← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 64 T.J

Tôi lê từng bước lên cầu thang vào lúc chín rưỡi tối thứ Bảy và ngay khi bước qua cửa tôi biết rằng bữa tiệc đã bắt đầu mà không có mình. Ít nhất mười lăm người đang uống bia hoặc đang nốc từng chén rượu trong bếp và trong phòng khách của chúng tôi.

Tôi và mấy anh trong đội cố gắng làm nốt công trình đang rất gấp ở Schaumburg(*), chúng tôi đã làm việc cật lực suốt mười bốn tiếng một ngày, sáu ngày một tuần trong cả tháng qua. Chúng tôi làm việc không ngừng nghỉ cho đến tận khi trời tối om, không còn nhìn thấy gì nữa. Tôi chỉ muốn đám người trong căn hộ của tôi biến mất ngay tắp lự.

Ben ra khỏi phòng ngủ của nó, với một đứa con gái bám dính theo sau.

“Này, đi tắm đi rồi quay lại đây”.

“Chưa biết đâu. Tao mệt lắm”.

“Đừng có ẽo uột như đàn bà thế. Bọn tao chuẩn bị đi bar đây. Từ giờ đến lúc đó thì ra đây quậy với bọn tao. Nếu mày mệt thì sau khi bọn tao té, cứ chui vào giường mà ngủ”.

“Ờ”.

Tôi đi tắm rồi thay ra một chiếc quần bò và áo phông, để chân trần. Lách qua đám đông đang tụ tập trong bếp, tôi chào hỏi qua loa những đứa tôi quen, đồng thời không hiểu nổi lũ lạ mặt còn lại ở đâu ra. Tôi với một lon Coca cùng hộp pizza ra khỏi tủ lạnh, sau đó ngồi ở bàn bếp ngấu nghiến miếng bánh mà không thèm hâm nóng.

“Chào, T.J”, một đứa con gái lên tiếng khi nó bước đến cạnh tôi.

“Chào”. Nhìn mặt nó quen lắm nhưng tôi không nhớ nổi tên.

“Tớ là Alex”, nó giới thiệu.

“À ừ, nhớ rồi”. Nó là đứa đã ngồi cạnh tôi trên ghế sô pha trong bữa tiệc tại nhà thằng Coop khi tôi mới từ trên đảo trở về. Chính là cái đứa tóc vàng hoe với một tấn phấn trên mặt. Tôi vẫn lặng lẽ ăn pizza.

Nó rướn người qua tôi, mở cửa tủ lạnh. Khi nó cúi xuống lấy bia, ngực nó gần như rơi ra khỏi chiếc áo ba lỗ nó đang mặc.

“Muốn một lon không?”, nó hỏi, tay giơ lên một lon bia.

Tôi dốc cạn lon Coca. “Tất nhiên”.

Nó lấy thêm một lon bia đưa cho tôi. Sau khi ăn xong, tôi mở lon bia, uống một hơi dài và đặt lon xuống bàn.

Ben bước vào, đoạn đưa cho tôi một điếu thuốc. Tôi đưa lên miệng hít một hơi, giữ khói trong phổi một lúc. Sau khi thở ra, tôi hỏi Alex: “Muốn hút không?”

Nó gật đầu, hút một hơi thật dài rồi đưa lại cho tôi. Chúng tôi lần lượt hút cho đến hết. Biết đâu nếu hút đủ nhiều tôi có thể ngủ thẳng một mạch thay vì cứ tỉnh giấc vài lần như mọi đêm.

Alex đưa cho tôi thêm bia. Khi tôi trở lại phòng khách và ngồi xuống sô pha, nó đi theo tôi. Từ đấy cho đến hết tối, nó không rời tôi nửa bước.

Chúng tôi uống bia, hút thuốc đến khi tôi bắt đầu hoa mắt. Cả đám đông lôi nhau đi bar cùng với thằng Ben, chỉ còn lại mình tôi và Alex. Tôi đang định bảo nó cứ việc theo mọi người vì tôi chuẩn bị đi ngủ, nhưng trước khi tôi kịp mở miệng, nó đã đứng lên, ưỡn ẹo lôi tôi vào phòng ngủ. Khi nó thò tay vào giữa hai chân tôi, não tôi ngừng hoạt động và để các bộ phận khác thay thế.

Cơn đau đầu như búa bổ đánh thức tôi vào sáng hôm sau. Alex nằm cạnh tôi, không một mảnh vải che thân, với lớp phấn trang điểm lem luốc trên mặt.

Tôi quấn chăn đi ra cửa, nhặt quần áo từ dưới sàn lên. Có thứ gì đó dính vào chân tôi, và tôi cúi xuống gỡ cái bao cao su ra.

Tạ ơn Chúa!

Tôi ném nó vào sọt rác trên đường vào nhà tắm. Nước nóng khiến cả phòng tắm mù hơi, tôi kỳ cọ xối xả để xóa hết những dấu vết của Alex trên người. Tôi mặc quần áo sạch, đánh răng, sau đó vào bếp uống liền ba cốc nước đá.

Nửa tiếng sau Alex tỉnh dậy, bước ra phòng khách trong lúc tôi đang xem tivi. Nó với tay lấy túi và áo khoác, rồi tôi tiễn nó ra cửa. “Cầm lấy mà bắt taxi này”, tôi nói và giúi vào tay Alex tờ mười đô.

“Nhớ gọi tớ nhé”, nó nói. “Ben có số của tớ đấy”.

“Xin lỗi nhưng tớ sẽ không gọi đâu”.

Nó gật đầu, tránh ánh mắt của tôi. “Ít nhất thì cậu cũng thành thật”.

Đến trưa, Ben thò đầu ra khỏi phòng nó.

“Chết tiệt thật, Callahan. Đêm qua tạo say quá”. Nó vừa gãi vừa ngồi phịch xuống sô pha bên cạnh tôi. “Có con bé nào đang ở trên giường tao ý nhưng cóc phải đứa mà đêm qua tao dẫn về nhà. Tao nhớ là con bé đêm qua tao dẫn về ngon hơn nhiều”.

“Tao nghĩ vẫn là con bé ấy đấy Ben”.

“Ừ, chắc thế. Đêm qua mày thì sao? Chơi rồi chứ?”

“Ừ”.

“Callahan đã quay lại rồi”, nó rống lên, giơ cao tay để đập tay với tôi.

“Tao chẳng thích quay lại như thế chút nào”.

Ben hạ tay xuống, mặt lộ rõ vẻ phân vân. “Cái gì cơ? Con bé ấy không được à? Tao thấy người nó ngon đấy chứ?”

“Ừ nhưng nó sẵn sàng cho bất cứ thằng nào muốn nó”.

“Chẳng biết phải nói với mày thế nào nữa. Tao biết là mày đang chán đời vì chuyện của Anna, nhưng tao chẳng hiểu mày đang muốn gì”.

Nhưng tôi đã biết rõ tôi muốn gì.

*

Tôi bắt đầu ôn thi bằng Đào Tạo Chung vào tháng Bảy. Sau khi dành cả ngày để dựng nhà, tôi trở về căn hộ, tắm nhanh, và học ôn cùng với Trung tâm Cộng đồng dưới phố hai tiếng mỗi tối. Đến cuối tháng Tám, tôi đã lấy được bằng và đăng ký học Cao đẳng Cộng đồng vào kỳ học mùa thu. Khi bắt đầu học, tôi phải thôi việc ở công trường dù tôi chẳng biết mình muốn học gì, và cũng chẳng thiết tha lãng phí hai năm tiếp theo trong lớp học, nhưng tôi chẳng biết phải làm gì nữa.

Ben trở lại Thành phố Iowa còn tôi quay về nhà, điều đó làm bố mẹ tôi vui hơn hẳn, đặc biệt là mẹ. Tôi đã quá quen làm việc suốt cả ngày, sau đó đến tối lại học ôn thi bằng Đào Tạo Chung nên giờ thấy mình quá rảnh rang vào các buổi chiều. Đa phần bạn bè tôi đi học ở những bang khác nhau hoặc những trường rất xa trung tâm thành phố nên tôi không thể tụ tập với chúng nó vào những ngày trong tuần.

Vào một ngày tháng Mười, trên đường tôi về nhà, nhiệt độ mát mẻ và từng đợt lá rơi của mùa thu khiến tôi nhớ Anna khôn xiết, vì cô ấy rất thích mùa thu. Tôi tự hỏi liệu cô ấy đã tìm được công việc nào chưa. Và quan trọng hơn là đã tìm được ai đó chưa.

“Con chào mẹ”, tôi nói, quẳng cái ba lô xuống bàn.

“Hôm nay con học hành thế nào?”

“Ổn ạ”. Tôi ghét việc là học sinh năm nhất già nhất lớp, và phần lớn thời gian ở trường tôi thấy chán muốn chết. “Có một số việc con muốn làm”, tôi vừa nói vừa lôi một lon Coca khỏi tủ lạnh. “Mẹ sẽ giúp con chứ?”

Mẹ tôi mỉm cười và nói: “Tất nhiên rồi T.J”.

Tôi quá ốm yếu để có thể thi lấy bằng lái xe hồi mười sáu tuổi, thế nên trong suốt tháng tiếp theo, cứ mỗi khi đi học về là mẹ lại dạy tôi lái xe. Mẹ có một chiếc Volvo SUV, và chúng tôi ra vùng ngoại ô, tìm một bãi đỗ xe bỏ hoang để tập lái. Chúng tôi lái xe hàng giờ liền cùng nhau. Mẹ rất vui khi được dành thời gian bên tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy mình là một thằng tồi khi đã không ở bên mẹ nhiều hơn.

Một ngày, khi đang ngồi sau tay lái, tôi hỏi mẹ: “Mẹ có biết tại sao Anna lại chia tay con không?”

Mẹ tôi chần chừ trong giây lát. “Có”.

“Làm sao mẹ biết?” Và tại sao tôi lại không biết?

Mẹ vặn nhỏ radio xuống. “Bởi vì mẹ sinh con năm mẹ hai lăm, bấy giờ mẹ đã muốn có con lắm rồi. Sau đó phải mất thêm tới năm năm mẹ mới mang bầu Grace. Ban đầu mẹ cảm thấy hồi hộp, lo lắng, gần như phát điên khi thấy mãi mình mới có bầu tiếp. Khi Grace được hai tuổi thì mẹ lại có bầu Alexis, và đến tận lúc ấy mẹ mới cảm thấy gia đình mình hoàn thiện. Có lẽ Anna đã sẵn sàng để có một gia đình riêng của mình, T.J ạ”.

“Con cũng có thể đem lại điều ấy”.

“Có lẽ cô ấy cảm thấy chấp nhận điều đó từ một người trẻ như con không phải là đúng đắn”.

Tôi nhìn chăm chăm vào chiếc ô tô phía trước mình. “Con đã nói với Anna là con muốn ở bên cô ấy suốt đời. Vậy mà Anna lại bảo rằng con còn quá nhiều thứ chưa có cơ hội thực hiện. Có những thứ con cần phải trải nghiệm trước đã”.

“Cô ấy nói đúng. Điều đó chứng tỏ Anna là một người rất tốt khi không muốn tước đoạt đi những cơ hội tuổi trẻ của con”.

“Đấy là do con tự quyết định chứ đâu có ai tước đoạt”.

“Nhưng rõ ràng con không phải là người duy nhất bị ảnh hưởng bởi quyết định ấy”.

Đột nhiên tôi hiểu ra, và đỗ ngay xe lại, hai hàm răng cắn chặt vào nhau đến mức thấy đau đớn.

“Có phải đó là lý do mà mẹ thoải mái với việc con yêu cô ấy đến thế không?” Mặt tôi nóng bừng. “Hãy đối xử tốt với bạn gái của T.J trong khi tất cả chúng ta cùng chờ đợi cô ấy đá thằng bé?”, tôi đấm vào tay lái.

Mẹ tôi do dự một lát, rồi đặt tay lên cánh tay tôi. “Không phải thế. Mẹ rất quý Anna. Thậm chí bây giờ mẹ còn quý cô ấy hơn khi có cơ hội nói chuyện và tìm hiểu về cô ấy. Anna là một người con gái tốt, T.J ạ. Mẹ đã cố nói trước với con rằng cô ấy đang ở những quãng đường đời khác hẳn với con, nhưng con đâu có chịu nghe”.

Tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ đến khi bình tĩnh lại, sau đó đánh xe ra giữa đường. “Nhưng con vẫn yêu cô ấy”.

“Mẹ biết”.

*

Tôi đã lấy được bằng lái xe và mua cho mình một chiếc Chevy Tahoe SUV màu đen.

Sau khi tan học, tôi lái xe vòng vòng, đầu tiên là ra khu ngoại ô, sau đó về vùng nông thôn, vừa đi vừa lắng nghe rock cổ điển.

Tôi lái xe qua một khu đất có biển rao bán, trên đó là một căn nhà nhỏ màu xanh nhạt. Tôi gõ cửa nhưng chẳng ai trả lời, nên tôi đi vòng ra sân sau. Mảnh đất khá rộng. Tôi với tay lấy một tờ giấy được gắn vào biển rao bán. Trên đó là số điện thoại của một nhân viên môi giới nhà đất. Tôi gấp tờ giấy lại, nhét vào túi, và lái xe đi.