Chương 18
Emma ngồi một mình trong phòng khách sạn của cô, đọc cuốn Nhật ký một tù nhân từ đầu đến cuối. Cô không biết Max Lloyd là ai, song có một điều cô chắc chắn: ông ta không phải là tác giả.
Chỉ có một người có thể đã viết ra cuốn sách này. Cô nhận ra quá nhiều câu quen thuộc, và thậm chí Lloyd còn chẳng buồn nghĩ đến việc thay đổi những cái tên, tất nhiên trừ trường hợp ông ta cũng có một cô bạn gái tên là Emma mà ông ta vẫn còn nặng tình.
Emma đọc xong trang cuối cùng lúc gần nửa đêm, và cô quyết định gọi điện cho một người vẫn còn đang làm việc.
“Tôi chỉ xin hỏi ông một việc nữa thôi,” cô cầu xin khi giọng của ông ta vang lên trên đường dây.
“Cứ hỏi đi,” ông ta nói.
“Tôi cần biết tên người giám hộ của Max Lloyd.”
“Anh chàng Max Lloyd viết sách ư?”
“Đúng vậy.”
“Thậm chí tôi sẽ không mất công hỏi vì sao đâu.”
Cô bắt đầu đọc lại cuốn sách lần thứ hai, dùng bút chì ghi chú lên rìa các trang, nhưng từ rất lâu trước khi người phó thủ thư mới bắt đầu công việc, cô đã ngủ thiếp đi. Cô tỉnh giấc vào khoảng năm giờ sáng hôm sau, và không ngừng đọc cho tới đoạn một giám thị nhà tù bước vào thư viện và nói, “Lloyd, ngài quản giáo muốn gặp anh.”
Emma khoan thai tắm thật lâu, và nghĩ tới chuyện tất cả những thông tin mà cô đã mất bao công tìm hiểu đều sẵn có với giá chỉ một đô la rưỡi ở bất cứ nhà sách nào.
Mặc đồ xong, cô xuống nhà ăn sáng và cầm lên một tờ The New York Times. Trong lúc giở các trang báo, cô ngạc nhiên khi bắt gặp một bài điểm cuốn Nhật ký của một người tù.
Chúng ta cần cảm thấy biết ơn ông Lloyd vì đã thu hút sự chú ý của chúng ta tới những gì đang diễn ra tại các nhà tù của chúng ta hiện nay. Lloyd là một cây bút rất có khiếu với tài năng thực sự, và chúng ta cần hy vọng giờ đây khi đã được thả tự do, ông sẽ không buông bút.
Từ trước đến giờ hắn ta đã bao giờ cầm nó lên đâu, Emma phẫn nộ thầm nghĩ trong lúc ký hóa đơn thanh toán.
Trước khi quay trở về phòng, cô đề nghị người lễ tân giới thiệu cho mình một nhà hàng tốt nằm gần nhà sách Doubleday’s.
“Nhà hàng Brasserie, thưa bà. Nơi này vốn có tiếng là hạng nhất. Bà có muốn tôi đặt trước bàn cho bà không?”
“Vâng, làm ơn đặt giúp tôi,” Emma nói. “Tôi muốn đặt bàn cho một người vào bữa trưa nay, và một bàn nữa cho hai người tối nay.”
Người lễ tân đã mau chóng học được cách không bị ngạc nhiên trước quý bà người Anh.
Emma quay về phòng, bắt tay vào đọc lại cuốn sách thêm một lần nữa. Cô thấy khó hiểu về việc vì sao câu chuyện lại được bắt đầu từ thời điểm Harry tới Lavenham, dù cho nhiều chỗ rải rác trong cuốn sách nhắc đến chuyện những sự kiện trước đó cũng đã được ghi chép lại, cho dù chúng chưa từng được đọc qua dưới mắt nhà xuất bản, và chắc chắn là dưới mắt độc giả. Kỳ thực chuyện này thuyết phục Emma rằng hẳn phải còn một tập nhật ký nữa tồn tại, trong đó không chỉ ghi chép quá trình Harry bị bắt và xử án, mà còn giải thích vì sao anh lại dấn thân vào một thử thách như thế, trong khi một luật sư tầm cỡ như ông Jelks chắc chắn phải biết anh không phải là Tom Bradshaw.
Sau khi đọc lại những trang sách được đánh dấu của cuốn nhật ký thêm một lần thứ ba, Emma quyết định cô cần tới thêm một cuộc đi dạo dài nữa trong công viên. Trong khi cô đi ngược lên Đại lộ Lexington, cô ghé vào cửa hàng Bloomingdale’s và đặt một yêu cầu mà cô được cam đoan rằng cô sẽ lấy được vào ba giờ chiều. Tại Bristol, cũng yêu cầu đó hẳn sẽ mất nửa tháng chờ đợi.
Trong lúc cô dạo bước qua công viên, một kế hoạch bắt đầu định hình trong tâm trí cô, nhưng cô cần quay lại nhà sách Doubleday’s và quan sát cận cảnh hơn bố trí bên trong nhà sách để có thể hoàn thiện nốt những chi tiết chấm phá cuối cùng. Khi Emma bước vào nhà sách, đội ngũ nhân viên đang bận bịu chuẩn bị cho buổi ký tặng của tác giả. Một cái bàn đã được kê sẵn vào chỗ, và một khu vực được chăng dây ngăn cho biết rõ hàng người đợi được ký tặng sẽ được bố trí ra sao. Tấm áp phích trên cửa giờ đây có thêm một hàng tít đỏ chữ đậm ghi thật lớn HÔM NAY.
Emma chọn một khoảng trống giữa hai hàng giá sách, từ đó cô có thể nhìn rõ Lloyd trong khi ông ta đang ký tặng, và có thể quan sát được con mồi của mình trước khi giăng bẫy ông ta.
Cô gái rời khỏi Doubleday’s ngay trước lúc 1 giờ chiều, và băng qua Đại lộ Năm tới nhà hàng Brasserie. Một người bồi bàn dẫn cô tới một bàn chắc chắn không bao giờ được bất cứ ai trong hai người ông của cô coi là chấp nhận được. Song bữa ăn, đúng như lời hứa, quả là hạng nhất, và khi hóa đơn thanh toán được đưa ra, cô hít một hơi thật sâu, và để lại một khoản tiền thưởng hậu hĩnh.
“Tôi đã đặt một bàn cho tối nay,” cô nói với người bồi bàn. “Liệu có thể bố trí bàn đó ở một góc phòng riêng được không?” Trông anh chàng bồi bàn có vẻ ngờ vực, cho tới khi Emma lấy ra một tờ một đô la, tờ giấy thần diệu dường như xua đi mọi ngờ vực. Cô dần nắm được nguyên tắc xử thế tại Mỹ.
“Tên anh là gì?” Emma hỏi trong khi đưa tờ giấy bạc cho anh ta.
“Jimmy,” người bồi bàn trả lời.
“Thêm một việc nữa, Jimmy.”
“Vâng, thưa cô?”
“Tôi có thể giữ lại một bản thực đơn chứ?”
“Dạ được, thưa cô.”
Trên đường quay về khách sạn Mayflower, Emma rẽ vào cửa hàng Bloomingdale’s lấy thứ cô yêu cầu. Cô mỉm cười khi người nhân viên đưa cho cô một bản mẫu của tấm thiếp. “Tôi hy vọng nó làm cô hài lòng, thưa cô.”
“Không thể tuyệt hơn,” Emma nói. Quay về đến phòng, cô đọc đi đọc lại qua những câu hỏi đã chuẩn bị sẵn, và khi đã quyết xong thứ tự tốt nhất cho các câu hỏi, cô nắn nót ghi lại chúng bằng bút chì lên mặt sau tờ thực đơn. Mệt nhoài, cô nằm xuống giường và chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi tiếng chuông điện thoại dai dẳng đánh thức cô dậy, bên ngoài trời đã tối. Cô đưa đồng hồ đeo tay lên xem: 5 giờ 10 phút.
“Chết tiệt,”cô thốt lên và nhấc điện thoại.
“Tôi hiểu cảm giác đó,” giọng nói bên đầu dây kia vang lên, “cho dù đó không phải là hai từ tôi sẽ chọn.” Emma bật cười. “Cái tên cô tìm kiếm là Brett Elder… tôi không nói gì với cô đâu đấy.”
“Cảm ơn anh,” Emma nói. “Tôi sẽ cố gắng không làm phiền anh nữa.”
“Mong là thế,” viên thám tử nói, và đường dây im bặt.
Emma viết cái tên Brett Elder nắn nót lên góc trên bên phải tờ thực đơn bằng bút chì. Cô những muốn tắm qua và thay đồ, nhưng ngay cả lúc này cô đã hơi bị muộn và không thể để tuột mất ông ta.
Cô vớ lấy tờ thực đơn và ba tấm thiếp. Nhét chúng vào xắc tay, cô hối hả lao ra cửa, chạy xuống cầu thang, không kịp đợi thang máy nữa. Cô vẫy một chiếc tắc xi và chui vào băng ghế sau xe. ”Nhà sách Doubleday’s trên Đại lộ Năm,” cô nói, “và khẩn trương lên cho.”
Ôi không, Emma thầm nghĩ trong lúc chiếc tắc xi lao vụt đi. Chuyện gì đang xảy đến với mình vậy?
Emma bước vào nhà sách đông nghịt người, tìm đến vị trí cô đã chọn sẵn giữa các giá sách về chính trị và tôn giáo, từ nơi này cô có thể theo dõi Max Lloyd trong lúc ông ta làm việc.
Ông ta đang ký tặng mỗi cuốn sách với một chữ ký bay bướm, đắm mình trong ánh mắt của những độc giả hâm mộ. Emma biết đáng lẽ phải là Harry ngồi đó đón nhận những lời khen ngợi. Liệu thậm chí anh có biết nhật ký của mình đã được xuất bản hay không? Liệu tối nay cô sẽ tìm ra điều gì?
Thực tế cho thấy đáng lẽ cô chẳng cần phải vội vã, vì Lloyd tiếp tục ngồi ký tặng cuốn sách bán chạy hàng đầu của ông ta thêm một giờ đồng hồ nữa, cho tới khi dòng người vãn dần. Ông ta đang bỏ ra ngày càng nhiều thời gian hơn cho mỗi thông điệp ký tặng, với hy vọng điều đó sẽ thu hút những người khác xếp vào hàng.
Trong lúc ông ta đang hào hứng trò chuyện với khách hàng cuối cùng trong hàng, Emma rời vị trí quan sát của cô và bước tới.
“Và người mẹ đáng kính của ông bây giờ thế nào rồi?” người khách hàng đang hỏi đầy cảm tình.
“Rất ổn, xin cảm ơn,” Lloyd nói. “Bà không còn phải làm việc tại khách sạn nữa,” ông ta nói thêm, “sau thành công đến với cuốn sách của tôi.”
Người khách mỉm cười. “Thế còn Emma thì sao, tôi có thể hỏi được chứ?”
“Chúng tôi sẽ kết hôn vào mùa thu,” Lloyd nói trong khi ký tặng lên cuốn sách của vị khách.
Ồ thế cơ à? Emma thầm nghĩ.
“Ồ, tôi rất mừng được biết,” vị khách nói. “Cô ấy đã hy sinh thật nhiều vì ông. Xin hãy gửi tới cô ấy những lời chúc tốt đẹp nhất của tôi.”
Tại sao bà không quay lại và nói thẳng với người nhận những lời chúc ấy, Emma những muốn nói.
“Chắc chắn rồi,” Lloyd nói, trong khi đưa cho người khách cuốn sách và dành cho cô ta một nụ cười tươi tắn như bức ảnh trên bìa bốn.
Emma bước tới đưa một tấm thiếp ra cho Lloyd, ông ta ngắm nghía nó một lát trước khi nụ cười đó lại xuất hiện.
“Một đồng nghiệp,” ông ta đứng lên chào đón cô.
Emma bắt bàn tay được ông ta đưa ra, và mỉm cười đáp lễ. “Vâng,” cô nói, “và một số nhà xuất bản ở London đang tỏ ra rất quan tâm tới bản quyền cuốn sách của ông. Tất nhiên, nếu ông đã ký hợp đồng, hay có người đại diện khác tại Anh, tôi sẽ không làm lãng phí thời gian của ông.”
“Không, không, thưa quý cô thân mến, tôi sẽ rất vui lòng lắng nghe bất cứ đề xuất nào cô có.”
“Vậy có lẽ ông sẽ ăn tối cùng tôi chứ, để chúng ta có thể trò chuyện thêm được không?”
“Tôi nghĩ họ đang trông đợi tôi ăn tối cùng họ,” Lloyd thì thầm, đồng thời khoát tay về phía một số nhân viên của Doubleday.
“Tiếc thật,” Emma nói. “Ngày mai tôi phải bay đi LA32* để gặp Hemingway mất rồi.”
“Vậy thì tôi sẽ đành phải làm họ thất vọng vậy, phải không nào?” Lloyd nói. “Tôi tin họ sẽ hiểu thôi mà.”
“Tốt quá. Vậy chúng ta sẽ gặp nhau tại nhà hàng Brasserie, sau khi ông đã ký tặng xong được chứ?”
“Cô hẳn phải thế nào thì mới đặt được bàn sát giờ như thế.” “Tôi không nghĩ chuyện đó sẽ quá khó khăn,” Emma nói, trước khi một người khách cuối cùng bước tới, vẫn đang hy vọng được tặng chữ ký. “Tôi sẽ rất nóng lòng được gặp lại ông, thưa ông Lloyd.”
“Làm ơn hãy gọi tôi là Max.”
Emma rời khỏi nhà sách và băng qua Đại lộ Năm tới nhà hàng Brasserie. Lần này, cô không còn phải chờ đợi.
“Jimmy,” cô lên tiếng trong lúc người bồi bàn dẫn cô tới một bàn trong góc phòng, “Tôi sắp có một khách hàng rất quan trọng đến dùng bữa cùng tôi, và tôi muốn đây sẽ là một buổi tối ông ấy không thể nào quên được.”
“Cô có thể trông cậy vào tôi, thưa cô,” người bồi bàn nói trong khi Emma ngồi xuống. Sau khi anh ta quay đi, cô mở xắc tay, lấy tờ thực đơn ra và lướt qua danh sách câu hỏi của mình thêm lần nữa. Khi cô nhìn thấy Jimmy bước về hướng cô với Max Lloyd bước theo sau, cô lật ngược tờ thực đơn lại.
“Có vẻ cô được biết rất rõ tại đây,” Lloyd nói trong lúc ông ta nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô.
“Đây là nhà hàng ưa thích của tôi ở New York,” Emma nói, mỉm cười đáp lại.
“Tôi có thể lấy cho ngài thứ gì để uống chứ, thưa ngài?”
“Manhattan33*, với đá cục.”
“Còn cô, thưa cô?”
“Như thường lệ, Jimmy.”
Người bồi bàn lập tức quay đi. Emma tò mò muốn biết xem anh ta sẽ quay lại với thứ gì. “Sao chúng ta không gọi món luôn nhỉ,” Emma nói, “và sau đó chúng ta có thể bàn công việc.”
“Ý tưởng rất hay,” Lloyd đáp. “Cho dù tôi biết chính xác mình muốn gì,” ông ta nói thêm khi người bồi bàn xuất hiện trở lại, đặt một ly Manhattan trước mặt ông ta và một ly vang trắng cạnh Emma; đúng thứ đồ uống cô đã gọi lúc trưa. Emma thực sự bị ấn tượng.
“Jimmy, tôi nghĩ chúng tôi đã sẵn sàng gọi món rồi.” Người bồi bàn gật đầu và quay sang vị khách của Emma.
“Tôi sẽ dùng một suất bít tết thăn bò ngon lành của các vị. Hãy làm chín vừa, và đừng hà tiện rau dọn kèm.”
“Chắc chắn rồi, thưa ông.” Quay sang Emma, anh ta hỏi. “Tôi có thể phục vụ cô món gì tối nay, thưa cô?”
“Một xa lát Caesar34*, Jimmy, nhưng chỉ cho ít xốt thôi.”
Khi người bồi bàn đã đi khuất tầm tai nghe, cô lật mặt sau tờ thực đơn lên, cho dù không cần nhắc nhở để nhớ lại câu hỏi thứ nhất. “Cuốn nhật ký mới chỉ thuật lại mười tám tháng trong thời gian bị giam của ông,” cô nói. “Nhưng ông thụ án trong hơn hai năm, vì thế tôi hy vọng chúng ta có thể kỳ vọng thêm một tập sách nữa.”
“Tôi vẫn còn một tập vở đầy ắp tư liệu,” Lloyd nói, lần đầu tiên tỏ vẻ thả lỏng. “Tôi đã nghĩ tới chuyện tập hợp một số biến cố kỳ lạ từng trải nghiệm qua thành một cuốn tiểu thuyết mà tôi đang lên dàn ý.”
Bởi vì nếu ông xuất bản chúng ra dưới dạng nhật ký, bất cứ nhà xuất bản nào cũng nhận ra ngay ông không phải là tác giả, Emma những muốn nói vậy.
Người phụ trách phục vụ đồ uống tới bên cạnh Lloyd, đáp lại lời gọi của một cái ly không đang giơ lên.
“Ngài có muốn tham khảo danh sách rượu vang không, thưa ngài? Thứ gì đó để đi kèm món bít tết chẳng hạn?”
“Ý tưởng rất hay,” Lloyd nói, mở cuốn sổ dày bìa da như thể ông ta là người đang đãi khách. Ông ta lướt ngón tay xuống một danh sách dài các loại vang burgundy35*, rồi dừng lại ở gần dưới cùng.
“Tôi nghĩ là một chai năm ba mươi bảy.”
“Lựa chọn tuyệt hảo, thưa ngài.”
Emma đoán như thế có nghĩa là nó không hề rẻ. Nhưng giờ không phải là lúc đắn đo về giá cả.
“Và Hessler quả là một nhân vật đáng ghét,” cô nói, đưa mắt nhìn câu hỏi thứ hai của mình. “Tôi cứ nghĩ loại người đó chỉ tồn tại trong những tiểu thuyết ba xu hay những bộ phim loại B thôi chứ.”
“Không, anh ta khá thực đấy,” Lloyd nói. “Nhưng tôi đã khiến anh ta bị điều sang một nhà tù khác, nếu cô còn nhớ.”
“Tôi có nhớ,” Emma nói, trong lúc một suất bít tết lớn được đặt trước mặt vị khách của cô và một đĩa xa lát Caesar trước mặt cô. Lloyd cầm dao và nĩa của ông ta lên, rõ ràng đã sẵn sàng đón nhận thách thức.
“Nào hãy nói tôi nghe nào, cô đang có đề xuất nào vậy?” ông ta hỏi trong khi tấn công miếng bít tết.
“Một đề xuất mà ông sẽ có đúng thứ mà ông xứng đáng,” Emma nói, và giọng cô thay đổi hẳn, “và không hơn một xu.” Vẻ bối rối xuất hiện trên khuôn mặt Lloyd, và ông ta đặt dao nĩa xuống trong lúc chờ Emma nói tiếp. “Tôi biết rất rõ, ông Lloyd, rằng ông không viết dù chỉ một từ trong cuốn Nhật ký một tù nhân, ngoài việc thay thế tên tác giả thực sự bằng tên ông.” Lloyd mở miệng, nhưng trước khi ông ta kịp có thời gian phản đối, Emma tiếp tục, “Nếu ông ngu ngốc đến mức tiếp tục giả bộ rằng ông đã viết cuốn sách, việc đầu tiên tôi làm sáng mai sẽ là tới gặp ông Brett Elders, người giám hộ của ông, và tất nhiên sẽ không phải để bàn chuyện việc phục hồi nhân phẩm của ông tiến triển ra sao rồi.”
Người phụ trách phục vụ đồ uống lại xuất hiện, bật nắp một chai vang, và đợi để được biết xem ai sẽ là người nếm thử. Lloyd đang nhìn Emma chằm chằm như một con thỏ bị đèn pha chiếu vào mắt, vậy nên cô khẽ gật đầu. Cô thong thả lắc cho rượu vang xoáy tròn trong ly của mình trước khi nhấp một ngụm.
“Tuyệt vời,” cuối cùng cô nói. “Tôi đặc biệt thích năm ba mươi bảy.” Người phụ trách phục vụ đồ uống khẽ cúi đầu, rót vang vào hai ly rồi quay đi tìm kiếm một nạn nhân mới.
“Cô không thể chứng minh tôi không viết nó,” Lloyd nói đầy thách thức.
“Có đấy,” Emma nói, “vì tôi là đại diện của người đã viết ra nó.” Cô nhấp một ngụm vang trước khi nói thêm, “Tom Bradshaw, phó thủ thư của ông.” Lloyd ngồi vật xuống ghế và cau có im bặt. “Vậy hãy cho phép tôi trình bày thỏa thuận tôi đề nghị với ông, ông Lloyd, đồng thời tôi cũng nói luôn ở đây không có chỗ để thương lượng trừ khi, tất nhiên, ông muốn quay lại nhà tù với tội danh lừa đảo và ăn cắp. Nếu ông thụ án ở Pierpoint, tôi có cảm giác ông Hessler sẽ rất hạnh phúc được tháp tùng ông về tận buồng giam, vì ông ta không được xuất hiện đẹp đẽ cho lắm trong cuốn sách.”
Lloyd trông không có vẻ bị hấp dẫn gì trước viễn cảnh ấy.
Emma uống thêm một ngụm vang trước khi nói tiếp. “Ông Bradshaw đã hào phóng đồng ý cho ông tiếp tục duy trì huyền thoại rằng chính ông đã viết tập nhật ký, và ông ấy thậm chí không trông đợi ông hoàn lại khoản ứng trước ông được trả, mà dù thế nào đi nữa, tôi ngờ rằng ông đã tiêu sạch bách rồi.” Lloyd bĩu môi. “Tuy nhiên, ông ấy muốn làm rõ rằng nếu ông ngu ngốc đến mức thử tìm cách bán bản quyền cuốn sách ở bất kỳ quốc gia nào khác, một đơn kiện ăn cắp bản quyền sẽ được đệ lên tòa chống lại ông và nhà xuất bản có liên quan. Đã rõ chưa?”
“Rồi,” Lloyd lẩm bẩm, nắm chặt lấy tay vịn ghế của ông ta.
“Tốt. Vậy là xong,” Emma nói, và nói thêm sau một ngụm vang nữa, “tôi tin chắc ông sẽ đồng ý, ông Lloyd, rằng không còn lý do gì để tiếp tục cuộc nói chuyện này, vì thế có lẽ đã đến lúc ông nên về.”
Lloyd do dự.
“Chúng ta sẽ gặp lại nhau lúc mười giờ sáng mai, tại số bốn mươi chín phố Wall.”
“Số bốn mươi chín phố Wall?”
“Văn phòng của ông Sefton Jelks, luật sư của Tom Bradshaw.”
“Vậy ra Jelks đứng sau chuyện này. Được thôi, thế là đã rõ.”
Emma không hiểu ông ta có ý gì, nhưng nói, “Ông sẽ mang theo tất cả các tập nhật ký ông có trong tay, và trao lại chúng. Nếu ông đến muộn dù chỉ một phút, tôi sẽ chỉ thị cho ông Jelks gọi cho người giám hộ của ông và báo cho ông này biết ông đã làm những gì kể từ khi rời khỏi Lavenham. Biển thủ thu nhập của một khách hàng là một chuyện, nhưng mạo nhận rằng ông viết cuốn sách này…” Lloyd tiếp tục bám chặt lấy tay vịn ghế của ông ta, song không nói gì. “Giờ ông có thể đi, ông Lloyd,” Emma nói. “Tôi chờ gặp lại ông tại tiền sảnh số bốn mươi chín phố Wall lúc mười giờ sáng mai. Đừng đến muộn, trừ khi ông muốn cuộc hẹn tiếp theo của mình là với ông Elders.”
Lloyd loạng choạng đứng dậy, chậm chạp bước đi qua nhà hàng, khiến một vài thực khách thầm tự hỏi liệu có phải ông ta đã say. Một người bồi bàn mở cửa cho ông ta, sau đó hối hả quay lại bàn Emma. Nhìn thấy suất bít tết chưa được động đến và ly rượu vang còn đầy nguyên, anh ta lo lắng hỏi,”Tôi hy vọng mọi thứ ổn cả chứ, cô Barrington?”
“Không thể tốt hơn, Jimmy,” cô nói, và rót cho mình thêm một ly vang nữa.
CHÚ THÍCH32*Los Angeles
33*Một loại cocktail pha bằng rượu uýt ki, rượu vermouth ngọt và rượu khai vị đắng.
34*Món xa lát gồm rau diếp, bánh mì nướng, với phụ gia gồm pho mát Parma, nước chanh, dầu ô liu, trứng, sốt Worchester, tỏi và tiêu đen.
35*Vang sản xuất ở vùng Burgundy (Bourgogne), Pháp.