Chương 128 Màn kịch hay.
Hắn đang rầu vì không phân biệt được rõ phương hướng, đám người này đã xuất hiện rồi, đây không phải là nhiệm vụ thì là gì?
“Chạy có nhanh đi nữa thì đã sao?”
“Ta muốn ngươi dừng lại, thì ngươi phải dừng lại!”
Sự chú ý của Tô Mộ đổ dồn về hướng của sinh vật không xác định kia, im lặng chờ đợi nó tới gần.
Sau khi nó tiến vào phạm vi của kỹ năng, năng lượng trong mắt Tô Mộ chợt lóe lên.
“Vùng Từ Trường Trọng Lực!”
Mặc dù kỹ năng Vùng Từ Trường Trọng Lực này không gây ra sát thương, nhưng khu vực trọng lực có mối liên hệ trực tiếp với điểm trí lực của người chơi.
Trí lực của Tô Mộ bây giờ có gần 1000 điểm, lực từ trường được phóng ra vô cùng mạnh mẽ.
Dưới kỹ năng Góc Nhìn có thể thấy rõ, khi Vùng Từ Trường Trọng Lực xuất hiện thì đồng thời thân hình của sinh vật kia đã lảo đảo, giống như côn trùng bị sa vào trong vũng bùn không thể nhúc nhích vậy.
“Cơ hội tốt, mau ra tay!”
“Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu, nhất định phải giết được con Sa Địa Thú này!”
“Tiến lên!”
Cách đó không xa, tiếng gào thét của đám người đó lại truyền tới một lần nữa.
Sự chú ý của những người đó đều đổ dồn hết vào người của sinh vật kia, không hề chú ý tới Tô Mộ ở đằng kia.
“Bọn họ có thể đối phó được với con quái này sao?”
Thông qua việc so sánh dấu hiệu năng lượng sự sống trên người đám người này với sinh vật đang ở dưới đất kia, Tô Mộ nheo mắt lại.
“Cứ yên lặng theo dõi tình hình trước, chuẩn bị sẵn sàng để có thể chi viện vào mọi lúc!”
Suy nghĩ một lúc, hắn quyết định quan sát một lúc.
Sau khi sử dụng Vùng Từ Trường Trọng Lực để giữ chân sinh vật đó, mình chắc là đã kích hoạt được nhiệm vụ này.
⚝ ⚝ ⚝
Ở thành phố HZ.
Trong một biệt thự nào đó, một người người đàn ông đang video call.
“Đây chính là điều ngươi nói có thể nắm bắt được sao? Bây giờ chuyện này nên giải quyết như thế nào?” Đầu dây bên kia, một người da trắng phát ra tiếng mắng mỏ giận dữ.
Người đàn ông cúi đầu, vẻ mặt u ám: “Dư luận vẫn còn chưa hoàn toàn bị nén xuống, bây giờ chúng ta chỉ cần để người nhà của ‘người bị hại’ ra mặt, khiển trách Tô Pháp Thần dữ dội, yêu cầu hắn ra mặt đưa ra lý lẽ, chưa chắc là không thể lật lại ván cờ!”
“Ta không muốn nghe ngươi nói nhảm, ta chỉ muốn nhìn thấy kết quả!” Giọng nói của người da trắng có cả tiếng gào thét.
Đang lúc người đàn ông muốn giải thích, tín hiệu đột nhiên bị ngắt.
Không chỉ như vậy, nguồn điện của cả toà biệt thự hình như cũng bị cắt đứt rồi.
“Chuyện gì vậy? Người đâu, sao lại cúp điện rồi?”
Người đàn ông nhíu chặt chân mày, lớn tiếng la lên.
Nơi hắn đang ở là biệt thự cao cấp, cho dù có cúp điện cũng sẽ nhận được thông báo trước, hoàn toàn không thể nào đột nhiên mất điện được.
“Người đâu? Chết đi đâu hết rồi?”
Hắn la lên một hồi lâu, vẫn không một ai lên tiếng trả lời.
“Mẹ nó chứ!” Vẻ mặt người đàn ông trở nên bực bội, hắn đi tới bên cạnh cửa, định đi ra ngoài xem xét tình hình.
“Ầm!”
Một giây sau, cửa bị đạp một cú mở ra, cánh cửa đập thẳng vào mặt người đàn ông. Lực quá mạnh khiến cho hắn té ngã trên mặt đất.
“Chết tiệt, các ngươi muốn chết sao?”
Cảm nhận sự đau đớn truyền tới từ trên mặt khiến cho người đàn ông gào lên đầy tức giận.
“Ngại quá, ngươi đang nói chuyện với ta sao?”
Một giọng nói khá lễ phép vang lên.
Người đàn ông nghe được câu nói này, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên hoảng sợ.
“Các ngươi là ai? Tại sao các ngươi lại ở đây? Có ai không! Có ai không!”
Hắn không ngừng la lớn.
“Đừng la nữa, những thuộc hạ của ngươi quả thực là phế quá đi!” Lại một giọng nói khác của một người phụ nữ vang lên, giọng điệu cực kỳ khinh thường.
“Rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì? Đây là nhà riêng!” Người đàn ông nghe vậy, cố gắng bình tĩnh lên tiếng.
“Có người chịu chi một khoản tiền lớn, muốn xem một màn kịch hay, chúng ta cứ coi như là đạo diễn đi!”
Giọng nói trầm ngâm vang lên.
Người đàn ông cao gầy mặc áo gió, mang kính đen, lấy ra một đôi găng tay từ trong túi.
Một đôi găng tay màu trắng.
Khóe môi hắn nở nụ cười thản nhiên, cặp mắt phía sau cặp kính đen kia không hề có chút cảm xúc nào.
“Kịch hay sắp được trình diễn rồi!”
“A! A!”
“Cầu xin ngươi, tha cho ta!”
Chỉ trong chốc lát, trong biệt thự to lớn, tiếng gào thét xé lòng thảm thiết không ngừng vang lên.
⚝ ⚝ ⚝
Thế giới game Thần Đồ.
“Tiểu Tuyết, chữa khỏi cho ta!”
“Những người khác dốc sức tạo sát thương!”
Tô Mộ đứng ở vị trí cách xa hơn trăm mét, nhìn chăm chú vào những NPC đang chiến đấu cùng BOSS kia.
“Những người này đánh đấm thật là chuyên nghiệp!”
Đám người kia có tổng cộng mười người. Người cầm đầu chính là chiến sĩ mặc giáp nặng, hắn cũng là người xông lên đầu tiên.
Hai người mặc đồ giống như thích khách theo sát hai bên trái phải chiến sĩ, rõ ràng là đang phối hợp tác chiến.
Pháp sư còn lại đang niệm chú ma pháp, còn có cung tiễn thủ đang bắn tên.
Dưới nền đất, con BOSS kia bị Vùng Từ Vùng Từ Trường Trọng Lực áp chế, hình như cũng phát hiện không cách nào chạy trốn, thân thể to lớn trực tiếp chui ra từ trong sân cỏ.
Trên thảo nguyên không có thứ gì ngăn cản tầm mắt, Tô Mộ thông qua Mắt Ưng, nhìn rõ được mặt của con BOSS kia.
Đó là một con quái vật trên người có mọc ra rất nhiều xúc tu có gai nhọn, là một loài thú côn trùng thân dài khoảng ba mét.
Hàm dưới của nó mọc thêm hai cái răng nanh dạng cưa.
Đối mặt với chiến sĩ mặc khôi giáp đang đến gần, cái miệng to như chậu máu của nó trực tiếp phun ra một thứ dung dịch không biết tên giống như axit.
Bởi vì bị Vùng Từ Vùng Từ Trường Trọng Lực áp chế, dường như nó chỉ có thể tấn công bằng cách này.
“Sát thương không thấp đâu!”
Tô Mộ thấy rõ ràng những chiến sĩ bị dính dung dịch kia lùi về phía sau, sinh mệnh thể của những chiến sĩ đó cũng bị tụt xuống một đoạn.
“Thánh Quang Trì Dũ!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên kèm theo ánh sáng trắng từ trên trời hạ xuống chiếu lên người những chiến sĩ.
Lượng máu của mấy người đó Mau Lẹ chóng khôi phục.
Chiến sĩ cũng yên tâm hơn, phát động tấn công với Sa Trùng.
Hai thích khách đi vòng qua sau lưng Sa Trùng.
“Đến lúc hết Vùng Từ Vùng Từ Trường Trọng Lực rồi!”
Tô Mộ nhìn trận chiến này, khoanh tay lại.
Hết Vùng Từ Vùng Từ Trường Trọng Lực, Sa Trùng có biểu hiện sắp giải được trói buộc.
Đúng như dự đoán, ngay thời điểm Vùng Từ Vùng Từ Trường Trọng Lực hết hiệu lực, Sa Trùng động đậy kéo thân thể to lớn, bất ngờ đánh vào tên chiến sĩ kia.
“Đang!”
Trong tay chiến sĩ cầm một tấm khiên, kiên cường đỡ một đòn kia, đồng thời sử dụng thanh kiếm trong tay, chém lên thân Sa Trùng.
“Người này thật trâu!”
Tô Mộ vừa xem chăm chú vừa lầm rầm bình luận.
Thực lực của nhóm người này thật sự cũng rất mạnh, phối hợp cũng rất ăn ý.
Hơn nữa vị trí của mỗi người đều được sắp xếp hợp lý, lượng máu của BOSS hạ xuống rất nhanh.
Dựa theo tốc độ này, không mất bao nhiêu thời gian, trận chiến sẽ kết thúc.
“Ta có nên nhặt của hời một chút không nhỉ?”
Tô Mộ nhìn chằm chằm lượng máu của con BOSS kia, sờ cằm suy nghĩ.
Sa Trùng chắc chắn là BOSS nhị giai nhất giai, cho dù là kinh nghiệm hay đồ rơi ra chắc cũng rất tốt. Chỉ cần hắn đánh ra một đòn cuối cùng, những thứ này đều là của hắn rồi!
Chẳng qua nếu hắn thật sự cướp BOSS của nhóm NPC kia, còn có thể nhận được nhiệm vụ không?
Đang lúc Tô Mộ còn do dự, lượng máu của BOSS đã giảm xuống còn 30%.
Sa Trùng hình như cũng phát hiện tiếp tục như vậy không được, miệng phun ra dịch axit một lần nữa, nhưng lúc này đây mục tiêu lại không phải chiến sĩ.
Những dung dịch kia như một vòi nước, phun về phía các pháp sư và cung tiễn thủ.
“Mau tránh!”
Chiến sĩ vội vàng hét to một tiếng.
Tiếng hét này của hắn cũng khiến mấy người đó làm được đối phó bước đầu.
Mấy pháp sư trực tiếp sử dụng kỹ năng Chớp Nhoáng tránh đi, mà cung tiễn thủ cũng dựa vào tốc độ vốn có của bản thân để kéo dãn khoảng cách.
“Lá Chắn Thánh Quang!”
Vị nữ mục sư kia tạo cho mình một lá chắn Thánh Quang bao bọc quanh thân, cản được một đòn kia.
“Ô ô!”
Dịch axit không có hiệu quả, Sa Trùng Mau Lẹ lùi lại.
Nó di chuyển thân thể to lớn, sau khi ép lui chiến sĩ kia, chui xuống dưới đất.
Bản thân nó là một con Sa Trùng, cấu tạo và tính chất xốp của đất đai dưới nền thảo nguyên khiến nó như cá gặp nước. Nó chạy trốn rất nhanh.
“Lên ngựa đuổi theo, không thể để cho nó chạy!”
Chiến sĩ thấy thế, lập tức hạ lệnh cho những người khác đuổi theo.
...
“Chạy về phía ta, trên mặt đất vẫn còn một vệt máu, không phải là tới tặng đầu mình tặng cho ta sao?”
Cách xa hơn trăm mét, Tô Mộ nhìn con Sa Trùng kia đang nhúc nhích rất nhanh trong nền đất, mím môi.
Một con BOSS chỉ còn chút máu đưa đến cửa, nếu hắn không nhận thật sự có hơi vô lý rồi.
“Phích Lịch Lôi Quang!”
Một tiếng sấm sét vang lên trên mặt đất bằng phẳng, Phích Lịch Lôi Quang đánh chính xácvào con Sa Trùng đang đi lên mặt đất.
Với công kích ma pháp của Tô Mộ hiện tại, một đòn kia của hắn lập tức khiến lượng máu của BOSS Sa Trùng sụt giảm Mau Lẹ một đoạn, đã sắp chạm đáy.
“Lại một lần nữa!”
Đòn đánh này vẫn chưa xong, Tô Mộ tiếp tục tính toán vị trí một lần nữa.
Sau khi đòn Phích Lịch Lôi Quang tạo thành tổn thương thứ nhất, tiếp tục chuẩn bị sát thương ma pháp lần hai, trực tiếp quất xác!
Hai thông báo nối tiếp xuất hiện trên giao diện của Tô Mộ.
‘Ngươi đánh chết Sa Trùng thảo nguyên: nhận được 10000 điểm exp’
‘Thông qua Hào Quang Của Pháp Thần, nhận được 1 điểm trí lực!’
Tô Mộ nhìn thi thể của con Sa Trùng.
Cách hắn khoảng 50 mét.
Lúc hắn đang định đi nhặt đồ thì những người cưỡi ngựa vừa nãy đuổi đến.
“Vưu Lâm, sao con quái này lại chết vậy?”
“Vừa nãy ta cảm nhận được hai luồng năng lượng ma pháp mạnh mẽ, nó bị những thợ săn khác giết!”
“Á, như vậy không phải là nhặt của hời của chúng ta sao?”
Nhìn con Sa Trùng chết dưới đất, giọng nói của vài người liên tiếp vang lên, giọng nói có pha lẫn sự tức giận.
Đúng như dự đoán của Tô Mộ, con BOSS chỉ còn hơi tàn bị người khác chiếm lời, không có ai là không giận.
“Bên kia có người!”
“Nhìn trang phục, hình như là nhà thám hiểm?”
“Chẳng lẽ con Sa Trùng này bị hắn giết chết?”
Ngay sau đó có người đã chú ý đến vị trí Tô Mộ đang đứng, vừa bàn luận vừa đứng lên.
Chiến sĩ dẫn đầu kia im lặng suy nghĩ một lúc, tung mình xuống ngựa, đi về hướng Tô Mộ.