← Quay lại trang sách

Chương 49 Tươi Cười.

Dịch Trạch ôm Thanh Dương, bá đạo hôn lên đôi môi kia 1 chút sau đó cầm kiếm cảnh giác nhìn Tuyết Lang, một tay phát ra bạch quang đưa về phía sau trị liệu cho Thanh Dương.

Nguyên khải là đệ nhất chiến sĩ cơ giáp của liên minh, đổng linh là dị năng giả hệ trị liệu đệ nhất của liên minh mà Dịch Trạch lại là sự kết hoàn gen hoàn mỹ của hai người đó, cho dù dị năng bị thay đổi cũng không mất đi năng lực trị liệu. Bất quá hắn mới dùng năng lực trị liệu này cho 2 người là hắn và Thanh Dương mà thôi.

Bạch quang ôn hoà mà thản nhiên di chuyển nhẹ nhàng trên lưng Thanh Dương, miệng vết khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, Tuyết Lang khẩn trương nhìn lưng của Thanh Dương, lúc Dịch Trạch ôm Thanh Dương nó đã định ra tay mấy lần, sau thấy miệng vết thương Thanh Dương đang dần dần khép lại nó mới thu hồi răng nanh.

Dịch Trạch cảm thấy địch ý của Tuyết Lang biến mất nên mới sinh nghi nghiêng đầu nhìn Thanh Dương nhu thuận tựa vào vai mình, bởi vì miệng vết thương khép lại nên Thanh Dương cảm thấy rất ngứa, trong miệng thỉnh thoảng còn bật ra vài tiếng rên rỉ.

Thanh âm này không giống thanh âm nãi thanh nãi khí vô cùng đáng yêu của tiểu nãi báo lúc trước, thanh âm này mang theo một chút ẩn nhẫn, mang theo một chút giọng ngọt lị câu nhân, nguyên bản thanh âm Thanh Dương vốn có chút khêu gợi, nên khi rên hừ hừ như vậy thật sự chính là một loại ngọt ngào tra tấn đối với Dịch Trạch.

Thanh Dương gật gật đầu: “Có thể.”

Tư Diệu Tiền nghe bọn họ nói chuyện cảm thấy cực kỳ khó hiểu nên mở miệng: “Các ngươi cứ tự nhiên nói chuyện phiếm với nhau a, dù sao ta cũng đã thấy ngươi từ lang biến thành người, còn ngươi từ người biến thành lang cũng không sao cả, chỉ cần cấp cho ta ít phí bịt miệng là được.”

Nói xong lại lấy ra sổ sách, xoát xoát viết thêm vài nét bút, không biết lúc này Dịch Trạch đã nợ hắn bao nhiêu rồi.

Thanh Dương gật đầu, đồng thời vui vẻ dùng đầu cọ cọ bả vai Dịch Trạch. Tuy rằng đây chính là thói quen khi làm nãi báo, thì chính là thói quen a, đã là thói quen thì khó có thể thay đổi được. Cũng may nãi báo chỉ thân mật như vậy với Dịch Trạch, nếu không để Dịch Trạch thấy Thanh Dương cọ cọ ai, chỉ sợ Dịch Trạch đã sớm đem Thanh Dương tử hình ngay tại chỗ. Về phần hình thức, nội dung hay thời gian duy trì tử hình thì còn tùy vào tâm tình của Dịch Trạch.

Tuyết Lang nghe xong liền nhe rang với Dịch Trạch, nếu không phải Thanh Dương còn cần Dịch Trạch trị thương, hắn đã sớm vọt lên cắn người.

“Tuyết Lang là… Xem như cùng tộc ta, coi như là nửa sư đệ đi.” Thanh Dương thầm nghĩ 1 chút rồi trả lời.

Trong lòng Thanh Dương tuy hắn nhận thức Tuyết Lang không được bao lâu nhưng Tuyết lang cũng là khế ước thú tu thành yêu giống hắn, huống chi vừa rồi hắn còn dạy người này phương pháp hấp thu năng lượng. Tuy đó không tâm pháp cơ mật gì, nhưng dù sao cũng là 1 phần của Thiếu Dương Tông pháp, trong đại đạo môn cũng có rất nhiều yêu tu một lòng hướng thiện, lúc đầu bọn họ cũng bắt đầu tu luyện rồi nghe đạo gia giảng dạy chỉ điểm đôi chút. Sau khi bọn họ đắc đạo nếu có cơ hội cũng sẽ báo ân. Từ trước tới giờ đại đạo môn cũng có chiếu cố tới yêu tu, đối xử với bọn họ như người 1 nhà, Thanh Dương cũng vậy. Mặc dù Tuyết Lang mạnh hơn Thanh Dương, tuổi cũng cao hơn nhiều so với Thanh Dương, nhưng trong lòng Thanh Dương, đó bất quá cũng chỉ là 1 tiểu đệ tử vừa mới nhập môn mà thôi, lại còn là tiểu đệ tử do hắn tự tay đắt vào đạo môn a?

Cùng tộc, sư đệ… Dịch Trạch mị hí mắt, không hỏi thêm gì nữa, chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Tuyết Lang một cái, Tuyết Lang không chịu yếu thế cũng trừng mắt nhìn Dịch Trạch.

Thanh Dương đã nói như vậy thì hắn cũng phải giữ ý với Tuyết Lang nên Dịch Trạch cũng không tính toán đi làm rõ sự tình, còn cái màn hắn nhìn thấy khi vừa đến kia, sau này hắn nhất định sẽ tìm cơ hội tìm hiểu rõ ràng, mà còn sẽ hảo hảo, tự thể nghiệm, kiểm tra Thanh Dương!

Thanh Dương bị thương không nặng, trong chốc lát Dịch Trạch đã trị liệu xong, trong lúc này Tuyết Lang vẫn luôn nhìn theo bọn họ. Tay Dịch Trạch vừa ly khai Thanh Dương thì Tuyết Lang lập tức vọt lên muốn đạt lấy lương thực dự trữ của nó.

Thanh Dương vội vàng ngăn trở Tuyết Lang, nói với hắn: “Ngươi đã đáp ứng ta sẽ không ăn người nữa!”

Tuyết Lang cong thân hình, biến trở về hình người, miệng vết thương trên cánh tay còn tích huyết: “Không ăn, đoạt lấy ngươi.”

Muốn chết! Dịch Trạch cười lạnh một chút, năng lượng kiếm mang theo tức giận đáng sợ bắt đầu khởi động.

“Em rất hiểu hắn.” Dịch Trạch liếc mắt nhìn Thanh Dương một cái, ánh mắt kia khiến Thanh Dương không tự chủ được mà sợ run cả người.

Cho dù sợ hãi như vậy nhưng Thanh Dương vẫn muốn giả thích: “Ta hiểu bởi vì hắn cũng giống ta, hắn sống sót như thế nào ta không biết, nhưng ta biết nếu ngày đó ta không gặp được ngươi, ta đã sớm đã chết trên hành tinh số 5!”

Thanh Dương không đợi mở miệng, Tuyết Lang liền nói: “Ta nói được thì làm được.”

Ngữ khí kiên định như vậy không để cho người khác có cơ hội hoài nghi.

Thanh Dương liên tục gật đầu, hắn chỉ biết Dịch Trạch vĩnh viễn là như vậy, mặt ngoài thực lãnh, kỳ thật trong tâm lại ấm áp hơn bất kỳ ai. Cũng giống như hiện tại, rõ ràng Dịch Trạch có thể bỏ mặc hắn vậy mà Dịch Trạch lại mạo hiểm hàng vạn khó khăn để xuyên qua lỗ đen đến đây tìm hắn. Nếu lai á chưa nói cho hắn biết nơi này có bao nhiêu đáng sợ, để tới được đây có bao nhiêu gian nan, thì lúc này hắn nhìn Dịch Trạch cũng chỉ có cảm động, chứ không có khát cầu như hiện tại.

Một người như vậy, bảo hộ hắn, nhân nhượng hắn, thông cảm cho hắn, không cần hồi báo. Thanh Dương biết Dịch Trạch muốn gì, mà điều đó hắn cũng có thể cho Dịch Trạch được. Chính là cho tới bây giờ hắn đều không vượt qua được 1 ranh giới, không thể tiếp thu chuyện 2 người làm ra hành động thân mật, chính là hiện tại…

Một tháng tưởng niệm cùng vui sướng không thể kìm chế được khiến tâm tình Thanh Dương khó có thể khắc chế, không làm gì đó thì vô pháp biểu đạt thứ tình cảm vô cùng phức tạp đang cuộn trào trong lòng mình. Hắn nhìn đôi môi có chút lương bạc của Dịch Trạch, lạnh như băng, nhưng mỗi một lần hắn hôn lên đôi môi đó lại cảm thấy nóng bỏng vô cùng.

Thanh Dương dùng mặt cọ cọ lên Dịch Trạch 1 chút —— nãi báo thường xuyên làm động tác này, sau đó nhắm mắt lại, thuận theo khát vọng nội tâm, hôn lên thứ vô cùng nhiệt tình mà bề ngoài lại lạnh như băng kia—— cằm!

Cứng quá!

Thanh Dương mở mắt ra, nhìn cái cằm kia, ánh mắt thiếu chút nữa đã trừng xuyên cái cằm kia rồi!

Hắn… Hắn khó có được dũng khí như vậy, cư nhiên…

Thật mất mặt a,Thanh Dương bèn lui a lui liền biến thành một tiểu nãi báo, nằm trọn trong lòng bàn tay Dịch Trạch củng củng, phi thường thuần thục tiến vào trong quần áo Dịch Trạch, đem cái đầu nhỏ vùi sau vào trong lồng ngực, cái mũi nhỏ dán lên ngực Dịch Trạch, thập phần bất an mà cọ cọ.

Sau đó hắn nghe được tiếng cười, cực kỳ dễ nghe, không mang bất luận áp lực nào, khoái hoạt tươi cười, tựa như 1 người bị giam cầm hồi lâu nay đoạt lại được tự do.

Thanh Dương đang thoải mái cọ cọ trong lòng bàn tay Dịch Trạch, vừa nghe thấy mấy lời này gì giật nảy mình lui vào trong, rất dọa người!

Thanh Dương không biết lúc này đây hắn đã cấp cho Dịch Trạch cảm thụ như thế nào. Hơn một tháng lo lắng lòng nóng như lửa đốt, lúc gặp mặt thì tức giận công tâm, lúc bị thương thì lòng đau như cắt, chỉ có một khắc kia, khi Thanh Dương giống như đang bày ra vẻ hiến tế từ từ nhắm hai mắt lại muốn hôn lên đôi môi hắn, Dịch Trạch mới chính thức cảm thấy, chính mình hoàn toàn đã có được người này, có được hạnh phúc mà hắn vẫn luôn khát cầu.

Hắn sẽ là người hạnh phúc nhất, Dịch Trạch cười to tin tưởng vững chắc vào tương lai.

Tư Diệu Tiền tỏ vẻ chính mình sẽ vô cùng kín miệng liền xoay người đi sang chỗ khác, không cản trở đến Dịch Trạch, còn Tuyết Lang trong cảm nhận của nó Thanh Dương vẫn còn là 1 ấu thu ngây dại, nếu không cũng không làm ra hành vi như vậy trước mặt người khác. Thanh Dương trộm nhìn Dịch Trạch 1 lát vội đoàn đoàn thân mình, đỏ mặt nghĩ nếu sau này Dịch Trạch còn muốn cùng hắn làm việc thân mật kia, chỉ sợ hắn cũng không có biện pháp cự tuyệt.

Dịch Trạch vừa lòng sờ sờ Thanh Dương trong ngực, dư quang liếc mắt nhìn Tuyết Lang, Tuyết Lang cũng không có hứng thú đối hành động thân mật của hai người. Ý nghĩ của hắn kỳ thật rất đơn giản, hắn quan tâm tới Thanh Dương sợ Thanh Dương bị thương, chỉ cần Thanh Dương bình yên vô sự thì sao cũng được, cùng hắn không quan hệ, còn sống là được.

Thanh Dương dùng cái mũi củng củng Dịch Trạch, ánh mắt đen láy mang theo một tia nghi vấn nhìn hắn, Dịch Trạch cười cười, nói giản lược cho hắn một chút chuyện đã xảy ra. Kỳ thật Dịch trạch mang theo vài người đến y ni cách mạn tinh hệ tìm được cơ giáp lý tưởng mà hắn luôn muốn, sau khi chia tay mọi người, Dịch Trạch hỏi Mạnh Hoài vị trí của lỗ đen rồi liên hệ với Tư Diệu Tiền, sau đó 2 người họ tiến vào lỗ đen và tìm được Thanh Dương.

Dịch Trạch nói rất ngắn gọn, bọn họ dùng cách gì lấy được cơ giáp, tổ chức phản kháng như thế nào, bọn họ xử trí Mạnh Hoài ra sao, hết thảy hắn đều chưa nói, Thanh Dương cũng không có hỏi. Chẳng nhìn thần sắc không tốt của Dịch Trạch thì dù bọn họ có chiếm được cơ giáp, bất quá có lẽ bọn họ đã vướng vào 1 phiền toái lớn.

Thanh Dương biết chỗ Dịch Trạch nói là nơi hắn bị bại lộ thân phận nhưng cũng không nói gì chỉ lo lắng mà nhìn thoáng qua Tuyết Lang, thấy Tuyết Lang không có phản ứng gì thầm nghĩ có lẽ Tuyết Lang vẫn còn có cảnh giác sẽ không đến nơi có nhân loại sinh sống, nên cũng không quá lo lắng, đem mình giấu trong ngực Dịch Trạch.

Dịch Trạch vi ẩn dấu thực lực cũng không điều khiển cơ giáp, chỉ mang theo Tư Diệu Tiền đi bộ đến nơi cư trú, còn Tuyết Lang đi theo xa xa ở phía sau, thấy bọn họ đi đến nơi đó, liền không cùng đi xuống, 1 lát sau thì bỏ đi.

Hai người một báo đi vào nơi cư trú, lúc này đã qua vài giờ, nhưng mọi người vẫn còn đắm chìm trong hưng phấn gặp được hai thánh thú trung nên vẫn không phát hiện ra có 2 vị khách không mời mà đến.

Trừ bỏ hồng hồ tử.

Hắn liếc mắt một cái liền thấy Tư Diệu Tiền đi phía sau Dịch Trạch, rốt cuộc trong mắt hắn không còn nhìn được 1 người nào khác.( linh cảm thành sự thật, đúng là có cp thật, biết ngay mà..mấy anh có tính cách thú vị 1 chút – BT đảm bảo là có cp)