Chương 6
Mưa chỉ còn lất phất, đường phố đã lên đèn. Tôi và nhỏ Duyên lên xe về nhà. Suốt đoạn đường dài, hai đứa im lặng không nói gì. Đôi khi, im lặng quá cũng chẳng phải là điều hay. Nhất là những giây phút ngượng ngùng của hai đứa trong lúc trú mưa vừa rồi.Tôi phá vỡ cái không khí yên ắng đó, quay lui hỏi:
- Em có bị ướt nhiều không?
-...
Thấy nhỏ không trả lời, tôi ngại vô cùng. Nhỏ đang nghĩ gì? Tất nhiên những rung cảm bất ngờ ấy làm cho tôi và Duyên sững sờ, nhất là nhỏ. Dù gì nó cũng là con gái vừa bước qua ngưỡng tuổi thơ, sự đụng chạm dù vô tình cũng tạo cho nhỏ ngỡ ngàng. Tôi hỏi lại:
- Nhiễm lạnh dễ cảm lắm đấy. Em có bị ướt nhiều không?
- Dạ, dạ có, ướt lưng thôi.
- Anh ngồi trước run luôn nè.
- Anh...
- Chi em?
- Hay để em chở cho. Em quen cái lạnh ngoài ni mà.
- Không sao, anh chịu dần cho quen.
Tôi mừng vì đã kéo nhỏ về lại trạng thái tự nhiên ban đầu. Hai đứa đang nói chuyện, một chiếc xe đạp từ sau trờ tới:
- Bắt quả tang chở người yêu đi chơi nha!
Nghe giọng ồ ồ vịt đực là biết thằng Ngọc, chiều ni nó cũng tới trường, ngồi sau là Thiên, cùng trong nhóm. Tôi cho xe chạy chậm, quay sang hai đứa, tôi nói:
- Tui núp mưa từ chiều đến giờ nè. Có nhiều đứa tới không?
- Đủ hết, chỉ thiếu mình ông thôi.
Thằng Thiên ngồi sau lên tiếng:
- Ngọc đùa đấy, bọn tui cũng núp mưa.
Ngọc đưa mắt nhìn nhỏ Duyên, nó nheo mắt hỏi:
- Bồ à? Xinh rứa Chương!
- Không, không phải, là...
- Không phải bồ, là người yêu chứ gì.
Nhỏ Duyên ngồi sau bấu mạnh vào lưng, nói:
- Chạy trước đi anh, em “dị” lắm! “dị” đến đơ người ra nè.
Tôi chào Ngọc và Thiên, chạy nhanh về phía trước, bỏ lại tiếng cười vang của hai thằng bạn đằng sau.
Mùa đông ở Huế thật buồn. Mưa rả rích cả ngày. Đêm đêm ngồi học bài, nghe tiếng mưa rơi trên mái tole đến nẫu cả ruột. Từng sợi mưa xiên xiên dưới ánh đèn đường vàng vọt như tơ trời giăng lối. Không một bóng người, lâu lâu tiếng rao hột vịt lộn nghe thanh âm sao thảng thốt. Thỉnh thoảng chú nhóc bán bánh mì đi ngang qua, tôi hay mua ăn khuya. Dưới hộc bàn, lá thư của Linh luôn đồng hành cùng tôi trong những đêm ngồi học. Tờ thư do cầm nhiều lần nên nếp gấp bắt đầu sờn cạnh. Khi cầm trong tay, mùi hương của ngày ấy như còn thoang thoảng quanh đây. Tôi mơ màng về lại ngày xưa, em hiện ra xinh xắn với mái tóc dài đen mượt, đang ngồi bàn trên trong lớp học. Mái tóc đung đưa, nhảy múa trước mặt và cả mùi hương từ tóc em đã cột chặt hồn tôi lại, đã đưa tôi trôi bềnh bồng trong nỗi nhớ mênh mang. Dáng hình đó giờ đang ở đâu? Lá thư em tôi đã đọc không biết bao nhiêu bận, tôi hôn lên nó không biết bao nhiêu lần, Linh ạ!
Gần đến Noel trời ít mưa nhưng lạnh khủng khiếp. Giữa cuối tháng mười hai, nhỏ Duyên nhờ tôi làm giùm bài thơ. Do trường nó ra Đặc san tết Nguyên đán. Tôi đùa:
- Thơ tình hả cô bé?
- Thơ... gì gì cũng được, miễn đừng người lớn!
- Không người lớn vậy tình trẻ con à?
Nhỏ «xí» một tiếng, ra cửa đứng nhìn vào, chu miệng lên nói:
- Không giúp, em sẽ mách mẹ anh.
- Mách mẹ chuyện gì?
- Chuyện anh... Chuyện anh... Không bày em học!
Tôi bật cười:
- Trẻ con vừa vừa thôi nhỏ ơi! Em về làm rồi có gì anh góp ý và chỉnh lại cho.
Nó lấy trong túi áo ra tờ giấy gấp tư đưa tôi, nói:
- Dạ, đây nì, anh xem rồi góp ý dùm em hi.
Mấy ngày sau, đêm Noel tôi chuẩn bị đi qua Phủ Cam chơi Noel, Duyên xuất hiện tưởng nó đến lấy bài thơ, nhưng sau đó là bác Mạnh gái, bác vừa vào nhà đã hỏi ngay:
- Tối ni con có đi lễ nhà thờ Phủ Cam không Chương?
- Dạ, có ạ!
- Con chở em Duyên qua đó giùm bác.
Tôi bối rối chưa biết từ chối cách nào, bác Mạnh nói thêm:
- Do bác trai chở bác, mà xe con Duyên hư chưa sửa được.
- Dạ... ơ... ơ... À, con còn phải đưa mẹ đi ạ!
Lý do từ chối khá thuyết phục khiến mẹ Duyên định ra về. Tôi ngại những lúc phải đi cặp đôi riêng rẽ với Duyên. Tôi không muốn tạo sự quá gần gũi, quá thân thiết với nhỏ dễ bị hiểu lầm. Nếu không có Linh, chắc chắn người tôi thích là Duyên. Bởi cô bé rất đáng mến, trong sáng, hiểu biết, sống chừng mực và thật xinh trong mắt tôi, em lại rất quí tôi. Nhưng trong tôi đã có Linh, tôi rất sợ. Sợ những đụng chạm vô tình, sợ rằng một lúc nào đó không kiềm chế được trong cảm xúc dễ đưa đến những điều đáng tiếc. Thật lòng tôi không muốn.
Bác Mạnh vừa ra cửa, mẹ tôi từ nhà dưới đi lên, nói:
- Ba mẹ tối mai mới đi lễ, bữa ni bận công chuyện rồi con.
Tôi cứng họng, chẳng còn lý do gì để từ chối, đành chở nhỏ qua bên Phủ Cam.