← Quay lại trang sách

MỞ ĐẦU

Thành phố Andhra Pradesh, Ấn Độ

Người lái xe không chịu đưa ông đi xa hơn.

Cách đó một dặm, ngay sau khi họ vượt qua nhà máy hóa chất Bát Giác, vỉa hè đã nhường chỗ cho con đường bụi bặm. Lúc này, người lái xe càu nhàu là xe của anh ta đã bị cây bụi cào xước hết cả. Dạo này có mưa nên các vũng bùn khiến bánh xe bị sa lầy. Điều đó đã đưa họ đến nơi nào? Phố Stranded, cách thành phố Hyderabad 150 cây số. Howard Redfield nghe những lời phàn nàn và biết rằng đó chỉ là sự dạo đầu cho lý do thật sự mà người lái xe không muốn đi tiếp. Chẳng ai dễ dàng thú nhận là mình nhát gan.

Không còn cách nào khác, Redfield phải đi bộ từ đoạn đó.

Ông trườn lên phía trước để nói vào tai người lái xe và liền ngửi thấy mùi mồ hôi của anh ta. Qua gương chiếu hậu, chỗ có những chuỗi vòng lạo xạo đang đung đưa, ông thấy đôi mắt đen sẫm của anh ta đang nhìn mình chằm chằm.

“Anh sẽ chờ tôi chứ? Ở ngay chỗ này, trên đường,” Redfield hỏi.

“Bao lâu?”

“Có lẽ một tiếng. Lâu đấy.”

“Có cóc gì mà xem xét. Chẳng ai sống ở đây nữa đâu.”

“Cứ chờ ở đây. Chờ đi rồi tôi sẽ trả anh gấp đôi khi về thành phố.”

Redfield lấy ba lô, ra khỏi chiếc xe điều hòa và nhanh chóng lội xuống chỗ lầy lội. Ông đã không đeo ba lô từ hồi còn là một cậu sinh viên đại học, đi khắp châu Âu trên đôi giày vải.

Giờ, ông cảm thấy lạ là ở tuổi năm mươi mốt, lại tung tẩy ba lô trên đôi vai đã mềm nhão của mình. Nhưng ông sẽ rất khó chịu nếu đến bất cứ nơi ẩm thấp nào trên đất nước này mà không mang theo chai nước uống tinh khiết, thuốc chống côn trùng, kem chống nắng và thuốc tiêu chảy. Cả chiếc máy ảnh nữa, ông không thể bỏ quên.

Ông vã hết mồ hôi trong cái nóng của buổi chiều tối. Ông nhìn lên trời và nghĩ: Tuyệt! Mặt trời đang lặn và tất cả bọn muỗi sẽ bay ra lúc chập tối. Bữa tối của chúng mày đây, lũ đáng nguyền rủa!

Ông đi xuống đường, cỏ cao che mất lối đi và ông giẫm vào một vũng nước khiến đôi ủng ngập trong bùn tới mắt cá chân. Rõ ràng là mấy tháng trời không có phương tiện nào đi lối này và thiên nhiên đã nhanh chóng chiếm lại địa hạt của mình. Ông dừng lại, thở dốc và đập lũ côn trùng. Ông quay lại và không thấy chiếc xe nữa. Điều này khiến ông khó chịu. Có tin được là người lái xe sẽ chờ ông không? Phải khó khăn lắm anh ta mới đưa ông xa mức này và càng lo lắng hơn khi họ bị xóc nẩy lên như phi ngựa trên con đường ngày càng xóc. Ở đây toàn bọn người xấu, anh ta nói vậy, rồi những chuyện khủng khiếp đã xảy ra ở chốn này. Họ có thể biến mất và ai thèm quan tâm đi tìm họ?

Redfield bấm chân đi tiếp.

Không khí ẩm như vây lấy ông. Ông nghe thấy tiếng chai nước óc ách trong ba lô. Tuy khát nước nhưng ông không dừng lại để uống. Trời mới sáng được gần một tiếng, ông phải đi tiếp. Lũ côn trùng vo ve trong đám cỏ và ông nghe thấy tiếng gì như tiếng chim hót trên tán cây quanh ông nhưng nó không giống bất cứ tiếng hót ông đã từng nghe trước đây. Mọi thứ ở miền quê này thật lạ và kỳ quái. Ông rơi vào trạng thái như đang ngủ mơ, mồ hôi chảy xuống ngực. Nhịp thở của ông tăng dần theo mỗi bước đi. Theo bản đồ thì chỉ còn một dặm rưỡi nữa nhưng ông thấy như mình đi trong vô tận. Lớp kem chống côn trùng còn mới cũng không thể xua lũ muỗi. Tai ông đầy những tiếng vo ve còn mặt ông biến thành một cái tổ ong, đau điếng.

Ông ngã vào một vết lún sâu khác và khuỵu gối xuống cỏ. Ông gạt một đám bụi cây rồi bò trên đó, lấy lại hơi. Ông quá chán nản và kiệt sức đến nỗi ông quyết định đã đến lúc quay trở lại, phải bắt chuyến bay trở về Cincinnati với đôi chân dính vào nhau. Nói cho cùng thì sự hèn nhát vẫn là an toàn hơn cả, dễ chịu hơn cả.

Ông thở dài, ấn chặt tay xuống đất đẩy mình đứng lên. Ông lặng yên, nhìn đám cỏ. Có vật gì đó lấp lánh giữa những cọng cỏ xanh, một thứ bằng kim loại. Nó chỉ là một chiếc cúc áo bằng thiếc rẻ tiền nhưng vào lúc này nó khiến ông nhận ra một dấu hiệu. Một loại bùa chú. Ông thả nó vào túi áo, đứng lên và đi tiếp.

Chỉ cách đó vài mét, con đường bỗng dẫn đến một khoảng đất trống rỗng, bao quanh là những cây cao. Một khối gì đó đứng lù lù ở góc xa, một tòa nhà bằng gỗ than cháy dở với mái bằng thiếc múi. Những cành cây ngổn ngang và cỏ đung đưa trong làn gió nhẹ.

Chính nơi này rồi, ông nghĩ. Đây là nơi việc đó đã xảy ra.

Đột nhiên ông thở gấp. Tim đập mạnh, ông tuột ba lô xuống, mở nó ra và lấy máy ảnh. Phải ghi lại mọi việc, ông nghĩ. Lầu Năm Góc sẽ cố gắng biến người ta thành một kẻ nói láo. Họ sẽ làm mọi việc để làm mất danh dự của người khác nên phải cảnh giác để tự bảo vệ mình. Phải chứng minh là mình đang nói sự thật.

Ông đi về khu đất trống, về những đống cành cây cháy đen thui. Ông lấy giày đá những thanh củi, lục tung đống gỗ. Ông lui lại, một cơn ớn lạnh trườn khắp sống lưng.

Đây là phần còn lại của một giàn thiêu.

Bàn tay vã mồ hôi, ông lấy ống kính ra và bắt đầu chụp ảnh. Mắt đặt vào ống ngắm, ông chụp hết bức này đến bức khác. Phần còn lại của một ngôi lều cháy dở. Một chiếc giày trẻ con nằm trên cỏ. Một mảnh vải sáng màu được xé ra từ váy quần. Nơi nào ông cũng thấy sự chết chóc.

Ông lia sang phải, một mảnh thảm thêu màu xanh lục lướt qua ống kính của ông. Ông định chụp một tấm khác thì những ngón tay ông cứng lại trên nút bấm.

Một cái bóng lướt nhanh qua mép ống kính.

Ông hạ máy ảnh xuống, đứng thẳng lên và nhìn những cái cây. Giờ ông chẳng thấy gì, ngoài những cành cây đang đưa đi đưa lại.

Đó… một cái bóng chuyển động ở ngay tầm mắt của ông?

Ông chỉ thoáng thấy thứ gì đó sẫm màu, ẩn nấp sau những cái cây. Một con khỉ chăng?

Ông lại chụp tiếp. Ánh sáng đang tàn nhanh.

Ông đi qua một chiếc giếng đá, qua tòa nhà mái thiếc, quần dính vào cỏ. Ông vừa đi vừa nhìn sang hai bên. Những cái cây dường như có mắt và chúng đang nhìn ông, khi lại gần tòa nhà ông thấy những bức tường bị lửa đốt cháy sém. Trước lối vào là một đống tro bụi và cành cây đen xì. Một giàn thiêu khác.

Ông đi quanh nó, nhìn vào, đầu tiên ông hầu như không thể nhìn thấy những gì bên trong. Ánh sáng ban ngày tàn đi quá nhanh; bên trong, thậm chí còn tối hơn, chỉ là những mảng màu đen và sáng; ông dừng lại khi mắt đã thích nghi. Mỗi thứ ông chứng kiến ngày càng làm ông hoảng loạn, ông nhìn thấy một chút nước ngọt trong một cái bình bằng đất nung. Mùi của hương liệu sao có thể như vậy nhỉ?

Sau lưng ông một cành cây bị gãy.

Ông quay đầu lại.

Một bóng đen duy nhất đang đứng ở khu đất trống. Xung quanh cây cối im phăng phắc, cả lũ chim cũng ngừng hót. Bóng đen tiến lại gần về phía ông, di chuyển với một điệu bộ nhát ngừng, cho tới khi nó điứng chỉ cách ông chưa tới một mét.

Máy ảnh tuột khỏi tay Redfield. Ông quay đi một cách sợ hãi.

Đó là một phụ nữ. Cô ta không có khuôn mặt.