← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3

Trương Nhất Ngang lập tức vội vã đến hiện trường, Lý Tây nhất định đòi đi theo, anh ta nghĩ dẫn đến hiện trường cũng không có gì nguy hiểm, nếu cô ta thấy xác chết sợ hết hồn, sớm cút về cơ quan cũ, thì nhiệm vụ chính trị sẽ được hoàn thành một cách suôn sẻ, nên cũng không phản đối.

Hiện trường xảy ra vụ án là một khoảng cây xanh ven bờ sông, thành phố tên là Tam Giang Khẩu, tất nhiên có rất nhiều sông ngòi, trong thành phố, rất nhiều con sông nội địa hai bên bờ được quy hoạch thành công viên xanh, trồng các loại cây cỏ hoa lá.

Ở khoảng đất nơi xảy ra sự việc, cây cối mọc um tùm, bình thường cũng ít người, sáng sớm nay có một ông cụ ra bờ sông lén câu cá, chợt nhìn thấy một người đàn ông người bê bết máu nằm sõng soài ở bên cạnh, ông cụ hoảng sợ đến mức bệnh tim mạch phát tác, phải đưa đến bệnh viện cấp cứu, suýt nữa gây nên án mạng thứ hai.

Trên bờ sông đã giăng dây cảnh giới, những cảnh sát đến trước đã canh giữ hiện trường từ lâu, những người tò mò hóng chuyện vây kín khu vực phía ngoài, cách dây giới nghiêm mấy chục mét, ít cũng phải đến trăm người. Đặc điểm của thành phố nhỏ là chỉ cần xảy ra tí chuyện lạ, thì những người đi ngang qua hoặc có mặt ở khu vực gần đó đều nhanh chóng túa đi loan tin cho nhau, một truyền trăm, cứ như thể ở đây mọi người đều không phải đi làm.

Thi thể của Diệp Kiếm vẫn ở vị trí ban đầu, xung quanh đã được che bởi một tấm màn tạm, ngăn ánh mắt tò mò của người dân.

Trương Nhất Ngang dẫn Lý Tây mở tấm màn bước vào, ở bên trong nhân viên đội kỹ thuật trinh sát đang làm công tác kiểm tra cơ bản và chụp ảnh, bây giờ là tháng mười, giữa mùa thu, thời tiết mát mẻ, Diệp Kiếm mặc áo sơ mi dài tay và quần kiểu đi chơi, thoạt nhìn trên người anh ta đầy vết thương, quần áo cũng bị máu nhuộm thành từng vết đỏ thẫm. Trương Nhất Ngang quay đầu nhìn Lý Tây một cái, thấy cô gái không hề sợ hãi, ngược lại mắt cô ánh lên sự sẵn sàng nhập cuộc, anh ta lắc đầu bế tắc.

Trương Nhất Ngang đi ra khỏi tấm màn chắn, hai tay bắt tréo đứng yên tại chỗ, tỉ mỉ quan sát đám đông đang hóng chuyện ở phía trên bờ sông.

Địa hình bờ sông dốc nghiêng, người dân vây xem đứng trên cao, nhất cử nhất động của cảnh sát đều lọt vào mắt họ, tất nhiên rồi, vì vậy, Trương Nhất Ngang cũng nhìn thấy rõ nét mặt của từng người đang hóng xem.

“Sếp, anh đang nhìn gì thế?” Lý Tây đi đến bên cạnh Trương Nhất Ngang, phát hiện thấy nét mặt anh ta đầy nghiêm nghị.

“Cô học tâm lý học tội phạm rồi chứ?”

“Đã học năm ngoái.”

“Theo thống kê của tâm lý học tội phạm, những vụ án mạng như thế này, số tội phạm quay lại hiện trường trong vòng 48 giờ đồng hồ sau khi vụ án xảy ra để xem tình hình thế nào, xác suất trên 50%.”

Lý Tây khẽ sửa lại: “Trong sách viết là 24 giờ đồng hồ.”

Trương Nhất Ngang hứ một tiếng: “Tôi hỏi cô, 24 giờ đồng hồ, xác suất đã là 50%, thì 48 giờ đồng hồ, không phải là xác suất còn cao hơn à?”

“Anh nói vậy cũng không sai.”

Trương Nhất Ngang gật đầu: “Nói tóm lại, cô phải nhớ lấy một điểm, tội phạm rất có khả năng sẽ quay lại kiểm tra xem xét, rất có khả năng lúc này hắn đang núp trong đám đông kia!”

Ánh mắt anh ta lướt qua mặt những người dân đang vây quanh xem, từ xa đến gần, còn cố ý dừng lại trên mặt những người có vẻ không lương thiện, anh ta tin rằng tội phạm có tật giật mình, sẽ không dám nhìn thẳng vào mắt cảnh sát.

“Ái chà…” Quả nhiên, một người đã lọt vào tầm nhìn của anh ta.

Người đó khoảng chừng chưa đến năm mươi, mặc một chiếc áo phông đơn giản, đứng phía sau người cảnh sát kéo dây giới nghiêm, một tay chống nạnh, tay kia kẹp đầu mẩu thuốc lá. Khi những người vây quanh hóng xem đều thò đầu ngóng nhìn về phía này, thì dáng vẻ ông ta trông rất thờ ơ.

Ông ta nhìn vào mắt Trương Nhất Ngang một giây, rồi lập tức quay đầu đi chỗ khác, sau đó lại lén nhìn Trương Nhất Ngang, cúi đầu nói mấy câu với người cảnh sát kéo dây giới nghiêm. Trương Nhất Ngang giật mình, không ổn, không phải là thăm dò tình hình vụ án đấy chứ!

Lý Tây nhìn theo ánh mắt Trương Nhất Ngang, cũng chú ý đến người đó, bất giác khẽ kêu lên: “Sếp… người này em thấy…”

Trương Nhất Ngang suỵt một tiếng, gật đầu, im lặng ra dấu tay, gọi Vương Thụy Quân, kín đáo chỉ về phía người đó: “Tay kia trông dáng vẻ hết sức khả nghi, anh cho người điều tra xem, làm rõ danh tính của anh ta, nhớ đừng rút dây động rừng!”

“Ồ… ông ấy ạ, không cần điều tra nữa đâu, đấy là ông Trần, bác sĩ pháp y chính, vốn đang nghỉ phép thì bị gọi đến, đang đợi kéo tử thi về để giải phẫu.”

“Hóa ra là bác sĩ pháp y.” Trương Nhất Ngang gật đầu, đột nhiên quay đầu nổi giận quát, “Còn không nhanh chóng kéo tử thi về đi, còn đợi gì nữa! Định đợi qua giỗ tuần đầu mới xét nghiệm tử thi hả!”

“Vâng, em cho làm ngay đây!” Vương Thụy Quân quả quyết đáp lời, vội chạy về phía bác sĩ pháp y Trần, miệng lẩm bẩm vừa nãy rõ là ông bảo không cho phép bất cứ ai động vào mọi thứ ở hiện trường, đợi ông đến, giờ lại trách tôi?

Nhưng khi bác sĩ pháp y Trần bước tới xử lý tử thi, Trương Nhất Ngang lại cau mày, thấy bác sĩ pháp y Trần bước đi khập khiễng, đây là một người tàn tật? Không thể nào, lực lượng trinh sát hình sự ở Tam Giang Khẩu phải thiếu, yếu đến mức nào, dù sao bác sĩ pháp y cũng là cảnh sát, bình thường di chuyển tử thi cũng là một việc nặng, sao lại bố trí một ông què làm cho xong?

Vương Thụy Quân nhận ra mối nghi hoặc của anh ta, ghé sát lại giải thích: “Bác sĩ pháp y Trần bị thoát vị đĩa đệm, không phải là bị què.”

Trương Nhất Ngang gật đầu, trong lòng vẫn còn cảm thán, đội cảnh sát hình sự Tam Giang Khẩu lôm côm như vậy, công tác phá án sau này hẳn sẽ vô cùng gian nan.

•••

Trương Nhất Ngang quay về trụ sở Công an thành phố, đứng trước bảng thông báo của đơn vị, chăm chú nhìn những bức ảnh trên đó, đây là ảnh hồ sơ của hầu hết những cảnh sát có thể công khai danh tính trong đại đội cảnh sát hình sự, bức ảnh đầu tiên chính là Diệp Kiếm.

Trong bức ảnh, anh ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, mắt to mày rậm, khuôn mặt ngắn và rộng, hằn lên những thớ thịt dữ dằn, không một nét cười, thẳng thắn mà nói, bộ mặt này nếu ở thời xa xưa, nếu có thất thế phải làm giặc, cũng nhất định sẽ là đại ca.

“Sếp, sao anh có thể biết trước là sẽ xảy ra chuyện với Diệp Kiếm?” Gương mặt Lý Tây lộ rõ sự hiếu kì.

Trương Nhất Ngang làm sao mà biết được câu nói bất chợt của mình lại trở thành lời tiên đoán, giờ đành đáp bừa: “Cũng không thể nói là biết trước được, có lẽ là bản năng nghề nghiệp sau nhiều năm làm cảnh sát hình sự.”

“Bản năng nghề nghiệp của cảnh sát hình sự.” Lý Tây chậm rãi nhẩm lại, ánh mắt nhìn Trương Nhất Ngang lại càng thể hiện rõ sự ngưỡng mộ, “Thế anh thấy ai có khả năng là người giết anh ta?”

“Cái này còn phải điều tra dần.”

“Liệu có phải là Chu Vinh không?”

“Chu Vinh hả…” Trương Nhất Ngang suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu: “Cũng không đến mức đó, Diệp Kiếm là đại đội trưởng đại đội hình sự, giết anh ta là một vụ án mạng rất lớn, phía cảnh sát nhất định sẽ dồn toàn lực điều tra phá án, tôi rất khó tưởng tượng Chu Vinh lại to gan đến mức đó, hơn nữa nghe nói từ trước đến giờ hắn ta có quan hệ rất thân thiết với Diệp Kiếm. Nhưng có thể khẳng định một điểm, cái chết của Diệp Kiếm có liên quan tới chuyện tôi đến nhận công tác ở đây!”

“Tại sao anh nói thế?”

“Sau khi tôi đến Tam Giang Khẩu, trừ ngày đầu tiên có nói chuyện với anh ta vài câu, ngày thứ hai anh ta bắt đầu xin nghỉ ốm cho đến bây giờ. Tôi đã tìm hiểu thông tin, sức khỏe anh ta luôn rất tốt, trước đó hầu như không bao giờ xin nghỉ ốm. Tôi đến, anh ta xin nghỉ, sau đó anh ta bị giết, chắc chắn là có mối liên quan trong đó. Cô cứ chờ xem, sẽ nhanh chóng có manh mối tương ứng xuất hiện.”

“Sếp, có manh mối rồi!” Đúng là nhắc đến cái gì, cái đó xuất hiện, đang nói chuyện thì Vương Thụy Quân lao tới, đến trước mặt Trương Nhất Ngang, anh ta lại im lặng không nói gì, khuôn mặt hơi béo lộ rõ vẻ gượng gạo.

Trương Nhất Ngang chăm chú nhìn anh ta vài giây rồi hỏi: “Manh mối gì?”

Vương Thụy Quân chần chừ giây lát, ngập ngừng nói: “Điều tra ở hiện trường phát hiện thấy, trước khi chết Diệp Kiếm đã viết mấy chữ lên một hòn đá, trông… trông giống tên một người.”

“Tên một người?” Mắt Trương Nhất Ngang chợt sáng lên, “Trước khi chết Diệp Kiếm viết ra tên một người, ắt phải là tên của hung thủ! Có nhận dạng được nét chữ không?”

“Mặc dù hơi ngoáy, nhưng… nhưng cơ bản có thể nhận được ra.”

“Hung thủ là ai?” Trương Nhất Ngang vội hỏi.

“Là…” Vương Thụy Quân ngập ngừng không nói.

Trương Nhất Ngang nhìn vẻ mặt anh ta liền biết có chuyện gì đó bên trong, nghiêm mặt nói: “Anh cứ yên tâm, vị trí của tôi là do bên trên bố trí, phía sau là Công an tỉnh, ở Tam Giang Khẩu, cho dù ai là thủ phạm, tôi đều dám điều tra triệt để không phải né tránh gì, Diệp Kiếm viết tên ai, anh cứ mạnh dạn nói ra!”

“Anh ta… anh ta viết tên anh.”

“Tôi…” Trương Nhất Ngang hít một hơi sâu, lạnh lùng quát, “Đưa ảnh cho tôi xem!”

Vương Thụy Quân đành lấy điện thoại di động mở bức ảnh được gửi từ hiện trường, đó là một hòn đá to bên bờ sông, trước khi chết Diệp Kiếm vạch mấy chữ lên đó bằng một mẩu đá nhỏ.

Trương Nhất Ngang cau mày chằm chằm nhìn nét chữ trên hòn đá, sau đó quay đầu hỏi Vương Thụy Quân và Lý Tây: “Nét chữ quá ngoáy, thế này mà cũng nhận ra là tên tôi?”

“Nhận ra.” Cả hai người đồng thanh trả lời.

Lúc sắp chết, sức cùng lực kiệt, mấy chữ viết bằng hơi thở cuối cùng tất nhiên là nguệch ngoạc khó nhận ra, nhưng chữ “Nhất” ở giữa quả thực là quá dễ nhận ra, đưa tên của Trương Nhất Ngang vào, đúng là rõ mồn một. Chữ viết trên đó chính là ba chữ “Trương Nhất Ngang”, phía sau còn có một dấu chấm than kéo xuống bằng chút lực tàn cuối cùng.

Âm mưu, chắc chắn là âm mưu! Có người muốn hãm hại mình!

Trương Nhất Ngang tức nghẹn, chỉ muốn giáng một búa cho kẻ nào đã hãm hại anh ta chết luôn.

Vương Thụy Quân nói vẻ khó xử: “Trưởng Công an Tề và các lãnh đạo khác của Công an thành phố… muốn gọi anh qua nói chuyện, cả Lý Tây nữa.”