CHƯƠNG 16
“Sếp ạ, đúng là tiểu Phi đã mất tích.” Lý Tây vào phòng làm việc của Trương Nhất Ngang báo cáo với anh ta.
Tiểu Phi và Lý Phong từng là bạn tù ba năm, điều tra ra được ngay danh tính, cảnh sát Tam Giang Khẩu lập tức liên hệ với đồn công an ở địa phương nơi hắn cư trú, đồn công an nói tiểu Phi đã mất tích từ nửa năm trước. Thông thường, một người mới ra tù trong hai năm đầu phải báo cáo định kỳ với đồn công an địa phương, đăng ký tình hình gần nhất. Cho dù là đi sang địa phương khác, cũng phải liên hệ với đồn công an qua điện thoại. Nửa năm trước, đồn công an địa phương không liên lạc được với tiểu Phi, điện thoại di động không gọi được, họ đến nhà tiểu Phi, bố mẹ tiểu Phi nói đã không liên lạc được với con trai từ lâu rồi, cũng rất lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau đó, qua mấy lần giới thiệu, họ liên hệ được với một số người bạn của anh ta, nói là tiểu Phi đã đi làm ở Chiết Giang, lúc đầu còn liên lạc với bạn bè, nhưng dường như anh ta đã đột nhiên biến mất, nửa năm nay không ai liên lạc được với anh ta.
Trương Nhất Ngang suy nghĩ hồi lâu, khả năng lớn nhất như Lý Phong nói, tiểu Phi đã bị người thuê giết Lô Chính sát hại để diệt khẩu. Manh mối qua tiểu Phi mà đứt, thì mọi manh mối của vụ án Lô Chính cũng đứt hoàn toàn. Cho đến giờ, còn chưa rõ Lô Chính sống chết thế nào, không có bất cứ manh mối gì, hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu để điều tra ra sự thật của vụ án này.
Tạm thời cũng chỉ còn cách tạm gác chuyện của Lô Chính sang một bên, đợi người tố giác tự xưng là đã tìm thấy chứng cứ trong thư tố giác xuất hiện. Trọng điểm lúc này vẫn là bám vào vụ án Diệp Kiếm để truy tìm.
Lý Tây lại lấy ra một bản tư liệu đưa cho Trương Nhất Ngang, chính là thông tin về “đại ca Trịnh” mà Chu Kỳ nhắc đến.
Trịnh Dũng Binh, 46 tuổi, năm 17 tuổi đã ngồi tù 3 năm vì tội trộm cắp, năm 23 tuổi lại bị xử 5 năm vì đào mộ phi pháp, phá hoại văn vật cổ, mấy năm nay sau khi ra tù, không phạm tội gì nữa, hiện đang mở một tiệm vàng bạc, ông ta sống trong một căn hộ nguyên tầng ở tầng 16, tòa số 2, khu Tam Giang Phủ, đó là khu dân cư tương đối cao cấp ở Tam Giang Khẩu, về gia đình, ông ta đã li dị từ nhiều năm trước, con ở với vợ. Đại đội phó Vương thông qua tai mắt tìm hiểu được là ngoài kinh doanh vàng bạc đá quý, ông ta còn kín đáo thu mua đồ trộm cắp, buôn bán văn vật cổ, có điều đều là buôn bán nhỏ.”
“Ông ta nói Chu Vinh tìm gặp ông ta để mua hàng, có đúng không?”
“Việc này còn chưa chắc chắn, nhưng mấy hôm trước, có người thấy thư ký của Chu Vinh là Hồ Kiếm Nhân đến tiệm vàng bạc của ông ta.”
Trương Nhất Ngang nheo mắt lại suy nghĩ một lúc, rồi bảo cô nàng gọi Tống Tinh đến.
Một lúc sau, Tống Tinh bước vào phòng làm việc, Trương Nhất Ngang bảo Lý Tây nói về tình hình của Trịnh Dũng Binh trước, bảo Tống Tinh làm rõ mọi thông tin về ông ta, điều tra xem liệu ông ta có quan hệ với Chu Vinh không.
Tống Tinh nhận chỉ thị, rời khỏi phòng làm việc, Lý Tây nóng lòng xin: “Sếp ạ, cho em cùng đi điều tra nhé?”
“Không được,” Trương Nhất Ngang lắc đầu không do dự, “Điều tra một đối tượng nhiều lần ngồi tù như Trịnh Dũng Binh, không thể không tiếp xúc với giới xã hội đen, chẳng may gặp phải tên tội phạm nào đó, trong lúc hành động rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, dù gì cô cũng là cảnh sát hình sự nữ…”
“Cảnh sát hình sự nữ thì làm sao?”
Trương Nhất Ngang dừng lại giây lát, sợ bị chụp mũ chủ nghĩa nữ quyền, nên nói một cách ý nhị: “Ví dụ như có một số nơi rất không phù hợp đối với các đồng chí nữ.”
Lý Tây vẫn muốn tranh luận, Trương Nhất Ngang lại an ủi cô nàng: “Cô đừng sốt ruột, tôi còn có một nhiệm vụ rất quan trọng giao cho cô đây.”
Lý Tây lập tức phấn khởi, cuối cùng cũng được giao cho tí việc ra hồn, liền đáp một cách hết sức cung kính: “Xin lãnh đạo cho chỉ thị ạ!”
Trương Nhất Ngang nghiêm nghị giảng giải cho cô nàng: “Điều tra ngọn ngành về một người, thường sẽ liên quan đến rất nhiều người xung quanh anh ta, có những người chúng ta biết tình hình, có những người chúng ta hoàn toàn không biết gì, một vài người trông rất tầm thường, nhưng nếu chúng ta bỏ qua, thường gây ra phiền hà lớn. Thường thì thông tin quan trọng nhất luôn nằm ở chỗ những người tầm thường, những chuyện tầm thường, chúng ta phải biến những người đó, những chuyện đó thành nút đột phá. Vì thế, quá trình điều tra vụ án giống như hành quân đánh trận vậy, phải có bộ phận tình báo hoạt động hiệu quả, đáng tin cậy, mới có thể nắm được những thông tin quan trọng một cách chính xác, kịp thời. Bộ phận tình báo chính là đôi mắt của chúng ta trong toàn bộ quá trình phá án, tuyệt đối không thể thiếu đôi mắt, cô có đồng ý làm đôi mắt cho cả đội cảnh sát hình sự không?”
“Em đồng ý! Cụ thể em phải làm những gì?”
“Cố gắng tra cứu làm rõ tư liệu về đối phương qua máy vi tính.”
“Sao lại là tra cứu tư liệu?” Lý Tây gần như hét lên.
Trương Nhất Ngang thấy vẻ mặt rất không hài lòng của cô nàng, liền bổ sung một câu, giọng đầy gửi gắm: “Cô phải nhớ là, cảnh sát hình sự có rất nhiều vị trí công tác, mỗi một vị trí đều quan trọng như nhau, đều cần phát huy năng lực của mình.”
Trương Nhất Ngang trịnh trọng gật đầu với cô nàng, vẻ mặt như thể Lưu Thiếu Kỳ nói chuyện với công nhân vệ sinh, “Anh phục vụ nhân dân, tôi làm chủ tịch nước cũng là phục vụ nhân dân, chúng ta đều phục vụ nhân dân, chỉ là phân công công việc khác nhau.” Cho nên, cô cố gắng tra cứu tư liệu, những công việc gian lao vất vả bên ngoài để các cảnh sát nam phụ trách, còn tôi ngồi ở đây chỉ huy, phân công công việc như vậy không phải là rất tốt sao?
•••
Hiệu suất công việc của Tống Tinh rất cao, qua hệ thống tư liệu của công an, thông tin tình báo từ tay trong, trích xuất camera giám sát ở khu nhà nơi Trịnh Dũng Binh sống và ở gần hiệu vàng bạc, nhanh chóng nắm được thông tin cơ bản về ông ta.
Gần đây, Hồ Kiếm Nhân, thư ký hội đồng quản trị của tập đoàn Vinh Thành, ít nhất đã đến tiệm vàng của Trịnh Dũng Binh hai lần, lần nào cũng ở đó hơn một tiếng đồng hồ. Lần thứ nhất, khi ra về, anh ta cầm theo một thứ giống như một cuộn tranh, lần thứ hai lại đem món đồ đó đến tiệm. Theo những thông tin mà họ nắm được, Hồ Kiếm Nhân là thân tín của Chu Vinh, có thể thấy thông tin Chu Vinh tìm gặp Trịnh Dũng Binh mua đồ hoàn toàn không phải là bịa đặt không có căn cứ.
Nhưng Chu Vinh tìm gặp Trịnh Dũng Binh mua đồ cũng không nói lên được điều gì, anh vào trang mạng Taobao mua đồ không có nghĩa là anh có quan hệ làm ăn với Alibaba.
Chu Vinh là một ông chủ lớn đích thực, Trịnh Dũng Binh cùng lắm cũng chỉ được tính là một người có tiền ở mức bình thường, hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Theo nguồn tin tìm hiểu được trước đây, Chu Vinh là người háo sắc, thay đổi bạn gái liên tục, biết đâu Chu Vinh quen một cô mới, cử Hồ Kiếm Nhân đến tiệm vàng của Trịnh Dũng Binh chỉ để mua gì đó làm quà tặng người đẹp.
Có điều, khi xem trích xuất camera giám sát trên đường gần nhà ở của Trịnh Dũng Binh, Tống Tinh đã phát hiện thấy điểm đáng ngờ. Ông ta đem trích xuất camera giám sát sang cho Trương Nhất Ngang xem.
Trong camera giám sát, Trịnh Dũng Binh đi ra từ siêu thị bán hoa quả ở ven đường, đến cổng một khu dân cư nhỏ ông ta đột nhiên dừng bước, quay người nhìn trước ngó sau mấy giây rồi mới bước vào trong khu dân cư. Sau khi vào trong cổng chính của khu dân cư, ông ta lại nhìn xung quanh mấy giây mới tiếp tục bước về phía trước.
“Ông ta rất cảnh giác, dường như sợ có người bám theo.” Trương Nhất Ngang xem camera giám sát xong, lập tức đưa ra phán đoán. Trước khi cảnh sát hình sự như họ vây bắt nghi phạm, thường sẽ bám theo tìm hiểu rõ tình hình đối phương, họ đã vô số lần thấy nét mặt như vậy ở nghi phạm.
“Chúng tôi đã cho người trích xuất kiểm tra camera giám sát ở những vị trí khác, không phát hiện thấy có người bám theo ông ta.” Tống Tinh nói.
“Nhưng nhìn dáng vẻ của ông ta, dường như đang sợ hãi điều gì đó.”
Tống Tinh ngớ ra, chợt bừng tỉnh: “Không lẽ ông ta chính là người giết đại đội trưởng Diệp Kiếm?”
Trương Nhất Ngang trợn tròn mắt, một lúc sau, anh ta ho lên một tiếng: “Tư duy của anh rất năng động.”
Tống Tinh vội cúi đầu xuống.
Trương Nhất Ngang ngẩng đầu lên, sắp xếp lại suy nghĩ, họ điều tra vụ việc Diệp Kiếm bị hại, tìm thấy tấm thẻ VIP, sau đó dựa vào đó điều tra ra trung tâm Thủy liệu, má mì Chu Kỳ tiết lộ Trịnh Dũng Binh tự nhận là có qua lại với Chu Vinh. Trương Nhất Ngang vốn chỉ định cho Tống Tinh điều tra sơ qua về tình hình của Trịnh Dũng Binh, không hy vọng sẽ điều tra được về Chu Vinh qua một nhân vật tầm thường như Trịnh Dũng Binh, ông ta và Diệp Kiếm lại càng không liên quan gì đến nhau. Nhưng bây giờ, xem đoạn ghi hình này, Trương Nhất Ngang cũng thấy nghi ngờ, không lẽ Trịnh Dũng Binh thật sự nắm giữ bí mật nào đó?
Im lặng hồi lâu, anh ta thầm nảy ra một kế sách. Nếu Trịnh Dũng Binh có vẻ sợ bị theo dõi, hay là tương kế tựu kế, cho cảnh sát bám theo ông ta, xem rốt cuộc có chuyện gì trong đó.