← Quay lại trang sách

Chương 491 Cự tuyệt

Không sai, chính là dung hợp.

Chỉ cần như vậy thôi bất luận là Hi Cảnh hay thiên sư vệ tinh kĩ công kích lực mà chúng thi triển đều không phải quá mạnh, ngay cả tiềm u quỷ thứ kì dị vô cùng cũng không được coi là cường hãn, cùng lắm chỉ là phương thức công kích khiến người ta không kịp phòng bị.

Nhưng sau khi chúng liên hợp lại với nhau, công kích lực mạnh hơn rất nhiều lần, hai đại tinh kĩ vô cùng đơn giản sau khi kết hợp hiệu quả tăng lên gấp đôi! Cũng giống như dung hợp linh kĩ mà Lệnh Hồ huynh đệ thi triển, chỉ cần dung hợp, họ sẽ tương đương với một bát tinh cường giả bình thường, hoàn toàn có thể khiêu chiến vượt cấp.

Đó chính là uy lực của dung hợp!

Không chỉ linh kĩ mới có thể dung hợp, tinh kĩ cũng có thể làm vậy! Vậy nên mới có nhị dung linh sĩ, nhị dung linh tôn, đại viên mãn cấp linh tôn! Còn làm thể nào để dung hợp được tinh kĩ, Lăng Phong vẫn chưa có khái niệm, cho đến khi phải đối diện với Hi Cảnh và thiên sư vệ mới bất ngờ hiểu ra và có chút minh ngộ. Hắn cảm thấy bản thân đã nắm được một cái gì đó. Mặc dù vân chưa thể lý giải một cách toàn diện nhưng nói chung là đã mở được một cánh cửa lớn.

Có ý niệm này trong đầu, Lăng Phong đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, dùng niệm thức quét khắp một lượt mặt đất trong phạm vi một trăm trượng vuông. Ngân mang nhàn nhạt như ánh trăng rớt xuống, ôm lấy cả mặt đất bao la.

Tìm thấy rồi Lăng Phong mừng rỡ, giơ tay về phía mặt đất bụi bặm, cương khí cường đại lập tức phun phát hình thành nên một bàn tay, nhặt miếng tinh chương ra khỏi vũng máu. Nhẹ nhàng thúc động cương khí lau sạch vết máu dính bên trên, Lăng Phong lộ ra một nụ cười hớn hở.

Quả nhiên không nằm ngoài tầm dự đoán của hắn, Hi Cảnh có thể tiến hành dung hợp hai tinh kĩ không cùng hệ không phải dựa vào sức mạnh tự thân mà là được tinh chương trợ giúp! Nhìn miếng tinh chương trên tay, chỉ thấy khối linh hồn vật tính trong nó không ngừng chuyển động, đây là một loại quái vật nửa người nửa rắn, nửa cơ thể mình rắn trắng đến chói mắt, nửa còn lại thì xanh ngắt một màu như phỉ thúy.

- Đây là loại quái vậy gì vậy, ma thú?

Lăng Phong kinh ngạc, tự lẩm bẩm với chính mình, tìm khắp kho tri thức của Sang Sư mà không tìm ra tài liệu ứng đối nên đành tạm thời từ bỏ.

Tri thức Sang Sư có được rất toàn diện nhưng không phải cái gì cũng có thể tìm được trong đó. Hắn chỉ cần biết con quái vật linh hồn hạch tinh này có diệu dụng dung hợp hai đại tinh kĩ không cùng hệ, thật khiến người ta kinh ngạc.

Vì kịch chiến, tinh chương bị hư tổn một phần, không thể lập tức kích phát tinh kĩ trong đó. Nhưng Lăng Phong cũng không quá thất vọng bởi với niệm thức cường đại và tri thức luyện chương bàng đại mà hắn có được bây giờ muốn sửa chữa lại nó hoàn toàn không phải việc gì khó. Chỉ có điều linh hồn vật tính trong đó rất hiếm thấy, không biết nên tìm kiếm từ đâu.

Cuộc chiến lần này mặc dù gian khổ nhưng Lăng Phong thu hoạch cũng không ít, nhất là nội luyện cương khí chi đạo. Lăng Phong cảm nhận được mình vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được nhất chiêu này, tiếp theo có lẽ còn phải tiếp tục tiến hành nội luyện. Sau khi thành công triệt để, nó sẽ là một loại linh hồn tinh kĩ khác!

Lúc này, có hai linh hồn tinh kĩ trong người, một đại hỏa hệ tinh kĩ phối hợp, bản thân có thể trở thành một linh tôn thực sự, hơn nữa trong linh tôn còn có rất ít đối thủ!

Lăng Phong không biết, lúc hắn phát hiện ra linh hồn vật tính quỷ dị trong tinh chương, sâu trong thức hải, thân ảnh Sang Sư dần dần phù hiện, nét mặt ông ánh lên một tia ngưng trọng, lẩm bẩm nói:

- Các ngươi cuối cùng cũng đã xuất hiện?

Bụi trận nhẹ phủ.

Lăng Phong nhìn sang phía Tịch Tùng Tử, không nói câu nào.

Không biết có phải vì tác dụng uy hiếp của nhất chiêu mà Lăng Phong vừa dùng giết chết Hi Cảnh hay không mà Tịch Tùng Tử cảm thấy tâm thần ớn lạnh, cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng trên khuôn mặt gần như đã đông cứng. Cố gằng vận chuyển chân nguyên lực trong thức hải, cố gắng xua đuổi cảm giác đông cứng ấy, hắn thầm hít một hơi thật sâu, buộc phải đánh giá Lăng Phong cao thêm mấy phần: trong đồng cấp, linh vực bó buộc chi lực căn bản không thể sản sinh tác dụng, nhưng cùng là linh sĩ, hắn lại có thể áp chế mình, khả năng này thật là đáng sợ!

Mặc dù chưa từng giao thủ nhưng Tịch Tùng Tử biết mình đã thua một hiệp, chắp tay nói:

- Mộc tông chủ thần uy, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.

- Tịch tiên sinh khách khí rồi.

Lăng Phong vẫn không thể hiện bất cứ thái độ nào, lạnh lùng phẩy tay, hỏi:

- Không biết Tịch tiên sinh đến bổn tông có việc gì không?

Câu hỏi nghe thì có vẻ khách khí nhưng Tịch Tùng Tử biết nếu như mình trả lời không khéo, thứ chờ đợi mình phía trước tuyệt đối không phải sóng yên biển lặng. Lăng Phong vừa cất lời, đám linh cấp cường giả xung quanh lập tức quây lại, Tịch Tùng Tử hiểu, chúng tuyệt đối không ngại việc chôn thêm một linh sĩ khác!

Do dự một lúc, nghĩ đến mục đích chính đến đây của mình, Tịch Tùng Tử không khỏi cảm thấy ngán ngẩm. Nếu như nói thật, hắn có thể thấy người của Sáng Tông nhất định sẽ kích khởi phản đạn cực đại, cuối cùng có khiến cho hai người có rơi vào tay địch hay không vẫn chưa biết được!

Nhưng che giấu? Cảm nhận được hai con mắt như có thần linh tiềm ẩn của Lăng Phong, Tịch Tùng Tử lập tức từ bỏ ngay ý định khó khăn lắm mới nghĩ ra này. Không hiểu vì sao hắn cảm thấy nếu như nói dối trước mặt Lăng Phong thì hậu quả sẽ còn tồi tệ hơn.

Một cảm giác chua sót dâng tràn trong lòng Tịch Tùng Tử, hết sức cẩn thận lựa chọn từ ngữ:

- Mộc tông chủ, ta biết quý tông mới sáng lập chưa được bao lâu, đang trong lúc chiêu mộ nhân thủ. Chính vì như vậy nên mới...

Không đợi hắn nói hết, Lăng Phong đã nhíu mày, khó chịu nói:

- Tịch tiên sinh, ngươi rốt cục định nói gì thì cứ trực tiếp nói thẳng ra.

- Vậy được.

Tịch Tùng Tử cắn răng, liều mạng nói:

- Vậy thì ta nói thẳng, quý tông mấy ngày trước nghênh chiến với người của Huyền Nguyên Tông, thanh danh cực đại. Vừa hay có đệ tử của Vô Không Sơn ta đứng bên cạnh nhìn thấy, thanh niên trử tuổi mà, Mộc tông chủ chắc cũng hiểu, chúng thấy quý tông thực lực cố kính nên có ý muốn gia nhập.

Nói đến đây, hắn đổi sang trạng thái đau khổ:

- Cái này cũng là trách ta quản lý không nghiêm, nên mới để xảy ra chuyện đại bại môn phong này, Mộc tông chủ nếu như không trách, có thể ban những người này cho bổn tông được không?

Lăng Phong bây giờ đã hiểu mục đích đến đây của Tịch Tùng Tử. Vì mấy ngày trước đệ tử của hắn xin gia nhập Sáng Tông, làm đại thương thể diện của Vô Không Sơn nên hắn mới tìm đến đây đòi lại đệ tử.

Từ bên ngoài nhìn vào chuyện này có vẻ không có gì. Nhưng đối với Vô Không Sơn mà nói đó là một chuyện lớn! Nếu như đệ tử của hắn chạy sang Long Tộc hay Huyền Nguyên Tông nhưng tông phái nhất lưu thì không có gì đáng chê trách, nhưng gia nhập vào một tông phái nhị lưu như Sáng Tông, nhất định sau sẽ khiến người khác nghị luận Vô Không Sơn không bằng được Sáng Tông.

Thứ đáng sợ nhất trên thế gian này là những lời đồn đại, ba người thành hổ, với Vô Yến Sơn, điều đáng sợ nhất là bị người khác coi thường.

Nhưng liệu mình có nên bằng lòng không?

- Tông chủ!

Tiêu Hắc tiến lên một bước định khuyên giải điều gì.

Hành động liều mình xông lên vừa rồi của hắn Lăng Phong biết hết, quay sang nhìn hắn cười dịu dàng. Lăng Phong không muốn tìm hiểu nguyên nhân của sự trung thành ấy, chỉ cần sau này Tiêu Hắc có thể trở thành một người trong trận doanh của hắn, dùng chân tâm để hồi báo hắn!

Không suy nghĩ nhiều, Lăng Phong quay sang Tịch Tùng Tử nói:

- Bổn tông gần đây đúng là chiêu mộ rất nhiều đệ tử, nhưng bên trong có đệ tử của Tịch tiên sinh hay không thì vẫn cần có thời gian để kiểm chứng, một hai ngày sau mới có thể giải quyết được.

Yêu cầu của Tịch Tùng Tử đã bị Lăng Phong ném lại như ném một quả bóng da. Bên ngoài nhìn thì có vẻ mềm mại ôn hòa nhưng thái độ bên trong thì vô cùng cứng rắn!

Thấy Lăng Phong trả lời như vậy, Tiêu Hắc thở phào nhẹ nhõm, không cần biết những lời Tịch Tùng Tử nói có thật hay không, Sáng Tông tuyệt đối không đồng ý yêu cầu này! Lý do rất đơn giản, chỉ cần đồng ý, bên ngoài lập tức sẽ có tin đồn "Sáng Tông ngay cả khả năng bảo vệ đệ tử của mình cũng không có!"

Bọn họ sẽ không cần biết nguyên nhân bên trong, chỉ cần biết một nhị lưu tông phái tông chủ tìm đến đòi người, Sáng Tông cũng ngu ngốc đưa người ra. Điều đó chứng tỏ Sáng Tông không có khả năng bảo vệ đệ tử của mình, với một tông phái mới được sáng lập mà nói, đây là một đòn chí mạng, sau này e rằng sẽ không còn ai dám gia nhập Sáng Tông nữa, ngay cả những người đã gia nhập rồi cũng sẽ phân tâm.

Nên, mới nghe thấy yêu cầu này, Tiêu Hắc liền lập tức lên tiếng, may mà Lăng Phong đã từ chối một cách quyết đoán!

Tịch Tùng Tử thấy Lăng Phong từ chối thẳng thừng như vậy, thái độ không quá kích động mà ngược lại vẫn vô cùng bình thản. Không ai hay biết, trên thực tế, hắn đang lén thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Không hiểu vì sao, lúc Lăng Phong cự tuyệt một cách thẳng thừng, ấn tượng mà hắn để lại trong lòng Tịch Tùng Tử đã vô tình biến thành một "Lăng Phong có tính cách bạo liệt". Lúc mới đưa ra yêu cầu, Tịch Tùng Tử sợ đến toát mồ hôi lạnh, hắn sợ Lăng Phong sẽ trực tiếp ra tay. Mặc dù không tự coi nhẹ tu vi của mình nhưng hắn không dám tự tin mình có thể đấu lại Lăng Phong!

May mà mọi chuyện không phát triển đến mực cực đoan như hắn tưởng tượng.

Nhìn Lăng Phong, Tịch Tùng Tử mấp máy môi, một chút thanh âm cũng không có nhưng môi thì vẫn không ngừng run rẩy. Đối phương thì ngược lại, Lăng Phong biểu tình vẫn không hề thay đổi, chỉ khe khẽ lắc đầu. Tịch Tùng Tử có vẻ cuống, môi mấp máy điên cuồng.

Đến đây dù có là kẻ ngốc cũng có thể nhận ra họ đang truyền âm nói chuyện. Chỉ không biết Tịch Tùng Tử đưa ra yêu cầu gì mà kết quả vẫn thấy bị Lăng Phong cự tuyệt.