảnh không một giọt lệ Mãi đến kho bà Dung về, vỗ mạnh vào vai, cô mới giật mình ngơ ngác Bà Dung hỏi: Sao lại ngồi đây mà không vào nhà? Khuyên gượng gạo: Con mới về tức thời Hoàng An nở để con một mình à? Tại con muốn vậy? Bà Dung dò xét: Có giận nhau không? Khuyên mệt mỏi lắc đầu và đưa tay đấy cửa sắt giùm mẹ Bà Dung hốt hoảng khi nghe cô bảo: Con vừa nói chuyện với Đăng xong Nó nói gì? Ảnh chào để mai đi Đắc Lắc ChÍ có vậy thôi mà con thẩn thờ sao? Bảo Khuyên bỗng cáu lên: Con không phải là gỗ đá, mẹ đừng tra hỏi con nữa Bà Dung để mặc cô chạy vô phòng đóng sầm cửa lại. Bà tin Đăng không nói gì về thân thế của cả hai đứa. Bà tin Đăng tiếp tục làm Khuyên căm ghét mình. Cuộc đời thật oái oăm và bất công. Bán thân bà cũng xấu hổ khi cứ bắt Đăng phái hy sinh tình yêu, hạnh phúc và cả sự chân thật của mình đế bà giữ được con nuoi trọn vẹn Rốt cuộc Đăng chịu qúa thiệt thòi, nó chả còn gì hết. Cha mẹ, em trai, em gái cũng không. Chút tình yêu cao cả đã phái chôn kín, nay còn chịu rời xa nơi đây nữa. Tự nhiên bà Dung thấy bất nhẫn qúa. Nhưng một mình bà làm sao thay đổi sự an bài của định mệnh. chỉ cầu mong Đăng tới nơi xa ấy sẽ tìm được cho mình một tình yêu mới. Vâng! bà xin cầu mong nhưng thế.