Chương 20
Điều đầu tiên Giles nhìn thấy là chân phải của anh bị treo vào một cái ròng rọc và bó bột.
Anh có thể lờ mờ nhớ lại một chuyến đi dài, trong chuyến đi đó cảm giác đau đớn đã trở nên gần như không thể chịu đựng nổi, và anh đoán mình sẽ chết từ lâu trước khi người ta đưa anh tới một bệnh viện. Và anh sẽ không bao giờ quên được ca mổ, nhưng kỳ thực làm sao có thể quên được, khi người ta bị hết thuốc tê trước khi bác sĩ rạch nhát dao mổ đầu tiên?
Anh chậm chạp quay đầu sang trái và thấy một cửa sổ với ba chấn song chạy ngang qua; rồi quay đầu sang phải, và khi đó anh nhìn thấy anh ta.
“Không, không phải cậu chứ,” Giles nói. “Trong giây lát tôi đã nghĩ mình trốn thoát và lên được thiên đường.”
“Chưa đâu,” Bates nói. “Trước đó ngài phải trải qua thử thách trong hỏa ngục đã.”
“Trong bao lâu?”
“Ít nhất cho tới khi chân của ngài lành hẳn, mà có thể còn lâu hơn.”
“Có phải chúng ta đã quay về Anh rồi không?” Giles hỏi đầy hy vọng.
“Tôi ước gì được thế,” Bates nói. “Không, chúng ta đang ở Đức, trại tù binh Weinsberg, đây là nơi tất cả chúng ta bị đưa tới sau khi trở thành tù binh.”
Giles cố ngồi dậy, nhưng chỉ có thể nhấc đầu lên khỏi gối; đủ để thấy bức ảnh đóng khung trên tường chụp Adolf Hitler đang giơ tay chào anh theo kiểu Quốc xã.
“Có bao nhiều người của chúng ta sống sót?”
“Chỉ còn một nhúm. Các chàng trai đã làm đúng lời trung tá. Chúng ta sẽ hy sinh đến người cuối cùng trước khi Rommel có thể đặt phòng tại khách sạn Majestic.”
“Còn ai khác trong trung đội ta sống sót không?”
“Ngài, tôi và…”
“Đừng nói với tôi là Fisher đấy?”
“Không. Vì nếu chúng đưa hắn tới Weinsberg, tôi đã yêu cầu được chuyển tới Colditz.”
Giles nằm im, đưa mắt nhìn lên trần nhà. “Vậy làm thế nào chúng ta trốn được đây?”
“Tôi vẫn tự hỏi sẽ mất bao lâu trước khi ngài hỏi điều đó.”
“Và câu trả lời là gì?”
“Không có cơ hội chừng nào chân ngài còn bó bột, và thậm chí ngay cả sau đó cũng sẽ không dễ dàng, nhưng tôi đã có một kế hoạch.”
“Tất nhiên là anh có rồi.”
“Vấn đề không phải là kế hoạch,” Bates nói. “Vấn đề nằm ở hội đồng trốn trại. Họ kiểm soát danh sách chờ, và ngài đang ở cuối cùng trong danh sách.”
“Làm thế nào tôi có thể vượt lên đầu được?”
“Nó cũng giống như bất cứ danh sách nào ở nước Anh, ngài chỉ có cách là phải đợi đến lượt mình… trừ khi…”
“Trừ khi?”
“Trừ khi chuẩn tướng Turnbull, sĩ quan cao cấp nhất ở đây, nghĩ rằng có một lý do chính đáng giải thích tại sao ngài nên được đưa lên trước trong danh sách.”
“Chẳng hạn là gì?”
“Nếu ngài nói thành thạo tiếng Đức, đó sẽ là một lợi thế.”
“Tôi đã học được chút ít trong khóa đào tạo sĩ quan - ước gì lúc đó tôi tập trung hơn.”
“À, có các lớp học được tổ chức hai lần mỗi ngày, vậy nên một người thông minh như ngài hẳn sẽ không thấy chuyện đó quá khó khăn đâu. Thật không may là cả danh sách này cũng đã khá dài rồi.”
“Vậy thì tôi có thể làm gì khác để có thể leo nhanh hơn trên danh sách trốn trại?”
“Tìm cho ngài một công việc thích hợp. Chính điều đó đã giúp tôi leo lên được ba bậc trong tháng vừa qua.”
“Làm thế nào anh làm được điều đó?”
“Ngay khi bọn Đức biết tôi là người bán thịt, chúng cho tôi làm việc tại nhà ăn sĩ quan. Tôi bảo chúng phắn đi, xin lỗi vì từ ngữ, nhưng chuẩn tướng nhất định yêu cầu tôi nhận công việc đó.”
“Sao ông ta lại muốn anh làm việc cho bọn Đức?”
“Vì thỉnh thoảng tôi có thể xoáy được ít đồ ăn từ nhà bếp, nhưng quan trọng hơn, tôi thu thập được những thông tin hữu ích cho hội đồng trốn trại. Vì thế tôi ở gần trên đầu danh sách, trong khi ngài vẫn còn ở sau. Ngài cần phải đặt được cả hai chân xuống đất đã trước khi hy vọng vào tới phòng vệ sinh trước tôi.”
“Anh có biết cần bao lâu nữa thì tôi có thể làm được điều đó không?” Giles hỏi.
“Bác sĩ của trại nói sẽ cần ít nhất một tháng nữa, có khi là sáu tuần, trước khi người ta có thể tháo bột.”
Giles ngả đầu xuống gối. ”Nhưng ngay cả khi tôi đi lại được, làm sao tôi có thể hy vọng kiếm được chỗ làm tại nhà ăn sĩ quan? Không giống anh, tôi không có yêu cầu cần thiết.”
“Nhưng có đấy,” Bates nói, “thực ra ngài còn có thể kiếm được một chỗ tốt hơn của tôi, và tìm cho ngài chỗ làm trong phòng ăn của ban chỉ huy trại, vì tôi biết bọn chúng đang kiếm một người phục vụ rượu vang.”
“Sao anh nghĩ tôi phù hợp với chân phục vụ rượu vang đó?” Giles hỏi, không hề giấu vẻ mỉa mai trong giọng nói của anh.
“Nếu tôi nhớ chính xác,” Bates nói, “gia đình ngài từng có một quản gia tên là Jenkins tại Manor House.”
“Ông ta vẫn còn làm tại đó, nhưng điều đó khó lòng làm tôi trở nên phù hợp…”
“Và ông ngoại ngài, Lord Harvey, kinh doanh rượu vang. Nói thực lòng, ngài còn thừa tiêu chuẩn.”
“Vậy anh đề xuất thế nào?”
“Sau khi ngài ra thoát được khỏi cái giường này, chúng sẽ bắt ngài điền vào một bản khai lao động, liệt kê những công việc trước đây ngài từng làm. Tôi đã nói với chúng ngài là người phục vụ rượu vang tại khách sạn Grand ở Bristol.”
“Cảm ơn. Nhưng chỉ cần vài phút là chúng…”
“Tin tôi đi, chúng chẳng nhận ra gì đâu. Tất cả những gì ngài phải làm là hâm nóng lại vốn tiếng Đức của ngài, và cố nhớ những gì Jenkins vẫn làm. Sau đó, nếu chúng ta nghĩ được một kế hoạch khả dĩ để trình bày trước hội đồng trốn trại, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ leo lên đầu danh sách. Nhưng nhớ là còn có việc này.”
“Hẳn phải có rồi, nếu anh có dính dáng vào.”
“Nhưng tôi đã tìm ra một cách để vượt qua nó.”
“Việc đó là việc gì?”
“Ngài sẽ không thể kiếm được một chân làm việc cho bọn Đức nếu ngài tham gia các buổi học tiếng Đức, vì chúng không ngu đến mức đó đâu. Chúng lập một danh sách tất cả những ai tham gia các lớp học, vì chúng không muốn bất cứ ai nghe lén những cuộc nói chuyện của chúng.”
“Anh nói anh đã tìm được cách vượt qua chuyện này rồi?”
“Ngài cần phải làm điều tất cả những anh chàng thượng lưu làm để vượt lên trước những người như tôi. Hãy có gia sư riêng. Thậm chí tôi đã tìm được cho ngài một gia sư rồi, một anh chàng cục mịch từng dạy tiếng Đức tại trường Trung học phổ thông Solihull. Có điều thứ tiếng Anh của anh ta ngài sẽ thấy khó hiểu đấy.” Giles bật cười. “Và vì ngài sẽ còn mắc kẹt ở đây thêm sáu tuần nữa, đồng thời chẳng có gì hay ho hơn để làm, ngài có thể bắt đầu ngay lập tức. Ngài sẽ thấy một cuốn tự điển Đức - Anh dưới gối của ngài.”
“Tôi mắc nợ anh, Terry ạ,” Giles nói, nắm lấy tay người bạn của anh.
“Không, là tôi nợ ngài chứ, đúng không nào? Vì trên thực tế ngài đã cứu mạng tôi.”